NỮ NHÂN GIA KHUYNH THẾ THIÊN HẠ – CHƯƠNG 2

Chương 2: ta với nàng, ai đẹp hơn!

Song Phi Yến dẫn Cẩm Băng về viện của mình.

Trên đường trồng những cây hoa hiếm tỏa mùi hương hòa quyện thơm mát. Nàng vừa đi vừa thưởng thức. Song Phi Yến là Quận Chúa duy nhất của vương triều đại hiên. Không chỉ hạ nhân ở Hi Vương phủ mà toàn bộ dân nơi đây đều cung phụng nàng.

Thân phận như này nàng cũng không quan tâm lắm. Càng đặc biệt càng hạnh phúc lại càng đau khổ. Chỉ sống tốt cho mình là được rồi.

Tùy tiện ngắt một bông hoa nhỏ bên cạnh đưa lên ngắm.

Một thân y phục đỏ thẫm, tóc xõa buông tự nhiên chỉ tùy tiện cấm vài cái trâm trên đầu. Khuôn mặt diễm lệ đỏ ửng trước ánh nắng mặt trời. Làn da trắng nõn nổi bật trên trang phục đỏ.

Cẩm Băm nhìn đến ngây người, nếu như quận chúa trang điểm nhẹ thì chắc chắn đệ nhất mĩ nữ Vương Triều Đại Hiên cũng phải thua xa.

“Quận chúa, nô tì thấy bông hoa trên tay của người thực đơn giản không hợp với khí chất của người”

Cẩm Băng nói lời thật lòng. Một bông hoa màu đỏ đơn giản. Chỉ có thể sánh với câu hoa bình thường lại ở cùng với quận chúa. Nàng thực cảm thấy không thích hợp.

“Cẩm Băng, ngươi biết không. Hoa càng đơn giản là càng độc”

Cẩm Băng khó hiểu, nhìn vào bông hoa đơn giản trên tay Sinh Phi Yến.

“Chẳng lẽ, ý người nói là bông hoa này có độc”

Song Phi Yến bóp nát bông hoa đóa rồi mở bàn tay trắng muốt ra cho vụn của hoa rơi xuống đây.

Xoay người lạnh lùng đi trước. Để lại một câu nói lạnh nhạt.

“Nó cũng giống như ngươi, dù là một nô tì nhỏ bé lại có võ công cao cường như vậy, thật nghi ngờ rằng là ntươi có ý đồ mưu sát chỉ tử”

Cẩm Băng như con mèo giấu đuôi. Xù lông lên. Vội đến trước người Song Phi Yến quỳ xuống.

“Cẩm Băng thực không giám”

“Ngươi hốt hoảng cái gì, dù sao ta cũng không biết âm mưu của ngươi”

Song Phi Yến nhìn người trước mắt, lạnh lùng nói.

“Cẩm Băng chính là tận tình đi theo quận chúa, sống là người của quận chúa, chết là ma của quận chúa, Cẩm Băng tuyệt không có ý định khác”

Cẩm Băng cúi đầu nói. Giọng nói tròn trẻo lại thật lòng.

Nhưng Song Phi Yến là ai, nàng là người từng chịu sự phản bội. Những người thật tình với nàng. Nàng rõ như trở bàn tay. Há có thể để một kẻ nô tài qua mặt.

” Vậy sao, ta thật lòng muốn biết ngươi có phải là do người của Song Vương Thiên phái đến hay là người của người khác”

Cẩm Băng bắt đầu chảy mồ hôi. Nàng xác định đây không phải chỉ là một nàng công chúa phế vật mười lăm tuổi. Chẳng lẽ trong năm năm đi núi nàng đã gặp sự cố gì sao?

“Ngươi không nói được thì thôi vậy, ta đây cũng không ép”

Thấy Cẩm Băng không nói, chỉ một mực cúi đầu.

Song Phi Yến cười lạnh nhìn Cẩm Băng. Nàng cứ nghĩ suốt đời này nàng chỉ gặp một người thề non hẹn biển mà lật mặt trắng trợn vậy thôi. Ai ngờ người trước mắt nàng là người thứ hai.

Người ta không muốn nói, nàng cũng không ép. Chỉ là nàng sẽ không cho phép gián điệp đi theo mình.

Làm bạn với kẻ thì còn đau đớn gấp trăm ngàn lần khi đối đầu với chúng.

“Cẩm Băng, đi vào giúp ta trang điểm”

Cẩm Băng thở phào nhẹ nhõm. May quận chúa không tra xét tiếp. Bằng không, nhiệm vụ chưa hoàn thành, nàng chỉ có nước chết.

Song Phi Yến nhanh chân đến ngồi trên bàn nhìn sung nhan của mình.

Làn da trắng không tì vết, cái mũi thẳng, thon và nhỏ. Đôi mắt hai mí to  trong veo như nước. Đôi môi nhỏ nhắm đỏ ửng tự nhiên.  Hàng lông mi công vút đen càng làm cho mắt to tròn càng thêm kiều diễm.

Đưa tay vuốt vuốt má của mình.

“Cẩm Băng, ta với nàng, ai đẹp hơn”

Cẩm Băng vừa cầm tóc Song Phi Yến lên để trang điểm. Nghe nàng hỏi. Cũng thắc mắc là “nàng” trong miệng quận chúa chính là ai?

“Liễu An Lam” Song Phi Yến nói thêm.

Tay cầm lược hơi khựng lại một lúc rồi vừa bấn tóc vừa nói.

“Tất nhiên là quận chúa đẹp nhất, ngay cả thiên hạ đệ nhất Liễu An Lam cũng thua xa”

Song Phi Yến khẽ cười.

Đương nhiên là nàng biết vị quận chúa này thực thập phần xinh đẹp. Có thể đẹp hơn Liễu An Lam mấy phần. Nhưng tại lúc nhỏ. Song Phi Yến luôn luôn bồng bột thêm thân thể chưa phát triển đầy đủ nên nhìn không ra nét đẹp. Liễu An Lam thì khác. Dù bằng tuổi Song Phi Yến nhưng lại dịu dàng. Khép nép, ăn nói ôn nhu lại biết cách trang điểm động lòng người.

Một người có tâm cơ như Liễu An Lam, không ai có thể sánh được.

Ngay cả nàng trước khi chết cũng thua nàng ta mấy phần.

“Ngươi trang điểm cho ta, nhất định phải hơn Nhị tiểu thư Liễu gia, Liễu An Lam”

____________________________

“Lấy ta y phục màu đỏ” Song Phi Yến nhìn khuôn mặt mình được trang điểm xong. Lạnh lùng nói.

“Quận chúa, hôm nay là yến tiệc, mang màu đỏ hình như không phù hợp cho lắm”

Song Phi Yến lạnh lùng nhìn Cẩm Băng.

“Từ khi nào trong Hi Vương phủ này có cái quyền hạ nhân chất vấn lại chủ tử”

“Nô tì không giám” Cẩm Băng lo sợ quỳ rạp xuống. Nàng thật không ngờ Song Phi Yến này lại bắt bẻ từng lỗi nhỏ của nàng.

“Hạ Nhi, vào thay y phục cho ta”

Song Phi Yến mở miệng gọi. Không lâu sau có một đạo thân ảnh nhỏ đi vào.

Hạ Nhi là người Lạc Khuynh cứu sống rồi đưa vào hầu hạ nàng. Trong thời gian nàng sống ở trên núi. Hạ Nhi luôn đi theo coi nàng là chủ tử rất cung kính. Lạc Khuynh bắt ép Hạ Nhi học võ công để bảo vệ tốt Song Phi Yến. Hạ Nhi lại vui vẻ nhận lời.

Có lẽ bởi vì Song Phi Yến quá nhảy cảm với những người xung quanh nên nàng có thể cảm nhận được Hạ Nhi rất thật lòng đi theo mình nhưng nàng cũng không giám thân cận lắm.

Hạ Nhi nhìn người nhỏ nhắn nhưng cũng đã tuổi hai mươi. Nàng có thể coi là một gương mặt dễ nhìn. Không khuynh thành tuyệt diễm như Song Phi Yến thì ít nhất cũng hoa nhường nguyệt thẹn.

Song Phi Yến đã bảo nàng ta ẩn nấp. Không cho ra gặp người.

Nên khi Song Phi Yến gọi vào nàng có thể vào ngay lập tức.

“Chủ tử,”

Hạ Nhi chắp tay lại cung kính nói.

“Ngươi nói, ta nên mang y phục nào”

Hạ Nhi liếc Cẩm Băng đang quỳ dưới đất kia. Rồi đưa tay lấy một y phục màu đỏ tươi nổi bật nhất trong tủ.

“Chủ tử, y phục màu đỏ này, rất hợp”

Hạ Nhi chỉ nói ngắn gọn. Không nịnh nọt như Cẩm Băng. Mà điều nàng nói chính là sự thật. Làn da và dung nhan của chủ tử tất hợp với màu đỏ.

Song Phi Yến cười khẽ. Rồi gật đầu.

Màu đỏ đúng là rất hợp với nàng, từ năm năm trước nàng đã nghiện màu đỏ. Màu đỏ của máu. Màu của sự đau đớn nhưng lại mạnh mẽ, không phải sao.

Nếu nàng làm ác quỷ thì cũng đừng trách bởi vì sao nàng lại như vậy.

Trước khi là ác quỷ thì nàng cũng đã là một thiên thần.

Ác quỷ rất tốt, có thể sống mà không ai dám động vào còn hơn làm thiên thần mà mặc người ta chà đạp. Dù gì tiếng xấu của nàng cũng không ít. Có thêm tiếng xấu cũng không sao!

“Hạ nhi, mấy canh giờ nữa là bắt đầu”

“Bẩm, tầm nữa canh giờ”

Sinh Phi Yến gật đầu nhìn Cẩm Băng.

“Cứ quỳ ở đây đến khi nào nhận ra lỗi của mình thì thôi, Hạ Nhi, sai người ở đây canh chừng, thấy đứng dậy thì thẳng tay chặt chân nàng ta”

Cẩm Băng sợ run cả người, nàng nhận nhiệm vụ đến đây cứ ngỡ nàng quánh chúa này vẫn bồng bột dễ đối phó như thời còn nhỏ. Ai ngờ, mới năm năm, người này như lột xác, lại thêm lợi hại hơn.

Nếu nhiệm vụ nàng không hoàn thành, nàng phải làm sao bây giờ!!

Song Phi Yến vẫn tao nhã nhìn.
Vẫn lãnh đạm như nước bước đi.
“Hạ Nhi, dẫn ta đi”

“Vâng” Hạ Nhi cúi đầu tuân lệnh đi trước dẫn đường.

Hạ nhân đang tấp nập bận rộn đi qua đi lại. Thấy Song Phi Yến đi đến.

Một giây là thất thần. Một giây sau là quỳ rạp xuống đất.

Song Phi Yến khó chịu. Nếu đi đâu mà cũng bị người đời quỳ lạy như vậy không tổn thọ thì cũng chết sớm.

“Tiểu thư, gần đến nơi rồi, mọi người đều tập trung đầy đủ”

“Nhanh vậy sao?” Song Phi Yến nheo mắt phượng nhìn về phía trước.

“Chủ tử, người có muốn đi vào?” Hạ Nhi thấy tâm trạng của chủ tử không vui. Đoán ra được trong lòng mấy phần.

“Đi ngắm hoa đi, đợi khi họ mất hết kiên nhẫn rồi ta hẵng vào”

“Vâng” Hạ Nhi chỉ im lặng làm theo. Dù kết quả như thế nào nàng cũng vẫn bảo vệ chủ tử đến cùng. Nhất định không để người khác ức hiếp.

——————giải phân cách——————

“Bẩm Vương Phi, khách nhân đều đã đến đầy đủ chỉ còn mỗi quận chúa” nét già nua trên khuôn mặt bà càng lộ rõ. Thân hình béo núc ních tới bên cạnh Mẫu Đình Như. Cung kính cúi đầu xuống.

Vương phi không vui nói.

“Tại sao lại chưa đến. Hay là tại đường đi xa xôi nên trở về mệt mỏi”

Mẫu Đình Như lẩm bẩm trong miệng rồi vội vàng nói với Vương ma ma.

“Nhanh, nhanh đi xem Yến nhi đã xảy ra chuyện gì”

Mẫu Đình Như và Song Vương Thiên ngồi trên đài cao. Hai người đều toát ra một khí chất cao quý khiến người chỉ mới đặt chân vào cửa đã thấy mình thấp kém.

Liễu An Lam nhìn hai người như vậy bỗng thấy ghen tị.

Song Phi Yến chỉ dựa vào thân phận của mình mà thường xuyên tác oai với nàng. Dù đó là lúc còn nhỏ nhưng bản chất không đổi bản tính khó dời. Nàng nghĩ Song Phi Yến vẫn như cũ. Tất cả mọi thứ Song Phi Yến đều hơn nàng, về thân phận lẫn địa vị.

May sao về sắc đẹp không ai sánh bằng nàng.

Liễu Tiệp Dư là người hơn nàng về hết thảy mọi thứ. Mà điều đặc biệt, ‘ nàng ‘giám dành Phong ca ca với nàng. Nhưng rồi sao. Kết cục chết rất thảm bại đó thôi.

Những người giám chống đối lại nàng. Nhất định sẽ không có con đường tốt.

Liễu An Lam quay sang nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh mình.

Hôm nay nàng vận một bộ đồ màu hồng nhẹ. Dịu dàng, thanh khiết mà lại rất đáng yêu. Nàng có một khuôn mặt thon gọn, sống mũi cao kết hợp với đôi long mày phượng rất cao quý lại hút hồn. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi cười rộ lên thành tiếng.

“Phong Ca Ca, chúng ta còn phải đợi bao lâu”

Ý chính là, dám để Phong Ca ca đứng đợi chính là không tôn trọng hắn.

Chưa gặp mà đã để lại ấn tượng xấu. Dù gì hắn cũng là đại thúc của Song Phi Yến. Là em trai của Hi Vương Gia. Dù không cùng họ nhưng thân phận sánh ngang nhau. Chỉ là Hi Vương gia đã có tuổi nên Thần Vu Phong cung kính. Nhưng cũng không có quyền bắt hắn đợi chờ lâu như vậy.

Chỉ là một câu nói. Nhưng làm tình cảm rạn nứt.

Thần Vu Phong nhìn dung nhan tuyệt mĩ ấy đến thất thần. Đến khi nghe nàng nói. Hắn mới hoàn hồn lại. Cưng chiều ôm lấy nàng vào trong lòng. Giọng điệu tỏ vẻ khó chịu nói.

“Lam nhi đợi một lát nữa, nếu không vì tình bạn giữa Lam nhi vào quận chúa, thì ta sẽ dẫn Lam Nhi đi từ lâu rồi”

Liễu An Lam như người không xương dựa vào Thần Vu Phong hạnh phúc.

“Ca ca tốt nhất”

Khách nhân nhìn cặp đôi uyên ương này chỉ có nhìn đi chỗ khác. Nịnh nọt nói chuyện phiếm với Mẫu Đình Như và Song Vương Thiên. Những thiên kim tiểu thư khác thì chỉ bàn tán với nhau như chưa có việc gì.

Liễu An Lam như kiên nhẫn không được, nước mắt long long cúi đầu. Thần Vu Phong thấy lạ lạ.

“Lam nhi, muội khó chịu chỗ nào sao”

Liễu An Lam lắc đầu không nói. Càng làm cho người ta thương tiếc.

<<CHƯƠNG TRƯỚC  — CHƯƠNG KẾ>>

Một bình luận trong “NỮ NHÂN GIA KHUYNH THẾ THIÊN HẠ – CHƯƠNG 2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon