Phượng Thiên Đế Thần – Cáo Chín Đuôi (chương 43)

Chương 43

 

 

Tiến vào di tích

 

 

 

 

“Tỷ phu, Tuyết Uyên thần cảnh rốt cuộc là nơi nào?” Liên Y nhìn về phía Mặc Ly Thần Phong. Phong Ngân rời đi, chỉ bỏ lại một câu như vậy. Nàng biết chắc chắn Mặc Ly Thần Phong biết nơi này. Nàng không có quên hai người này trao đổi cho nhau một ánh mắt.

 

 

Không chỉ Liên Y mà Minh Nguyệt cũng Phượng Vô Quân cũng nhìn Mặc Ly Thần Phong. Hai người bọn họ cũng chưa bao giờ nghe đến Tuyết Uyên thần cảnh chứ đừng nói đến Liên Y. Mặc Ly Thần Phong nhìn mấy người trước mặt, trong mắt hiện lên do dự.

 

 

“Tỷ phu, sớm hay muộn thì muội đều sẽ biết. Nếu huynh không nói, thì muội sẽ tìm người để hỏi. Chỉ là như vậy thì sẽ gây kinh động đến người khác, những kẻ kia có khả năng sẽ đánh hơi được mà thôi.” nhìn ra do dự của Mặc Ly Thần Phong, Liên Y liền kiên định nói. Tuy là lời lẽ mang theo uy hiếp nhưng đó hoàn toàn là sự thực, nếu hắn không nói, vậy thì nàng sẽ có cách khác để tìm. Chỉ là như vậy sẽ nguy hiểm hơn mà thôi.

 

 

“Ta chịu thua muội. Thôi được, ta nói nhưng là muội phải đảm bảo chỉ khi nào muội có đủ năng lực thì mới tới đó.” Mặc Ly Thần Phong cười khổ, Liên Y đã nói như vậy thì muội ấy sẽ làm được mà đúng như lời muội ấy, như vậy sẽ kinh động đến những người kia.

 

 

“Được. Muội hứa. Muội cũng rất tiếc mạng nha.” Liên Y cười cười.

 

 

“Haiz, Tuyết Uyên thần cảnh là tên gọi một số ít người biết. Nơi này người đến Huyền quân, Huyền Đế nhiều hơn toàn bộ số Huyền quân, Huyền đế trên đại lục gộp lại. Huyền thần có hơn trăm người. Thậm chí có năm người đạt đến Thần Tôn. Trẻ nhỏ được sinh ra tại Tuyết Uyên thần cảnh, khi vừa sinh ra đã đạt Tiên thiên. Đến năm hai mươi tuổi mà không đạt Huyền Vương thì sẽ bị xem là phế vật, bị ném khỏi Tuyết Uyên thần cảnh. Nơi này cũng có chế ước là người Tuyết Uyên thần cảnh không thể tham dự phân tranh trên đại lục. Nếu vi phạm sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Tuyết Uyên. Người đời chỉ biết mười nơi thần bí trên đại lục là Thần Minh Vực, Vô Tận Hải, Tử Vong Chi Địa, Ma Hỏa Sơn, Thánh Băng Hồ,  Thiên Dực Thành, Mộng Huyễn Chi Cảnh, Quỷ U Bình Nguyên, Vong Linh Đảo và  Hắc Vụ Sâm Lâm. Nhưng ít ai biết tới, Tuyết Uyên Thần Cảnh mới là nơi thần bí nhất, đáng sợ nhất cùng mạnh mẽ nhất. Ngay cả ta cũng không biết phải tới đó bằng cách nào.” Mặc Ly Thần Phong chậm rãi nói. Hắn được xưng là một thế hệ thiên tài của Mặc Ly gia tộc. Mười nơi thần bí trên đại lục thì hắn cũng chỉ mới đi được ba nơi là Ma Hỏa Sơn, Thánh Băng Hồ cùng Thiên Dực Thành. Còn Thần Minh Vực không tính. Nơi đó vốn dĩ là nhà hắn. Hắn không hiếm lạ.

 

 

Nghe Mặc Ly Thần Phong nói đến mười nơi thần bí của đại lục, đôi mắt Liên Y sáng lên, nàng mới tới Thần Minh Vực – nơi được xếp chót bảng trong mười nơi thôi. Không nghi ngờ gì, trận pháp cấu tạo Thần Minh Vực chính là thứ quyết định nên sự thần bí của nơi này. Ngày đó nàng hỏi Mặc Ly Thần Phong là nếu nàng phá hủy giường ngọc hai người đó nằm thì chuyện gì sẽ xảy ra. Và kết quả không ngoài dự đoán, chính là toàn bộ Thần Minh Vực sẽ sụp đổ, đồng thời ngươi sẽ phải chôn cùng. Mặc kệ ngươi có cấp bậc như thế nào, cho dù là Thần Tôn cũng không thể xé rách không gian tại Thần Minh Vực. Nơi đó đã hạ ngàn vạn cấm chế. Trừ khi ngươi có quang nguyên tố. Quang nguyên tố là nguyên tố duy nhất xé rách được mọi loại cấm chế. Cho nên khi Phong Ngân xé rách hai tầng không gian Liên  Y chỉ cảm thán ở thực lực chưa hoàn toàn khôi phục mà làm như vậy chứng tỏ hắn vô cùng lợi hại, chứ không sợ hãi không gian này không đủ vững chắc. Hắn là trường hợp ngoại lệ. Người khác làm không được. Thần Minh Vực mới chỉ đứng thứ mười. Vậy còn chín nơi khác chắc chắn rất lợi hại, nàng nhất định phải đi đến đó. Nếu người ta biết được nơi mà người ta tránh né, đi đường vòng mà nàng lại hào hứng như vậy thì nhất định sẽ bị hộc máu mất. Người với người quả nhiên không thể so sánh.

 

 

“Nói như vậy là không thể tìm đại ca sao?” lúc này Phượng Vô Quân mới lên tiếng. Hắn khó khăn lắm mới chờ đợi đến ngày phá vỡ phong ấn, lại may mắn gặp đại ca nhưng là chưa mấy ngày lại rời đi như vậy. Hắn biết đại ca  có việc cần làm, nhưng mà,. . . Aizzz, có lẽ hắn bị đại ca đánh đến nghiện rồi. Giờ không thấy khuôn mặt băng lãnh của đại ca lại không quen.

 

 

“Sẽ tìm được. Hắn cho ta năm năm. Ta tin ta nhất định tìm thấy hắn.” Liên Y vỗ vỗ vai Phượng Vô Quân. Phong Ngân giúp nàng nhiều như vậy. Nếu không có hắn hướng dẫn, nàng mò mẫn tu luyện thì không biết đến bao giờ mới được như hôm nay. Hơn nữa hắn vừa là đại ca, vừa là sư phụ, nàng làm sao lại có thể bỏ mặc hắn một mình chiến đấu. Bỏ rơi đồng đội không bao giờ là tác phong của nàng.

 

 

“Được, ta tin chủ nhân.” Phượng Vô Quân thấy tia sáng kiên định trong mắt nàng liền bình tĩnh mà gật đầu. Chủ nhân nói tìm được vậy nhất định tìm được. Hắn chỉ cần cố gắng tu luyện là tốt rồi.

 

 

“Muội không lo lắng?” Mặc Ly Thần Phong nhìn về phía hai người Liên Y. Phượng Vô Quân hắn có thể lý giải, dù sao thì hắn (PVQ) cũng mang trí nhớ trước kia, là một trong bốn Thần Thú uy mãnh bậc nhất, nhưng mà Liên Y tại sao cũng tự tin như vậy. Nàng ấy mới chỉ là Huyền Vương, khoảng cách đến Huyền đế còn rất xa, chứ đừng nói là Huyền thần.

 

 

“Muội vì sao phải lo lắng đây? Nếu cứ ngồi không, lo lắng và sợ hãi rồi tự mình hù dọa mình, như vậy thì kẻ thù của muội không cần giết muội mà muội đã bị chính mình dọa chết a. Khoảng cách đến Huyền đế còn rất xa, rất khó. Nhưng mà, như thế thì thế nào? Muội sẽ cố gắng, cố gắng, cứ không ngừng đi về phía trước là được rồi. Nhân định thắng thiên, đức năng thắng số. Muội chính là một kẻ nghịch thiên mà sống. Vậy thì tại sao không thể là kẻ  mất năm năm để từ Huyền vương đạt Huyền đế? Hơn nữa huynh quên là muội có Hỏa long quả hay sao?  Chỉ cần tìm được ma tinh Thôn thiên mãng cùng máu của giao long thì việc muội thành Huyền đế đơn giản hơn nhiều.” Liên Y nở nụ cười sáng chói nhìn Mặc Ly Thần Phong. Từ lúc Phong Ngân giao thời hạn cho nàng thì nàng đã tính toán rồi. Ba người Mặc Ly Thần Phong  nhìn nụ cười như ánh mặt trời của nàng mà rung động. Nhiều năm sau này, khi nhớ lại quãng thời gian sống cạnh nhau, kề vai chiến đấu, ba người họ đều không tự giác mà nhớ lại nụ cười này của nàng. Nụ cười tự tin, chói sáng, kiên định, tiếp thêm sức mạnh cho bọn họ.

________________

 

 

Ba ngày sau, bên ngoài di tích viễn cổ.

 

 

Khi mấy người Liên Y đi tới đỉnh núi gần di tích, từ trên cao nhìn xuống đã thấy rất nhiều người, đủ mọi loại cấp bậc nhưng chủ yếu là từ Huyền thiên đến Huyền vương, có hai tên Huyền quân, không thấy Huyền đế càng đừng nói đến Huyền thần, đang trông ngóng nhìn về phía lối vào di tích.

 

 

“Chủ nhân, xem ra không ít người muốn đoạt bảo a.” Phượng Vô Quân ngó nghiêng khắp nơi, hưng trí bừng bừng nói.

 

 

“Ai cũng muốn nhưng là phải còn mạng thì mới mong lấy được a.” Liên Y không trả lời, thế nhưng Minh Nguyệt lại lên tiếng.  Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên một tia giễu cợt. Liên Y rất nhạy cảm, nàng bắt được ánh mắt của Minh Nguyệt, xem ra tỷ tỷ có chuyện xưa, nàng đã quá vô tâm rồi. Mặc Ly Thần Phong nhẹ nhàng nắm tay Minh Nguyệt, cho nàng ánh mắt ấm áp cùng sủng nịnh. Nguyệt Nhi của hắn phải luôn luôn vui vẻ, không kẻ nào được phép tổn thương nàng, ngay cả hắn. Cho nên những kẻ kia, hừ tốt nhất đừng để hắn tìm được, nếu không hắn nhất định cho bọn chúng sống không bằng chết. Mặc Ly Thần Phong lại quên mất rằng, bây giờ đã qua mười vạn năm, những kẻ đó còn sống mới lạ a.

 

Bỗng nhiên phía trên bầu trời di tích, một đám mây đen quỷ dị hình trôn ốc từng vòng từng vòng ùn ùn kéo đến, giông lốc mạnh mẽ, từng tia lôi điện như giao long đánh xuống cấm chế phong ấn cửa di tích. Có tia đánh xuống mấy vùng đất xung quanh, không ít kẻ thực lực yếu chưa kịp bỏ chạy thì đã bị đánh trúng, cháy đen. Nửa canh giờ sau mây đen mới rút đi, cửa vào bừng lên từng tia hào quang sáng rọi, sau đó là một vùng hào quang.   Cánh cửa đại môn đổ nát nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một đại môn sừng sững to lớn, cao hơn ba mươi trượng như làm từ mặc ngọc, trên đó trạm khắc hắc kì lân tinh xảo, sống động như thật.

 

 

Nhưng đúng lúc này, bàn tay nắm lấy tay Minh Nguyệt của Mặc Ly Thần Phong run lên. Hắn không dám tin mà nhìn vào đại môn kia. Làm sao có thể?

 

 

“Phong, chàng làm sao vậy?” nhận ra sự khác lạ, của Mặc Ly Thần Phong, Minh Nguyệt lên tiếng gọi. Nghe tiếng Minh Nguyệt, Liên Y cùng Phượng Vô Quân cũng quay đầu lại. Tỷ phu/ Mặc Ly đại ca sao lại kinh ngạc như vậy? Đại môn này có vấn đề gì hay sao?

 

 

“Cái kia, . . .cái trận pháp ở đại môn kia, là,. . . là do gia gia ta bày ra.” Mặc Ly Thần Phong cà lăm nửa ngày mới nói hết câu.  Hắn thật không ngờ. Không chỉ hắn mà ba người kia cũng kinh hãi mà nhìn về phía đại môn như núi trước mặt. Trận pháp nơi đó vậy mà lại do gia gia của Mặc Ly Thần Phong bày ra? Vậy nơi này không phải là di tích thuộc Mặc Ly gia tộc?

 

 

“Nhưng mà nơi này không phải là Mặc Ly gia tộc. Người chủ di tích này là Thần tôn. Mà gia gia ta ngày đó chỉ là Hóa Thần cảnh.” giọng nói của Mặc Ly Thần Phong lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của mọi người.

 

 

“Thần Tôn? Không phải lúc đầu huynh nói chỉ là Đại Thành cảnh hay sao?” chưa kịp hết kinh hãi về việc nơi này xuất hiện trận pháp của gia gia Mặc Ly Thần Phong thì tin này chân chính là quả bom gây sát thương mạnh hơn. Thần Tôn! Đó là khái niệm gì? Chỉ kém một đường là họ sẽ vĩnh hằng cùng thiên địa, chỉ kém một đường là họ có thể tạo ra cả đại lục, thậm chí tạo ra được cả một thế giới.  Này, nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Một cái viễn cổ di tích tại sao lại là do Thần Tôn tạo dựng? Tại sao cửa vào lại do gia gia Mặc Ly Thần Phong tạo ra? Có tia sáng lóe lên trong đầu Liên Y nhưng rất nhanh biến mất, nàng nghĩ đến điều gì đó nhưng lại không thể gọi tên.

 

 

“Có chuyện gì rời khỏi đây rồi nói. Hoặc có thắc mắc gì thì tính sau. Chúng ta cũng nên vào đi thôi. Có lẽ rất nhiều điều còn đang chờ đợi chúng ta.” Minh Nguyệt lúc này lên tiếng. Trùng hợp? Sẽ chẳng có cái gì là trùng hợp.  Nhưng muốn biết đáp án, chỉ thể vào trong. Hơn nữa là tất cả cùng vào. Khi phong ấn mở ra thì nàng phát hiện ra nơi này chỉ có cấm chế đối với Thần quân trở lên, còn dưới Thần quân đều có thể tiến vào.

 

 

“Nguyệt Nhi nói đúng, các ngươi nhìn theo bước chân của ta mà vào.” Mặc Ly Thần Phong một bên ôm Minh Nguyệt, một bên nói.  Trận pháp bên dưới đã làm chết rất nhiều người nhưng là không thể làm khó được hắn.

 

 

“Được, tỷ phu/Mặc Ly đại ca.”  Liên Y cùng Phượng Vô Quân gật đầu, bay theo hai người Mặc Ly Thần Phong. Có một người am hiểu mọi loại trận pháp bên cạnh thật tốt. Không cần phá trận mà vẫn có thể vào. Trong lòng Liên Y lại âm thầm ghi nhớ quy luật của trận pháp.

 

 

“Muội không cần ghi nhớ quy luật đâu. Đây là Thiên biến trận. Trận pháp nổi tiếng do gia gia sáng tạo. Nó không có quy luật. Nhưng mà vì ta biết tính của gia gia cho nên mới có thể đi lại được. Theo sát ta nếu bị rơi lại thì không biết thứ đang chờ muội sẽ biến thái đến mức nào đâu.” như nhìn ra động tác của Liên Y cho nên Mặc Ly Thần Phong truyền âm cho nàng.

 

 

Liên Y cùng Phượng Vô Quân một bước không rời, theo sát Mặc Ly Thần Phong. Những người phía ngoài thấy có người xông vào trận pháp, vốn cho rằng lại là kẻ thiêu thân, nhất định sẽ chết giống như những kẻ kia thì trợn to mắt kinh ngạc. Ngay sau đó có người chú ý bước chân của mấy người Liên Y, liền chạy theo nhưng mà bị đánh bật lại, hộc máu. Cùng một bộ pháp, vậy mà mấy người Mặc Ly Thần Phong làm được, còn bọn họ thì không? Tại sao có thể?  Bốn người   kia là bốn người đầu tiên vào được di tích a.

 

 

 

Sau khi mấy người Mặc Ly Thần Phong xuyên qua trận pháp, có mấy người mặc hắc y cũng xuyên qua trận pháp, nhưng bước chân của bọn họ vô cùng quỷ dị. Sau đó là vài nhóm người khác cũng xuất hiện, xuyên qua trận pháp nhưng mà đều theo bí pháp đặc biệt mà không phải là trực tiếp vượt qua như mấy người Liên Y.

 

 

Lại nói, sau khi vượt qua trận pháp, mấy người Liên Y liền xuất hiện ở ngã tư. Trên vách đá có bốn cánh cửa rộng mở, phía sau là bốn con đường mòn. Mấy người nhìn nhau cười khổ. Quả nhiên!

 

 

“Bây giờ đi như thế nào đây?” Phượng Vô Quân lên tiếng.

 

 

“Xem ra mỗi người chúng ta đều phải chọn một con đường rồi. Ta sẽ đi con đường ngoài cùng bên trái, sau đó lần lượt sẽ là Nguyệt Nhi, Liên Y và đệ.” Mặc Ly Thần Phong trầm ngâm một chút rồi nói.

 

 

“Được.” ba người gật đầu.

 

 

“Còn nữa, ta đã xem xét, nơi này hạ rất nhiều cấm chế, không thể truyền âm. Cho nên mỗi người cầm lấy một miếng ngọc truyền lời này đi. Ta đã lưu lại ấn kí trên đó. Như thế này. Khi gặp nguy hiểm, cần giúp đỡ thì có thể chạm vào ấn kí, ngọc truyền lời sẽ nóng lên giúp chúng ta nghe được tiếng đối với phương. Mọi người sẽ tìm cách xuất hiện.” Mặc Ly Thần Phong vừa nói vừa lấy ra mấy miếng ngọc, hướng dẫn hai người Liên Y. Đây là cách duy nhất để mọi người có thể liên hệ với nhau.

 

 

Nhét miếng ngọc vào ngực, bốn người bước vào bốn thông đạo. Ngay khi họ bước vào, bốn cửa vào thông đạo đều biến mất như chưa từng xuất hiện.

 

Ngay khi cánh cửa biến mất, nhóm hắc y nhân vừa vặn đến nơi.

 

 

“Lão đại, nhiều cửa như vậy biết đi bọn họ đi lối nào?” một tên hắc y nhân hỏi tên thủ lĩnh. Trước mắt hắn thế nhưng có tận mười hai cánh cửa, này thì biết lối nào mà tìm?

 

 

“Chia ra, mỗi người một lối. Bọn họ mạnh nhất chỉ đến Huyền Vương ngũ cảnh thôi, nhất định phải tìm được Thiên Vân Phiến.” tên thủ lĩnh phân phó.

 

 

“Vâng, lão đại.” bọn chúng thấp nhất đã đến Huyền vương lục cảnh, cao nhất là bát cảnh cho nên không cần lo lắng.

 

 

Đợi toàn bộ đám hắc y nhân biến mất thì có ba người đi ra. Nam tử đi giữa một thân tử kim trường bào thêu kì lân. Mái tóc đen dài được cố định bằng một cây trâm mặc ngọc cực phẩm vô cùng tinh xảo. Hai nam nhân đi bên cạnh hắn, một kẻ một thân hoàng y trường bào, mái tóc màu vàng kim, có đôi ưng mâu màu xanh như nước biển. Nam nhân kia lại là một đầu tóc đỏ tím yêu dị, tròng mắt màu tím nhạt, một thân mặc sắc trường bào. Cả hai nam nhân đều vô cùng tuấn mĩ nhưng đều không thể bằng người đi ở giữa kia. Hắn dường như hội tụ đủ cái lạnh lùng, lãnh khốc của Ma Đế, nhưng lại tuấn mĩ vô trù, tuyệt thế vô song như Thần Đế. Hắn  dù đứng ở bất kì đâu cũng sẽ là tâm điểm, không chỉ bởi vì  bề ngoài mà còn vì khí chất bệ nghễ thiên hạ. Nếu Liên Y ở đây thì nhất định sẽ nhận ra hắn chính là Long Dật Hiên!

 

 

“Chủ nhân, chúng ta cũng chia ra ba đường sao?” Nam tử tóc đỏ tím –   Tử Minh hỏi.

 

 

“Có vẻ như bất kể các thế lực tới đây có bao nhiêu người thì sẽ có bấy nhiêu con đường. Người bày ra trận pháp này thật sự rất giỏi cũng rất biến thái.” Lục Huyễn – nam tử tóc vàng kim cũng lên tiếng. May mắn chủ nhân am hiểu trận pháp, cho nên tránh né được trận pháp để tiến vào. Nếu không hắn khẳng định cũng phí rất nhiều sức.

 

 

“Nhưng mà Thiên Vân phiến, sao lại quen như vậy? Ta đã nghe nó ở đâu rồi thì phải?” lúc này đột nhiên Tử Minh lại nói, đôi mắt hắn nheo lại cố nhớ.

 

 

“Quản nó làm cái gì? Việc bây giờ là ngươi sẽ đi như thế nào? Nơi này thật quỷ dị.” Lục Huyễn liếc Tử Minh một cái. Tên bát quái này, người khác tìm cái gì thì liên quan gì đến hắn.

 

“Thiên Vân Phiến là vũ khí của Bạch Hổ Thần Quân, dùng cách đây mười vạn năm, đã tuyệt tích từ lâu. Nhưng mà dù có tìm được thì ngươi cũng dùng không được. Bởi vì chỉ có lực lượng của Bạch Hổ Thần Quân mới mở ra được phong ấn của nó. Cho nên quên nó đi. Bây giờ hai người các ngươi chọn đường đi, còn lại đường nào thì ta sẽ đi đường đó.” Long Dật Hiên nói. Hắn không quan tâm cái gì phiến,  lúc này hắn đang nhớ đến một người, liệu nàng có đến đây không? Hắn giải quyết xong việc thì đi tìm nàng. Hắn cũng không biết vì sao lại muốn tìm, chỉ là hắn nghe nói nơi này có di tích viễn cổ, hắn khẳng định với cái tính tình quật cường không sợ chết kia thì nàng chắc chắn sẽ tiến vào, chỉ là hắn buồn bực phát hiện không thấy nàng ở đây.

 

 

Hai người Lục Huyễn và Tử Minh đi cửa hai bên, còn Long Dật Hiên đi cửa giữa. Trong lòng hắn thật mong cánh cửa này dẫn hắn tìm được nàng. Nhưng hắn rất nhanh lắc đầu. Hắn khẳng định bị ma nhập rồi. Tại sao lại nghĩ đến một người mới gặp hai lần, hơn nữa mới chỉ là một cô bé. Chắc do dạo này quá bận rộn nên đầu óc mới u mê như vậy. Khẳng định là vậy!

 

 

(Tg: aiz, vì anh nghĩ thế, cho nên còn lâu lắm anh mới được ôm Y Y. Mà đến lúc đó ta cho Y Y trồng được một rừng đào rồi. Ta thật tốt bụng mà * hắc hắc* )

 

 

Một canh giờ sau, một nhóm người khác tiến đến. Có Bạch Thư Duệ, ba người Hàn Hạo Thần,  và hai nam tử khác. Bọn họ là tạm thời phối hợp, cắt đứt một phần trận pháp để tiến vào. Cho nên nhìn ai cũng có hơi chút chật vật, chỉ có Bạch Thư Duệ là thoải mái nhất mà thôi.

 

 

“Viêm ca ca, chờ ta, Viêm ca ca. ” ngay khi Dạ Mặc Viêm vừa bước vào thông đạo, cánh cửa chưa kịp biến mất thì một bàn tay nữ nhân túm được áo của hắn.  Hắn nhíu mày nhìn Tô Tĩnh Nhã. Tại sao lại có loại nữ nhân mặt dày như vậy? Xoay người bước đi, hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân này. Thật đáng ghét. Trong mắt Tô Tĩnh Nhã hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh, nàng ta lại chạy theo Dạ Mặc Viêm. Nàng ta không tin nàng ta không thu phục được nam nhân này.

 

 Chương 42  – Chương 44

4 bình luận trong “Phượng Thiên Đế Thần – Cáo Chín Đuôi (chương 43)

  1. TTN ngu ngốc….
    K biết vào di tích các hoa đào của Liên Y co hội hợp voi nàng k nhỉ…. a nào gặp được ẻm đầu tiên ̣đây…..thank

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon