Cường Giả Ngây Ngô (chương 5)

Chương 5: Rời Khỏi Rừng Mộc Lâm

Ra ngoài, Y Linh liền vào nhà tắm tắm rửa, xong cô leo lên giường ngủ một giấc. Mặc dù lúc chơi game trạng thái cơ thể sẽ giống như đang ngủ nhưng trạng thái tinh thần vẫn đang hoạt động. Bởi vậy, cô cần phải nghĩ ngơi để tinh thần được thư giãn, như vậy mới có thể có được một trạng thái tinh thần tốt, sẽ không ảnh hưởng đến việc sáng tác của cô.

Ngủ một giấc dài tới 10h sáng mới thức dậy. Y Linh bị đánh thức là vì có chuông điện thoại. Dãy số lạ… Y Linh chầm chậm mở máy:

“Ai đấy?”

“Chào em, chị là Viên, chị thấy em đăng tin tuyển người giúp việc trên foroom, không biết em đã tìm được người chưa?”

Y Linh trả lời: “vẫn chưa, chị muốn nhận việc à?”

Viên : “Đúng vậy, không biết chị có thể làm công việc đó hay không?”

Y Linh: “Được, bây giờ chị có thể đến để nhận việc”

Viên: “Tốt quá, vậy chị sẽ đến ngay.”

Gác điện thoại, Y Linh đứng lên vương vai một cái, sau đó vào bếp nấu một tô mì gói.

Nấu mì xong, Y Linh vừa ăn vừa gọi điện cho Mỹ Ngọc:

“Mày chơi game chưa?”

Mỹ Ngọc: “Tao đang chơi nè, nhân vật của tao là đại tiểu thư họ Tống, tên Như Mai. Tao ở thành Thư Chỉ. Mày ở đâu? Tao đi tìm mầy.”

Y Linh: “Tao ở trong rừng Mộc Lâm khu vực phía nam.”

Mỹ Ngọc: “Hả? mày ở khu rừng đó hả? theo thông tin ghi lại thì muốn vào được khu rừng đó phải trên cấp mười. Mày… làm sao ở trong đó được? mầy cấp mấy rồi?”

Y Linh chớp mắt: “Cấp hai, vừa mới vào game tao đã bị vây ở trong này rồi”

Mỹ Ngọc hô lớn: “Cái gì? cấp 2? Mày chơi kiểu gì thế, chơi game hai ba ngày rồi mà mới lên cấp hai? Bộ mày vào game để ngủ hả?”

Y Linh nhìn trời… cái này làm sao cô biết được a. Y Linh hỏi:

“Mầy cấp mấy?”

Mỹ Ngọc hất hàm tự hào nói: “Bổn cung đã lên cấp năm, chuẩn bị đột phá cấp sáu.”

Y Linh tò mò: “Làm cách nào để lên cấp?’’

Mỹ Ngọc: “……… làm nhiệm vụ, đi đánh quái.”

Y Linh trầm mặt, đánh quái rất mệt, vả lai… đám quái kia đối với cô rất ngoan, còn biết làm nũng nữa, kêu cô nâng búa chém nó, đúng là tâm lý bị vướn bận rất nhiều. Cho nên… cái vụ đánh quái thăng cấp e rằng cô không thể. Còn… làm nhiệm vụ?

Cô cũng muốn làm lắm, nhưng không thấy ai giao nhiệm vụ cho cô thì cô biết làm cái gì?

Y Linh chán nản nghĩ, kệ vậy, không lên cấp cũng được, bất quá cần phải tìm cách rời khỏi khu rừng. Nếu không ngày nào cô cũng ăn thịt riết nhất định cô sẽ thành động vật ăn thịt mất.

Nói thêm vài vấn đề với Ngọc, Y Linh liền cúp máy.

Chờ chị Viên giúp việc đến, Y Linh giao cho chị các công việc cần làm rồi thản nhiên đi về phòng leo lên ghế trò chơi để đăng nhập.

Chị Viên giúp việc này là người Y Linh biết, vì vậy cô không lo lắng chị ta lười biếng hay trộm cắp cái gì. Huốn hồ trong phòng của cô có tổng cộng tới bốn cái camera.

Vào game, trạng thái tinh thần của Y Linh đã đầy lên lại năm trăm. Nhìn trước cửa nhà nhỏ của mình Thảo dược chất thành một đống lớn. Y Linh liền triệu hồi tiểu Lục ra cho nó đi kiếm thức ăn, còn cô thì bắt đầu chuẩn bị chế dược.

Đốt lò, bỏ dược liệu vào. Lần đầu chế dược bị thất bại, Y Linh không nản chí, cô tiếp tục chế tiếp. Lại thất bại. Y Linh nhíu mày, lần này cô cẩn thận hơn, canh lửa từ từ, sau đó phối dược liệu vừa phải, cuối cùng….

“Thành công!”

Trước mặt Y Linh lúc này là mười lăm viên dược có màu xám trắng, bóng loáng. Công dụng của dược này là bổ sung 1% máu.

Y Linh huýt sáo gọi tiểu lục đến. Thông thường khi tiểu Lục đi một vòng trở về máu của nó luôn bị hụt đi gần phân nữa. Y Linh muốn để cho Tiểu Lục thử thuốc xem công hiệu thế nào.

Tiểu Lục uốn một viên thuốc của Y Linh xong, cột máu của tiểu Lục liền nhích thêm một chút. Y Linh cho tiểu Lục uốn một viên nữa, máu của tiểu lục lại tăng thêm một chút. Y Linh vui vẻ. Xem ra cô chế dược này đã thành công.

Có điều Y Linh không biết, vì công thức chế dược của cô là của thượng cổ đại sư, nên người uống dược có thể uống liên tục mà không cần chờ thời gian phục hồi, còn các loại dược khác do hệ thống cung cấp bán và người chơi khác chế, thì phải có một khoản thời gian nhất định chờ phục hồi thì mới được uống tiếp, nếu không thì cũng chỉ như bò ăn cỏ, không có công hiệu gì.

Bất quá lúc này Y Linh nào có biết, đợi về sau dược của cô bị người người săn đón tìm mua thì cô mới biết được.

Tiểu Lục uống dược xong, cảm thấy cột máu của mình đang không ngừng phục hồi thì hào hứng bừng bừng, chộp luôn mấy viên còn lại bỏ vào túi nhỏ của nó.

Y Linh nhìn bộ dáng lấm lét của nó thì bật cười, cũng không đòi lại, vì cô cũng không có dùng. Chờ tiểu Lục chạy đi, cô lại tiếp tục ngồi bào chế dược.

…..

Cứ như vậy, ngày qua ngày, chế dược, thuần hoá quái, chế dược, thuần hoá quái. Đến khi điểm tinh thần cạn kiệt thì bế quan luyện tâm pháp. Kết quả, chỉ có mỗi tiểu Lục là đi đánh quái.

Nói ra cũng thật tội cho tiểu Lục. Chủ nhân người ta điều tập trung luyện cấp cho thú sủng của mình được kéo lên cấp theo. Còn Y Linh thì ngược lại. Để thú sủng đi luyện cấp còn mình thì hưởng ké điểm kinh nghiệm của thú sủng của mình.

Mà trong game này, chủ nhân và sủng thú cùng luyện cấp, điểm kinh nghiệm sẽ được cộng thêm +10%, chủ nhân luyện cấp một mình điểm kinh nghiệm cộng cho thú bằng với điểm kinh nghiệm của chủ nhân. Mà ngược lại, Thú sủng đi đánh quái luyện cấp một mình thì điểm kinh nghiệm không được hưởng 100% mà chỉ hưởng được 10% vừa chủ vừa sủng vật. Vì vậy, mặc dù Tiểu Lục ngày nào cũng săn quái nhưng cấp của Y Linh và tiểu Lục chỉ vừa xấp xỉ lên cấp ba.

Qua hai tháng trong game, có nghĩa bên ngoài là sáu ngày. Thuộc tính nhân vật của Y Linh như sau.

Tên: Nguyễn An An
Tuổi: 12
LV: 4
Giới Tính: Nữ
Thân Phận: Bí Ẩn
Nghề Nghiệp: Không có

Sở Hữu Thân Thể:

Trí Tuệ: 700
Sức Mạnh: 100
Nhanh Nhẹn:500
Tinh Thần: 1000

Sở Hữu Trí Tuệ

Năng Lực:
Dược Sư (cấp 30)
Thuần Quái Sư (cấp 32)
Dò Đường Sư (Max cấp)
Tâm Pháp
Thượng Cổ Tâm Pháp Đại Đạo Sư (cấp 45)
Thú Sủng:
Thần Điểu Dị Cổ lv4

Bởi vì thuộc tính của Y Linh được ẩn, chớ nếu để người khác biết được cô có thuộc tính như vậy thì đã náo loạn lên rồi.

Mà lúc này, những người đăng nhập chơi một lượt với Y Linh, có một số người đăng nhập sau Y Linh vài ngày bây giờ cũng đã lên tới cấp 11. So ra, cấp bật của Y Linh là xếp bét ở dưới bản xếp hạn cấp bật.

Bởi vì người chơi đã lên cấp cao, nên khu rừng Mộc Lâm nơi Y Linh sinh sống cũng dần có người đi vào. Lúc đầu thì chỉ bên ngoài bìa rừng, dần dần thì tiến sâu vào trong trung tâm.

Những ngày này Y Linh thường nghe tiếng rống sợ hãi của quái cấp thấp ở phía xa. Y Linh muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn y như trước hệ thống thông báo Y Linh không thể một mình rời khỏi khu rừng.

Điều này làm Y Linh tức giận thét dài mấy tiếng. Có điều cô cũng nhanh chóng bỏ qua, cô dạo này chỉ có hứng thú chế dược và luyện tâm pháp. Y Linh cảm giác, cứ mỗi lần tâm pháp của cô lên một cấp thì thân thể cũng thấy nhẹ nhàng khoan khái hơn, hành động cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Mỹ Ngọc hiện tại đã lên tới cấp 12, biết được Y Linh mới lên cấp bốn thì ôm bụng hả hê cười. Không bỏ qua cơ hội chế nhạo Y Linh một trận.

Hôm nay, khi vừa đăng nhập vào game Y Linh liền hốt hoản. Bởi vì xuất hiện trước mắt cô là một nhóm người, mà trên tay của họ điều cầm vũ khí sáng ánh còn dính chút máu đỏ. Y Linh nhìn thấy thì khẽ rùng mình một cái.

Đám người kia nhìn thấy Y Linh đột ngột xuất hiện cũng bị giật mình, đợi phản ứng kịp, đi xem tên tuổi thuộc tính cấp bậc lever của Y Linh thì lại kinh ngạc lần 2.

Trong game này, mọi người có thể xem bản thuộc tính của đối phương nếu như đối phương không ẩn. Nhưng dù có ẩn thì cũng chỉ ẩn bảng thuộc tính, còn những thứ cơ bản mặc định như tên tuổi và cấp nhân vật thì không ẩn được. Cho nên hiện tại dù Y Linh ẩn bảng thuộc tính của mình, nhưng tên và cấp lever vẫn bị nhóm người đối diện nhìn thấy. Bởi vì thế, họ mới kinh ngạc, mới giật mình.

Theo quy định thì những người có lever thấp tè cấp bốn cấp năm như Y Linh là không thể đặc chân vào khu rừng này được. Mà hiện tại… trước mặt họ lại có một người.

Một người trong số đó tò mò nhướng mắt mỏi:

Ái Mộ Nàng: “Tiểu cô nương, ngươi… ngươi làm sao vào đây được vậy?”

Y Linh nháy nháy mắt: “Ta từ lúc vào game đã ở đây”

Mấy người kia nghe Y Linh trả lời mím môi không nói thành lời. Xem… họ lại quên mất lý do này. Bất quá… cũng là do game này không giống game khác, game khác người ta chọn môn phái xong thì người trong môn phái đều có xuất thân thân phận giống nhau, nào có giống game này, vừa bước vào liền tính hên xui. Hên thì có thân phận cao, bước ra liền đạp lên đầu người khác. Xui thì… làm kỹ nữ trong kỹ viện a. May mắn game không có chức năng phá thân, nếu không… Ặc… họ nghĩ nhiều rồi.

Y Linh nhìn đám người kia, thấy trong số họ có một người đang nhăn nhó ôm lấy cánh tay, máu chảy thấm ra bên ngoài. Y Linh nheo mắt. Dù là ở trong game, biết rằng dù có chảy hết máu cũng sẽ không chết người. Nhưng Y Linh là người mới chơi game lần đầu, chứng kiến cái cảnh như vậy thật sự làm cho cô có chút không kìm được lòng mình.

Vì vậy, trong khi cả đám người kia còn đang tò mò nhìn Y Linh thì cô lại thò tay vào trong túi tìm kiếm. Cô là đang kiếm dược cầm máu và dược bổ sung máu.

Lại nói, thông thường cô chế dược xong điều đưa cho tiểu Lục cất giữ, bởi vì nó thường đi vào rừng đánh quái nên cần dược. Còn cô chỉ giữ lại bên mình một nắm nhỏ để phòng thân.

Y Linh: “Đây là dược cầm máu và dược bổ sung máu. Các huynh cầm lấy mà dùng!”

Đám người kia nhìn gói dược trong tay Y Linh mà giật mình. Bọn họ không nghĩ Y Linh sẽ tặng dược cho họ. phải biết hiện tại game này open chưa đầy một tháng. Thông thường lúc này vẫn chưa có người có thể chế tạo ra thuốc. Trừ khi tốn tiền thật mua thuốc từ cửa hàng do NPC bán. Vậy mà tiểu cô nương trước mặt lại tặng dược cho họ.

Cả đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng có một người đứng ra nhận lấy gói dược từ trong tay Y Linh.

Thủy Công Tử: “Cảm ơn tiểu cô nương, thật sự huynh đệ chúng ta hiện đang rất cần dược này, vì vậy đành mặt dầy nhận lấy. Có điều không biết cô nương có cần gì không? Nếu có thể, huynh đệ chúng ta nguyện góp chút sức mong được trả ơn tình này”

Y Linh ngẩn người một lúc, tự nói thâm; cũng chỉ một gói dược nho nhỏ, làm gì mà họ lại nghiêm trọng như vậy? Tiểu Lục kia mỗi ngày còn không biết ăn bao nhiêu gói dược như thế này.

Y Linh đang định lắc đầu nói không cần bọn họ trả ơn tình cái gì, chỉ là vào lúc này cô chợt nhớ một điều. Liền do dự hỏi:

Y Linh: “Ta… mấy… mấy huynh xem có thể giúp ra đi ra khỏi khu rừng này được hay không? Ta… muốn rời khỏi đây nhưng lại không đi ra được.”

Đám người kia nghe được câu này, đồng loạt liếc nhau hỏi ý, cuối cùng vẫn là người có tên Thủy Công Tử bước ra trả lời.

Thủy công tử: “Tốt, dù sao chúng tôi cũng phải rời khỏi khu rừng này, dẫn theo tiểu cô nương cũng là không thành vấn đề. Chính là chúng tôi lo lắng sợ cô nương bị hệ thống ngăn cản lại không đi ra theo chúng tôi được. Bất quá tiểu cô nương cứ an tâm, nếu là như vậy, chúng tôi vẫn sẽ hộ tống đưa cô nương an toàn trở về chỗ này.”

Y Linh thở phào, lần đầu tiên trước mặt những người này cười một nụ cười chân thành: “Tốt quá, ta cảm ơn các huynh trước.”

Tuy rằng luôn mong muốn rời khỏi khu rừng này, nhưng ở đâu quen đó. Phúc chốc nghĩ sẽ rời khỏi Y Linh liền cảm thấy luyến tiếc. Cô luyến tiếc nhất là dòng suối ôn tuyền. không biết khi rời khỏi chổ này rồi đến lúc nào mới có thể trở lại. Vì vậy Y Linh nói với mấy người kia ở tại chổ này nghĩ chân một ngày hãi đi tiếp, coi như chờ cột máu của bọn họ khôi phục lại. Đám người kia nghe Y Linh đề nghị liền gật đầu. Bọn họ cũng cảm thấy nên nghĩ ngơi một ngày mới tốt.

Cứ như vậy, một nhóm gần tám người liền tản ra đi tìm chổ nghĩ chân ở xung quanh nhà nhỏ của Y Linh.

Năm ngày sau, (trong game). Có vẻ như nhờ đám người này dẫn mình ra khỏi khu rừng là quyết định đúng rồi, bởi khi đi tới cấm giới hạn chế, cô lại không bị bức tường vô hình cản lại. Chính là… không hiểu sao khi bước chân ra khỏi cấm giới, cô lại cảm nhận được sợi dây chuyền trên cổ của mình lóe sáng lên một cái. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Ra khỏi khu rừng vào tới thành, Y Linh cũng liền tách ra khỏi nhóm người kia. Bởi vì cô cảm giác được mình là ghánh nặng của bọn họ. Mà cô… tính tự ái rất cao, không thích mình là một ghánh nặng của ai đó, huống hồ còn là người xa lạ.

Hiện tại xuất hiện trước mắt Y Linh là một dãy một dãy tòa nhà nằm san sát nhau. Đường sạch bóng, cây cối xanh tươi. Người đi đường qua lại thật đông đúc và náo nhiệt. Y Linh lén xem thông tin nhân vật của bọn họ, lúc này mới ngớ ra, hình như cấp lv của mọi người đều trên cấp mười, mà cô… chỉ vừa lên cấp năm.

Đứng một mình bơ vơ giữa chợ, nhìn dòng người qua lại. Y Linh tự dưng cảm thấy trống trải vô cùng. Nó giống như khi cô bên ngoài, mỗi lần đi chợ hay đi đâu điều có một cảm giác cô độc. Chỉ là bên ngoài cô ngoại trừ cô độc còn có cảm giác mệt mỏi chán ghét. Còn hiện tại cô lại cảm thấy có cái gì đó hào hứng. Giống như chuẩn bị một cuộc phiêu lưu đầy kỳ thú vậy.

Trong lúc ngẩn ngơ, đột nhiên truyền tới thật nhiều âm thanh la hát của mọi người. Những người đi đường xung quanh và ở gần Y Linh đều không hẹn mà đồng loạt chạy tách ra hai bên đường. Y Linh vì kinh ngạc vì nghi hoặc không hiểu, cho nên động tác đình trệ, bởi vậy lúc này chỉ có mỗi cô đơn độc đứng ở giứa đường đi. Còn chưa chờ Y Linh hiểu ra chuyện gì, thì ngay laapk tức trước mắt cô xuấy hiện một con ngựa, mà con ngựa này giống như bị điên, nó chạy bên này, lách bên kia, vừa chạy vừa “Hí! Hí!” Từng tiếng dài, nhảy dựng chạy loạn. Quan trọng vận tốc của nó cực kỳ nhanh.

Chỉ thấy con ngựa hướng chỗ Y Linh trơ trọi đứng đó mà chạy tới, đang lúc chân trước của nó nhất lên, như thể chỉ vài giây nữa Y Linh sẽ phải nằm dưới vó của nó. Thì Y Linh đã nhanh nhẹn lăn người qua một bên, đồng thời dùng tâm pháp đánh về phía con ngựa. Chỉ một cú đánh không nặng không nhẹ, nhưng con ngựa lại “Hí!” một tiếng thật thảm, sau đó ngã ầm qua một bên. Chết rồi!

Nói thì chậm, diễn ra lại nhanh. Toàn bộ những người đang đứng nấp ở hai bên đường nhìn thấy một màn này đều đồng loạt trợn to mắt há rộng mồm. Đồng thời lúc này bên tai mọi người cũng vang lên tiếng của hệ thống.

Hệ Thống: “Chúc mừng Nguyễn An An đã thành công diệt được Điên Loạn Mã Vương, giúp trấn Huyền Vũ được trở lại ngày thái bình. Thưởng 5 điểm trí tuệ, 5 điểm nhanh nhẹn, 5 điểm tinh thần.

Trên kênh thế giới lúc này cũng hiện lên một hàng chữ thông báo màu xanh của hệ thống:

Hệ Thống: “Trấn Huyền Vũ rốt cuộc cũng trở lại những ngày thái bình, Điên Loạn Mã Vương cuối cùng đã bị Nguyễn An An bằng hữu tiêu diệt. Chúng ta hãy cùng nhau cảm tạ vị nữ hiệp này!”

Những người có mặt ở trong trấn Huyền Vũ nghe thấy thông tin từ hệ thống liền đồng loạt chấn động. Bởi vì từ khi bọn họ vào game tới nay, ngày nào ở trấn Huyễn Vũ này cũng bị mã vương kia quấy phá một lần. Người nào chậm chạp không tránh kịp bị mã vương kia đụng vào liền trực tiếp đi chầu diêm vương. Có rất nhiều game thủ cùng nhau tấn công Mã Vương kia, có điều họ chưa kịp xuất ra võ công liền bị Mã Vương kia đụng trúng. Kết quả cả đám liền rủ nhau xuống âm phủ tâm sự.

Vì vậy khi nhìn thấy tin của hệ thống rằng có người giết được mã vương thì cả đám liền chấn động và tò mò, không biết Nguyễn An An kia là đại thần phương nào lại có thể giết chết được con ngựa điên kia.

Lại nói trong game này, ngoại trừ một vài con boss cố định ra, những con khác đại loại giống như Mã Vương này chỉ xuất hiện có một lần, sau khi bị giết chết thì sẽ biến mất chứ không có sống lại như những game khác.

Vì vậy lúc này đây, trên kênh diễn đàn liền đăng tải một tập tin liên quan đến việc diệt trừ mã vương do nhà phát hành game cung cấp. “Rất đơn giản, chỉ cần người chơi chủ động chạm vào mã vương trước khi nó đụng vào mình thì có thể diệt được”. Đúng vậy, rất đơn giản như vậy.

Tin này vừa ra, toàn bộ người chơi ở trấn Huyền Vũ chưa kịp thỉnh vấn đại danh của người tên Nguyễn An An lại một lần nữa phun nước miếng vì tức giận. Nhất là những người đã từng bị Mã Vương đụng chết kia. Họ tức giận tới nhảy dựng, mắng chưỡi rầm trời. Có ai nghĩ đến chuyện này a, bọn họ lúc đó thấy chỉ cần Mã vương đụng trúng vào ai thì người đó liền chết, bởi vậy đều suy đoán là không được đụng chạm tới Mã Vương. Lúc chiến đấu họ chỉ cách xa mà chiến, nào có dám cận chiến? Mỗi khi Mã Vương xông tới gần họ, họ liền co chân lo tránh né không kịp…

“ AAAAA…..!!!!!”

“Mụ nội nó tức điên!”

“A… game này cố tình muốn hố người!”

“Không thể chấp nhận được!”

Trên kênh thế giới cứ như vậy vang lên thật nhiều oán đầy tức giận. Cũng vì thế, việc Y Linh giết chết Mã Vương cũng bị mọi người quên luôn mà không để tâm truy cứu, hoặc có truy cứu, họ điều suy đoán rằng cái vị đại hiệp Nguyễn An An gì đó giết được con ngựa điên kia hoàn toàn là nhờ vào may mắn.

Sau khi giết mã vương, Y Linh liền nhận được 20 lượng bạc thưởng của chủ thành. 20 lượng nói nhiều không nhiều nói ích không ích. 20 lượng nếu so với tiền bên ngoài thì bằng với 200k rồi.

Có tiền trong tay, việc đầu tiên Y Linh nghĩ đến là đi ăn một bữa. Cô muốn ăn cơm, cô thật sự rất thèm cơm. Từ khi vào game đến nay mỗi ngày cô chỉ ăn thịt quái và thịt động vật, chưa từng ăn miếng cơm nào.

Chậm rãi bước vào một quán cơm ven đường, Y Linh gọi liền ba chén cơm kèm theo một ích rau xào này nọ. Nhưng Y Linh không biết, thông thường ở đây người vào quán ăn cơm mà gọi toàn đồ chay thì chính là người nghèo. Vì vậy trong ánh nhìn của mọi người, Y Linh trở nên hèn mọn không thể diễn tả.

Có điều chuyện này Y Linh không để tâm đến, cô chỉ lo cắm đầu ăn cơm. Sau khi ăn xong cô đứng lên tính tiền. là hai trăm xu.

(TG: , tiền tệ trong game được tính thế này:

1 trăm đồng = 1 hào
1 ngàn đồng = 1 xu
10 ngàn đồng = 1 lượng
1 triệu đồng = 1 ngàn lượng)

Ăn xong thì phải tìm chổ nghĩ ngơi. Y Linh lại tiếp tục lang thang tìm quán trọ. Trong lúc đang đi trên đường, Y Linh bổng dưng nhìn thấy trong đám đông phía trước có một tên tiểu tử dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hơi xếch nhìn qua cảm giác được đó không phải người tốt. Y Linh thấy tên tiểu tử kia lén lúc thò tay vào trong túi của một người. Sau đó giống như ảo thuật, thoắt một cái túi đồ của người kia liền bị tiểu tử kia lấy mất. Mà người bị trộm kia một chút cũng không phát hiện đồ của mình bị người ta trộm đi rồi.

Thấy chuyện bất bình, Y Linh liến ra tay tương trợ. Cô hít một hơi thật sâu sau đó rống lên:

Y Linh: “Có trộm, có trộm, bắt lấy hắn, cái tên nhỏ con mặt áo nâu tóc húi kia”

Y Linh vừa hô vừa vận dụng tâm pháp một bước chạy thẳng đến chổ tiểu tử kia, một tay kéo áo hắn, một tay chộp lại cái túi trong tay hắn.

Lúc này người xung quanh cũng liền bu lại, nhìn thấy một màn như vậy ai cũng ngạt nhiên. Sau đó là lo lắng mò lại túi của mình. Có tổng cộng hơn năm người bị mất đồ. Trong đó có người bị móc túi lúc nãy.

Mấy người kia vội vàng chạy đến bên người tiểu tử kia, rồi lần lượt lục lọi trong người hắn để tìm đồ của mình. Sau đó một đám người cùng nhau cúi đầu tạ ơn Y Linh. Còn không quên dần cho cái tên trộm kia một trận.

Trong đám người mất đồ đó có một người thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi. hắn có nụ cười rất tươi và thân thiện. hắn bước tới trước mặt Y Linh không một chút khách khí mà thân mật ôm bả vai Y Linh cười nói:

Xích Diễm: “An An tiểu cô nương, cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta!”

Y Linh chớp chớp mắt, sau đó gật đầu với hắn.

Xích Diễm thấy gương mặt ngây ngô của Y Linh thì không hiểu sao trong lòng dân lên thiể nhiều thiện cảm, vì vậy hắn mở bản thông tin của tiểu cô nương trước mặt ra xem. Thuộc tính bị ẩn, chỉ có tên nhân vật và cấp bật. Sau khi nhìn thấy cấp bật của tiểu cô nương này, lại nhìn số tuổi của nàng hắn liền nghĩ đến. Tiểu cô nương này có vẻ mới lần đầu chơi game. Theo thông số ghi lại, vừa vào game là bốn tuổi, hiện tại tiểu cô nương này đã gần mười ba tuổi, vậy mà chỉ mới cấp năm. Có vẻ như cô bé này vào game để đi ngủ thì phải. nếu không tại sao cấp bật lại thấp như vậy kia chứ.

Cũng không biết Xích Diễm bị chạm cọng dây nào thế nhưng lại mở miệng mời tiểu cô nương mới gặp mặt lần đầu vào bang phái của mình.

“Tiểu cô nương, muội có muốn vào bang của chúng ta không?”

Y Linh nhướng mày, nghi ngờ hỏi:

“Vào bang? Đó là cái gì? Giống bang phái ở giang hồ vậy á? Kia… vào bang thì có được lợi ít gì không?”

Khóe miệng Xích Diễm giật giật hai cái. Coi như hắn đoán đúng rồi, tiểu cô nương trước mặt này có lẽ là lần đầu chơi game. Hít một hơi Xích Diễm buồn cười nói:

Xích Diễm: “Vào bang, thành viên sẽ được cấp một phòng để ở, đồng thời mua dược liệu vật liệu nguyên liệu hoặc mua vũ khí này nọ ở trong bang đều sẽ được giảm tiền. Vào bang có nhiều bằng hữu, kia nếu có ai khi dễ muội, những người trong bang sẽ bênh vực muội. Bang chính là chỗ dựa cho muội!”

Nghe tới chữ “chỗ dựa!” mắt Y Linh lóe lên, trầm mặt tự hỏi. “Chỗ dựa sao? Cô cũng sẽ có chỗ dựa sao? Sẽ có người bênh vực khi mình bị ức hiếp? Có người an ủi dỗ dành? sẽ… sao?”

Xích Diễm đứng đối diện với Y Linh, vẫn luôn quan sát cô, chờ thấy biểu cảm này của cô, không hiểu sao trong lòng như bị nhéo một cái. Đột nhiên có cảm giác muốn bảo bọc che chở có cái tiểu cô nương ở trước mắt này.

Mà Y Linh, bởi vì chữ “chỗ dựa” kia. Liền quyết định sẽ đồng ý vào bang của Xích Diễm.

Đợi Xích Diễm gửi lời mời tới, Y Linh liền chọn đồng ý.

Âm thanh của hệ thống vang lên: “Chúc mừng Nguyễn An An đã gia nhập bang phái Nhàn Tãn. Điểm trí tuệ + 1, điểm tinh thần +5”

Nhìn tên bang, mắt Y Linh nheo nheo lại.

Tên Bang Phái: Nhàn Tãn

Cấp: 5
Thành Viên: 22
Mục Tiêu: Phấn đấu để nhàn tãn

Y Linh cảm thấy cái câu “phấn đấu để nhàn tãn” của bang phái rất thú vị, cũng đột nhiên có một cảm giác rất lạ, tựa như đã tìm được đồng đội của mình.

 

<<                       >>

14 bình luận trong “Cường Giả Ngây Ngô (chương 5)

  1. Hay lắm!! Truyện của Ni chuẩn gu của tui luôn. Mau ra chap mới nha.
    Sửa lỗi: cấp bật… =» cấp bậc, vài chỗ viết sai “uống” nhưng bên dưới viết đúng, đặc biệt Ni hay sai từ “ít” viết thành ích

    1. Chờ mãi không thấy chương mới! Phải lôi chap cũ ra đọc. Ni ơi ới ờ… nàng ở đâu mau về viết truyện

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon