Trùng Sinh Trinh Thám Sư – Chương 18

Chương 18: Bạn Cùng Phòng 2

 

 

 

            Từ trong phòng tắm bước ra, Y Linh liền thấy một cái lưng đưa về phía mình. Cô chau mày, cảm giác cái lưng này rất là quen thuộc.

 

            Mà lúc này, cái người đang đưa lưng về phía Y Linh cũng vừa quay đầu lại, ánh mắt chính xác nhìn về phía Y Linh. Chính là, khi nhìn thấy là Y Linh, người kia liền mở to mắt mừng rỡ, một bộ dạng bừng bừng kích động.

 

        Còn Y Linh cũng có chút bỡ ngỡ, cô không ngờ bạn cùng phòng mình lại là cô gái này. Đúng vậy, cái người đang kích động kia chính là cô gái mà kiếp trước đã từng bị bọn buông người làm nhục, sau đó trốn trong nhà tắm tự vẫn chết, người đó chính là Mộc.

 

 

            “Y Linh?  là em thật sao? Ôi trời thật sự là em rồi!” Mộc vừa thấy Y Linh thì mừng rỡ không thôi, chẵng thèm để ý tới đồ đạc còn chưa sắp xếp đã nhảy “bịch” xuống đất phấn khích chạy “lịch bịch” tới trước mặt Y Linh.

 

 

            “Ôi.. thật sự là em rồi, thật sự là em rồi, chị mừng quá. Em biết hông, hôm đó lúc cha mẹ chị tới chị liền dẫn họ đi tìm em để cảm ơn, nhưng mà mấy người công an nói em đã được người nhà bảo lãnh, nói em không thể đi ra gặp chị được. Ai… Làm chị cứ nghĩ không thể gặp được em, không ngờ hiện tại chúng ta lại cùng trường, thật sự là chúng ta rất có duyên…..”

 

 

 

            Mộc vốn là cười mừng, nhưng không hiểu sao trên khoé mắt cô nàng lại chảy lệ, có thể là mừng quá, cũng có thể là vì hồi tưởng lại cái khoảng thời gian bị áp bức lúc đó nên bất giác không kìm được nước mắt.

 

 

 

 

            Y Linh bị Mộc bổ nhào tới thì hơi bất ngờ, đầu tóc của cô vốn mới gội xong còn chưa có lau khô, bị Mộc nắm tay giật giật, làm hại nước ước trên tóc vun vãi đầy trên sàn nhà. Y Linh bối rối. Xong, nhìn thấy Mộc đứng trước mặt mình, lại nhớ tới kiếp trước Mộc chết rất thê thảm. Y Linh tự nhủ, xem ra nhờ cô được trọng sinh mà có rất nhiều người được số thay đổi mệnh.

 

 

            Thấy vẻ kích động của Mộc càng ngày càng tăng chứ không có xu hướng thuyên giảm, Y Linh liền thở dài bắt đắc dĩ nói:

 

            “Mộc! bình tĩnh lại đi a, xem xem, hiện tại đã là học sinh cùng trường, cũng không cho xưng chị nữa. Còn nữa, những chuyện kia chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, đừng có nhắc lại nữa. Cũng đừng để người khác biết bí mật đó, nếu không coi chừng tụi mình sẽ không xong đâu. Bọn người kia có thể tìm đến để trả thù đấy. Kia độ tàn nhẫn của chúng Mộc cũng biết mà phải không?”

 

            Nghe Y Linh nói, Mộc từ mừng rỡ kích động chuyển thành mặt tái mét. Xong cô nàng rất nhanh lấy lại tinh thần mà đứng thẳng lưng vỗ ngực nói:

 

            “Linh! Em đừng lo, chị đã học nghành này, tương lai sẽ cầm súng bắt hết bọn chúng, sẽ bắt bọn chúng trả giá với những gì mà bọn chúng làm. Hừ..”

 

            Y Linh cười cười lắc đầu, xem ra cái cô nàng Mộc này cũng còn quá ngây thơ. Cũng đúng, cũng chỉ mới mười chín hai mươi tuổi, là cái tuổi còn chưa trải qua sự đời.

 

            Trong phòng còn lại hai người là Nhớ và Vi, hai cô nàng nãy giờ cũng bị hành động và lời nói của Y Linh và Mộc làm cho kinh hãi. Đi theo nghành này, dĩ nhiên họ cũng đã biết sơ sơ. Nghe Mộc nói công an, còn “bảo lãnh”. Còn Y Linh thì bảo cái gì trả thù. Hai cô nàng Vi và Nhớ cứ nhóng thẳng lưng tò mò lắng tai nghe ngóng.

 

 

            Y Linh đứng quay mặt về phía họ, cho nên thấy rõ hành động và biểu cảm của hai người Nhớ và Vi. Nghĩ nghĩ Y Linh liền tiến về phía trước một chút cùng hai người họ giải thích, miễn cho hai người họ suy đoán tùm lum, không khéo họ lại suy diễn bậy bạ rồi lại ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của cả phòng.

 

 

            “Vi, Nhớ! Tui và Mộc thời gian trước từng bị đám buôn người bắt cóc, may mắn được công an giải cứu kịp lúc nên mới thoát khỏi. Cũng vì vậy tụi này mới biết nhau. Chuyện chỉ có như vậy!” Y Linh ngắn gọn giải thích.

 

 

 

            Nghe Y Linh nói, Vi và Nhớ liền trợn to mắt bất ngờ, hai cô nàng cảm thấy chuyện này thật sự rất ly kỳ, cứ như trong phim. Vi là một người sốt sắng thích nói, lại thêm cái tính tò mà. Cho nên cô nàng cũng không để ý việc vừa rồi bị Y Linh làm ngơ, cứ như thế sắn tới hỏi đầu đuôi câu chuyện, muốn hai người Y Linh và Mộc kể rõ ràng từng chi tiết cho cô nàng. Nhớ tuy không mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt cũng mở to một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

 

            Nhìn thấy bộ dạng hai người kia như vậy, Y Linh nhếch nhếch môi, được rồi, học đại học tới tận năm năm. Có nghĩa trong năm năm này nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ phải sống cùng với mấy người này. Cho nên có lẽ cô phải bỏ đi một lớp phòng vệ để cùng bọn họ sống hoà thuận.

 

            Nghĩ đến đó, Y Linh liền chậm rãi đi trở về giường mình, đem thao đồ dơ cẩn thận để ở một góc, sau đó mở miệng bắt đầu kể hết mọi chuyện cho Nhớ và Vi nghe, có điều sự việc cô mật báo gì đó cô không có kể. Mộc cũng hiểu được chuyện đó không thể để lộ cho nên cũng cùng với Y Linh giấu kín.

 

            Nhớ và Vi nghe xong thì liền than ngắn thở dài, người thì trách sao bà dì dì đó của Y Linh vô tình, người thì mắng nhiết cái bọn buôn người kia là ác quỷ đầu thai.

 

            Bởi vì kể đến chuyện này, cho nên khơi lại trong lòng của Mộc một vài cảm xúc. Mộc lén nắm nhẹ tay Y Linh, dùng ánh mắt cảm kích nhìn cô. Dù không nói ra miệng, nhưng qua ánh mắt đó liền biết được Mộc đối với việc Y Linh khuyên giải mình khi đó là cảm kích tới nhường nào.

 

 

            “Linh, nếu hiện tại chúng ta đã ở cùng phòng rồi, vậy từ nay về sau chúng ta là chị em, là bằng hữu thân thiết. Cho nên có việc gì, chỉ cần Linh nói một tiếng, mình nhất định sẽ cùng là với Linh. Còn có… để hôm nay mình nấu ăn đãi Y Linh nhé, coi như bữa tiệc ăn mừng tụi mình đoàn tụ!”

 

 

 

            Nghe Mộc nói Y Linh liền đảo mắt nhìn về đống đồ mà Mộc đem tới, sau đó cười cười gật đầu. Cô không ngờ cũng có người giống mình, mang cả đống nồi niêu xoang chảo vào ký túc xá.

 

            Nhớ và Vi thấy Y Linh cười nói với Mộc liền ghanh tỵ, hai cô nãy giờ nói chuyện muốn chết mà chẳng thấy Y Linh cười một cái. Bây giờ lại cười tươi như vậy.

 

            Thấy bốn con mắt u ám nhìn mình, Y Linh bổng dưng cũng phát hiện được thái độ nãy giờ của mình đối với Vi và Nhớ có hơi lãnh đạm. Cô nhếch môi cố gắng dùng thái độ thân thiện nói với Nhớ và Vi.

 

 

 

            “Nhớ, Vi, một hồi cùng nhau nấu ăn đi, tụi mình ở chung với nhau một phòng xem như cũng là có duyên. Sau này cần chiếu cố nhau nhiều hơn nha. Có điều… tính tình mình hay mưa nắng thất thường, nên mong mọi người nhiều thông cảm một chút”

 

 

            Nhớ và Vi nghe thấy Y Linh dùng giọng nói nhẹ nhàng nói chuyện với mình thì có chút phản ứng không kịp, xong rất nhanh liền vui vẻ gật đầu liên tục.  Hai người bọn họ nãy giờ vẫn cứ lo lắng bạn cùng phòng với mình khó chơi, bây giờ thấy Y Linh như vậy, hai người liền nghĩ xem ra cô bạn này cũng không phải là người khó sống chung.

 

 

             Sau khi lôi ra rau củ thịt cá ở trong giỏ của Mộc, Nhớ liền xung phong đi rửa cá, Vi thì lặt rau, Mộc sẽ chịu trách nhiệm nấu nướng. Còn Y Linh, cô chỉ ôm cuốn sách ngồi chổ cửa canh chừng. Cô không phụ làm cái gì, Y Linh nói:

 

            “Mộc nói sẽ nấu món ngon đãi mình, nên là mình sẽ không động tay hỗ trợ a. Còn nữa, phòng này là do mình quét dọn, nên bây giờ ba bạn nấu ăn cho mình ăn là phải rồi, không bàn cãi nữa, mình chịu trách nhiệm canh cửa cho.”

 

 

 

            Lại nói, bốn người Y Linh cũng thuộc dạng cứng đầu lắm đây, nhìn xem có ai ngay ngày đầu tiên vào ký túc xá đã phạm quy rồi không?

 

…..

 

Trong phòng của Y Linh ở bốn người, trừ Y Linh ra thì có Mộc, Nhớ và Vi. Mộc tên đầy đủ là Mai Thị Mộc, gia cảnh khá giả, cô nàng từng thi trược đại học, năm nay may mắn vừa đủ điểm để vào trường này. Mộc tính tình ngay thẳng, nghĩ cái gì là nói cái đó. Cô nàng luôn miệng nói mình ghét cái ác.

 

            Còn Nhớ thì quê ở tận Hồng Ngự tỉnh Đồng Tháp, giáp ranh với vùng biên giới Campuchia. Hoàng cảnh gia đình cô cũng hơi đặc biệt, mẹ chết cha có vợ kế, tuy rằng sống với mẹ kế nhưng cô nàng vẫn luôn được thương yêu. Nhớ bằng tuổi với Y Linh, tính tình thì điềm đạm ích nói. Là một cô gái khiêm tốn. Và nhất là, cô nàng học rất giỏi, nằm trong tóp đầu năm mươi người thi đổ lần này.

 

            Nhà Vi thì ở Tiền Giang, cha cô làm ruộng còn mẹ thì bán trái cây trong chợ nhỏ. Cô nàng là con một, vì vậy rất được thương yêu. Vi tính tình có hơi bộp chộp, ăn nói không biết suy nghĩ. Nhưng theo quan sát của Y Linh thì bản tính cô nàng không xấu.

 

            Qua vài ngày ở chung, cuối cùng Y Linh đưa ra kết luận, ba người bạn cùng phòng của mình có thể kết giao.

 

 

 

 

            Đại học năm thứ nhất bài vở cũng không nhiều, chỉ học lý luận lý thuyết này nọ. Nhưng so với thời trung học lúc này Y Linh lại tập trung vào việc học nhiều hơn.

 

            Lại nói, bạn cùng phòng với Y Linh cũng là bạn học cùng lớp.Vì vậy, hằng ngày bọn họ hầu như điều dính chặt vào nhau.

 

 

            Ở đây chuyện ăn uống sẽ có căn tin phục vụ, các sinh viên chỉ cần cầm phiếu cơm đến đổi lấy phần ăn. Y Linh từ kiếp trước đến kiếp này vẫn luôn rất dễ ăn, cho nên cơm của căn tin cô không bài xích. Nhớ và Vi cũng giống vậy, rất dễ ăn, chỉ có Mộc là kén ăn muốn chết, hay chê cái này không ngon, chê cái kia khó nuốt. Cuối cùng cô nàng Mộc liền trốn trong ký túc xá lén nấu ăn.

 

 

..

 

Quay qua lộn lại cũng đã sắp hết năm 2007, chuẩn bị cái xuân mới 2008. Tết đến, trường có lịch cho nghĩ mười lăm ngày.

 

 Ngày hai lăm, sau khi học về thì mấy người Y Linh liền dọn dẹp ký túc xá lại cho gọn rồi chuẩn bị đồ đạt sáng mai về quê. Nhớ quê ở Đồng Tháp, Mộc quê ở Cần Thơ, Vi thì ở Tiền Giang. Tính đi tính lại bọn họ cũng ở gần không cách nhau lắm, vì vậy nên Y Linh mở miệng mời bọn họ ngày mùng tám thì ghé nhà cô chơi, sau đó bốn đứa sẽ bắt xe cùng đi thành phố.

 

            Mộc nghe Y Linh mời liền đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ phải hỏi gia đình, Vi cũng hào hứng gật đầu. Nhớ do dự một hồi cũng nói sẽ đi. Vì vậy Y Linh nói với bọn họ khi đó cứ đến bến xe Sa Đéc rồi gọi điện cho cô, cô sẽ ra rước.

 

 

Từ sau chuyện lần trước Y Linh đã dọn về ở nhà nhỏ của mình bên Sa Đéc, cô đã không còn ở chung với cha mẹ nữa.

 

            Lại nói, từ hồi nhà mới được xây xong tới bây giờ Y Linh vẫn ở chưa được nhiêu ngày. Lúc trước thì phải ở nhà mẹ, sau lại ra riêng thì cũng bắt đầu lên đây học. Cho nên căn nhà nhỏ của cô vẫn luôn vắng vẻ và lạnh lẽo.

 

 

Cuối năm 2008, máy tính xách tay cũng bắt đầu rầm rộ ùa vào thị trường Việt Nam, Y Linh nghĩ đến tết chỉ có một mình, mặc dù cô có thể tìm cách vui chơi để quên sự trống trải khi không có người thân. Nhưng mà cô cũng không thể chạy nhảy bên ngoài suốt. Vì thế cho nên Y Linh quyết định đi ngân hàng rút tiền để sắm một cái laptop. Cô nghĩ có cái laptop, ít nhiều có thể chơi game cùng chát chít, đọc báo đọc tin tức gì đó cũng không phải là tệ.

 

            Trở lại, khi hai người Vi và Nhớ mới biết Y Linh có điện thoại di động thì hai cô nàng nháo nhào lên, vờ trách mắng Y Linh giấu kỹ. Phải biết vào những năm này ai mà có điện thoại là “sành” dữ lắm.

 

 

 Y Linh bị trách cũng chỉ cười mà không mở miệng giải thích, thật ra dù cô có điện thoại nhưng thời gian này không muốn để người khác chú ý nên vẫn luôn tắt nguồn cất dưới đáy balo. Nói nào ngay, những năm này xài điện thoại di động cũng như không, bởi vì không có nhiều người xài di động cho nên cái điện thoại của cô quanh năm không có dùng đến bao nhiêu lần.

 

            (Còn một chương nữa là hết những năm đại học rồi, chuẩn bị đón nam chính lên sàng, cũng đồng thời xem nữ chính của chúng ta bộc lộ tài năng, đồng thời cũng cùng nhau xem tổ đội của Y Linh tìm cách phá án nhé. Truyện này mấy chương đầu khá dễ viết, xong khi tới các vụ án thì hơi phức tạp, hơi khó viết. Cho nên… lỡ có trên lịch một ngày mọi người cũng thông cảm nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẽ.)

 

<<                 >>

10 bình luận trong “Trùng Sinh Trinh Thám Sư – Chương 18

  1. nam chinh saơ len san foi ak ngong ngong ko biet co phaj soai ca ko nua akkk phaj soai moi dc nhu vay moi thoa man dc long yeu soai ca cua ta

  2. Hú ~ năm tháng đại học qua nhanh thế ~ nhưng như vậy càng tốt ah, ta hóng nam 9 lắm rồi, càng hóng màn suy luận và trinh thám của nữ 9 hơn.
    À, yêu cầu nhỏ nhoi… Ni viết tội phạm hơi hơi hơi biến thái 1 tí tí tí đi nha :3

  3. Hiji thời gian trôi nhanh thật đó,sắp được tiếp cận vụ án rùi,háo hức quá à,hihi.Nam chính á,ừm,phải suất 1 tí,bá đạo 1 tí,biến thái 1 tí,dê 1 tí,haha,ta thích vậy đó,ko biết có giống vậy ko Ni hihi

  4. Nam chính lên sàn , Ni ơi cho chàng xuất hiện hoành tráng chút nhe.Sao học đại học nhanh thế. trong thời gian học cho có 1 vụ án nhe , hấp dẫn

  5. hihi,nam 9 len sag la thich roi,nag viet bi trrn lich mot ngay cug ko sao,mien sao nag co dag la duoc,viet thi phai co cam xuc,viet cham moi hay chu,truyen hay lam nag,nag co len

  6. ngay ngong dem.trong toi thu4 de nang dang truyen buon buon vao.doc lai truyen van thick nang oi mong rang nam.chinh phai soai va dac biet phai phuc hac moi dc cang den.cang tot vay moi mau gat nu9 toi tay hjjj ta lai lot dep ngoi ngong truyen

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon