Khi nữ chính bị bỏ rơi – Chương 2

Chương 2:

Trong một căn phòng màu trắng, Hồng Đậu thức dậy thấy trán mình hơi đau lấy tay đụng vào thì thấy trán nhô lên một cục u nho nhỏ. Chưa đợi cô quan sát xung quanh thì có một cô gái mặc đồng phục học sinh đi vào. Thấy cô tỉnh cô ta liền chạy lại hỏi han cô tới tấp còn khuyến mãi kèm theo nước mắt chảy đầm đìa:

– Cậu có sao không Đan Dy? Hồi nãy cho mình xin lỗi, mình đúng ra không nên hậu đậu mà vấp té còn kéo theo cậu khiến cậu bị trái bóng ném trúng đầu. Mình xin lỗi, xin lỗi.

Cô thật không ngờ vừa mới xuyên vào đã gặp ngay nữ chính Lưu Liên Liên rồi. Hình như đoạn này nằm trong khúc Đan Dy học cuối cấp 3, cô ta rủ Đan Dy ra sân bóng rổ, cô ta đi trước còn Đan Dy đi phía sau, cô ta thấy có trái bóng hướng về phía mình mà làm bộ mình bị trượt té sang một bên kéo tay Đan Dy làm Đan Dy phân tâm không thấy trái bóng mà quay sang đỡ cô ta thành thử bị nguyên trái bóng trúng đầu. Giờ đây cô ta còn vào đây khóc lóc làm như cô ta mới là người bị trái bóng ném trúng chứ không phải cô, haizz càng xem cô ta khóc lóc kể lể là cô lại thấy thật phiền chán.

– Mình không sao cả bạn đừng khóc như vậy, người ngoài nhìn vào có khi tưởng mình ăn hiếp bạn không chừng.

– Đan Dy sao bạn lại nói vậy, mình chỉ là lo lắng cho bạn quá nên mới không kiềm chế được nước mắt thôi.

Nói xong cô ta đứng nhìn cô khóc thúc thít bày ra vẻ mặt đáng thương cứ như là tôi đã làm chuyện tán tận lương tâm gì đối với cô ta khiến cô ta phải ẩn nhẫn mà cam chịu. Nếu là bình thường thì giờ này nữ phụ Dương Đan Dy đã chạy ra an ủi dỗ dành cô ta, nói những lời hay ý đẹp cho cô ta nghe để cô ngừng khóc. Nhưng biết làm sao được cô không phải nữ phụ ngu ngốc đó, không thể nào nói lời ngon ngọt mà dỗ dành người khác được, kêu cô đi an ủi người khác không bằng kêu tôi im lặng thì hơn vì nhìn cô ta cô lại nhớ tới kết cuộc của nữ chính Dương Đan Dy nên những lời an ủi không thể nào thốt lên được. Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng cô mà đã cho người vào đem tiếng khóc này đuổi đi đó không ai khác nữa người làm việc trong phòng y tế của trường:

– Em kia sao lại đứng khóc lóc ồn ào, bạn mới tỉnh lại đầu óc còn choáng váng em cứ khóc hoài là đang làm phiền tới sức khỏe của bạn.

– Em xin lỗi cô vì em lo lắng quá nên không kiềm được nước mắt mà thôi. Mình xin lỗi bạn nha Đan Dy vì nãy giờ làm đã làm phiền đến bạn mình đi về lớp trước, bạn ở lại nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn về lớp cũng được mình sẽ xin phép giáo viên giùm bạn.

Nói xong cô ta đi thẳng về lớp, cô nghĩ chắc hiện giờ cô ta đang rất mong cô nghỉ luôn khỏi đi học. Cô ta đi rồi cô làm việc trong phòng y tế của trường cũng đi theo trước khi đi có hỏi vài câu hỏi về sức khỏe của cô rồi bảo cô nghỉ ngơi. Nằm trong đây cô lại nghĩ về nhiều thứ nào là gia đình mình bên thế giới bên kia có khỏe không, và điều quan trọng hiện giờ là mình phải làm sao để thay đổi kết cuộc bị bán đi và bị hành hạ cho tới chết của mình, càng nghĩ tới lại càng thấy rối bời kết quả thiếp đi lúc nào cũng không hay.

“Có lẽ mình nên nghỉ ngơi một lát rồi nghĩ cách tiếp vậy.”

Buổi chiều lúc tan trường, cô đang đi ở sân sau vườn trường để đến cửa lớp lấy cặp. Lúc đi ngang qua thư viện cô bất chợt nhìn thấy một anh chàng đang ngồi đọc sách cạnh cửa sổ rất chăm chỉ. Bản tính mê trai nổi lên cô liền chộp ngay cái điện thoại để chụp lại khoảnh khắc góc nghiêng thần thánh của anh chàng ấy. Có lẽ anh chàng ấy cảm thấy có người chụp lén mình nên đã ngước đầu lên nhìn, cô trong lúc quẫn bách đã đổi kiểu giơ tay làm dáng như đang tự sướng để anh chàng ấy không phát hiện được. Cô làm vài kiểu xong rồi đi ngang qua chỗ ngồi anh chàng ấy và làm như không thấy. Và rồi cứ thế cô đi về lớp và trên đường về lớp cũng chẳng có chuyện gì bất ngờ xảy ra ngoài việc lúc đến trước cửa lớp gặp Lưu Liên Liên túm lấy hỏi thăm đủ thứ. Rốt cục màn hỏi thăm nhiệt tình của cô ta cũng chấm dứt, cô dọn cặp sách và ra về. Trên đường đi ra cổng trường cô đi ngang qua thư viện và giờ vẫn thấy anh chàng ấy cũng đang yên lặng đọc sách, hình ảnh ấy không hiểu làm sao mà cô lại cảm thấy chỉ cần anh chàng ấy ở đâu thì nơi đó cũng bình yên đến lạ. Cô nghĩ có lẽ những người thích đọc sách mang trên mình một khí chất mà không phải mấy ai cũng có, có lẽ để có được khí chất này chắc anh chàng này cũng phải là con mọt sách chính hiệu. Haizz giới trẻ ngày nay thật chăm chỉ hơn cô, ngày xưa giờ này khi tan trường cô đã chạy đi chơi cùng bạn bè chứ thật không thể nào mà có thể ngồi yên một chỗ đọc sách được. Cô nghĩ mình nên đi ra khỏi đây để tránh làm phiền người này vậy. Cô thật không biết rằng khi cô rời đi đã có ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô.

Đến cổng trường cô bất chợt nhận ra rằng mình chẳng biết nhà hay người đưa đón Dương Đan Dy vậy làm sao về nhà được đây. Cô đang ngẩn người thì bất chợt có một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt cô:

– Xin lỗi cô chủ, do trên đường đến đây bị kẹt xe nên đã đến trễ và làm cô chờ đợi lâu. Cô chủ mau theo tôi lên xe về nhà bà chủ đang ở nhà chờ cô.

Thật may làm sao khi gia đình Dương Đan Dy là nhà có điều kiện nên thuê tài xế riêng đưa đón nếu không cô thật không biết làm thế nào để về đến nhà đây nữa. Người tài xế mở cửa xe và mời cô lên xe. Trên đường về nhà cô ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, thế giới nơi cô xuyên qua khá giống thế giới nơi cô ở đều có những ngôi nhà cao tầng cao chọc trời, những quán ăn bán ở bên đường, có những cửa hàng, khách sạn,.. nhưng thế giới này không khí không bị ô nhiễm giống thế giới nơi cô sống. Ở đây cách nhau vài mét là lại trồng cây xanh cả con đường được bóng cây che phủ nên thật mát mẻ. Điều khác biệt ở đây là tên của những con đường thật khác biệt, cô đi qua biết bao nhiêu con đường dẫn về nhà mà vẫn không thấy có tên con đường nào trùng với tên đường nơi thế giới của cô. Không đợi cô chiêm ngưỡng cảnh sắc thì tài xế đã quẹo vào khu chung cư rất sang trọng và đẹp mắt. Khu chung cư mang tên Thiên Nhiên và cái tên khu chung cư nói lên tất cả. Hai bên vệ đường của khu chung cư được trồng những cây xanh cách nhau vài mét và rất nhiều cây hoa, cây cỏ mà cô không biết hết tên chúng không những vậy, những cây cỏ ấy được cắt tỉa rất ngay ngắn. Lâu lâu còn được thấy cả những hòn non bộ trông thật sống động. Ở đây còn có công viên tản bộ khá rộng lớn trồng đầy cây, cách vài cái cây là những băng ghế đá, do nhìn từ xa nên thấy được ở giữa công viên là đài phun nước và xung quanh đài phun nước được lót gạch hình như để cho mọi người ngồi đó ngắm, thư giãn. Quẹo qua khu công viên đi tới thêm vài mét là đã tới được nhà cô phải sống trong tương lai đó là căn biệt thự Dương Dương, nhà của Dương Đan Dy.

Đến trước cổng biệt thự có hai người hầu ra mở cửa, xe chạy vào giữa sân thì dừng lại. Cô xuống xe và rất đổi ngỡ ngàng khi căn biệt thự không phải là căn biệt thự đầy sang trọng hay đầy quý phái như cô từng nghĩ. Hai bên lối dẫn vào khu biệt thự được trồng những cây hoa hướng dương, căn biệt thự khoác trên mình một màu vàng nhẹ như quyện vào cùng màu vàng của nắng. Căn biệt thự đúng như tên gọi của nó Dương Dương. Cô đi theo lối dẫn vào biệt thự, vào tới căn biệt thự cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi châm trà cho một người đàn ông cũng tầm trung niên đang ngồi đọc báo. Hình ảnh này làm cô chợt nhớ tới gia đình của cô, mẹ cô vào buổi sáng cũng thường hay nấu ăn cho cả nhà và bà hay pha cho cha một bình trà nóng cho cha, ông thường ngồi đọc báo xem tin tức và kể cho mẹ nghe. Chưa đợi cô từ hồi ức đi ra, người phụ nữ trung niên đã đi đến trước mặt cô và sờ nhẹ nhàng lên cục u hồi trên đầu cô

– Nay nghe cô giáo nói con bị trái banh ném trúng vào đầu, con có sao không?

Nghe thấy mẹ của Dương Đan Dy hỏi, người đàn ông đang ngồi đọc báo cũng dừng việc đó lại và liếc mắt sang đây cũng như đang chờ câu trả lời.

– Dạ con không sao, xin lỗi vì đã làm cha mẹ lo lắng.

Cha Dương Đan Dy nói

– Có cần khám bác sĩ không để cha gọi bác sĩ tới khám cho con.

– Dạ không sao chỉ là một vết thương nhẹ thôi, tí chườm đá cho đỡ xưng là được rồi.

– Nếu không sao vậy con lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi một tí rồi xuống đây ăn cơm, hôm nay mẹ làm rất nhiều món con thích ăn lắm nè.

– Dạ con cám ơn mẹ, con xin phép về phòng.

Cô đi lên lầu nhưng bất chợt nhận ra mình không biết phòng của Dương Đan Dy ở đâu thì làm sao vào phòng được đây. Cô trông thấy một người làm.

– Chị đỡ tôi lên phòng được không tôi thấy khá mệt.

– Cô chủ có sao không có cần em xuống nói cho ông bà chủ mời bác sĩ tới khám không?

– Không cần làm phiền ông bà chủ đâu tôi chỉ thấy mệt trong người nên muốn vào phòng nằm nghỉ ngơi.

– Dạ cô chủ đi theo em, em đỡ cô chủ về phòng.

– À mà cô tên gì vậy?

– Cô chủ không nhớ tên em à? Em tên Kim.

– À là do hôm nay bị trái bóng ném trúng vào đầu nên hơi choáng váng, có nhiều chuyện không nhớ rõ ràng.

—-Hết chương 2—-

công viên của khu chung cư
thành phố nơi nữ chính xuyên không

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon