Trùng Sinh Trinh Thám Sư – Chương 8

Chương 8: Đi Thành Phố

 

 

Tiệm Y Linh chọn để mua là tiệm xe Thanh Nhã nằm ở quốc lộ 80. Đây là tiệm xe mà cô từng biết. Kiếp trước những người bạn ở quê cô thường hay nói qua điện thoại với cô rằng tiệm xe Thanh Nhã này rất được, bán xe thì chất lượng, cách phục vụ cũng rất tận tình. Vì vậy nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà lựa chọn đến ngay tiệm bán xe này.

 

Thật ra cũng có thêm một nguyên nhân, rằng kiếp trước cô có quen một người bạn qua mạng, người bạn ấy chính là người làm của ông chủ tiệm xe này. Là một cô bé khá cá tính, nhưng cũng rất đáng thương, từ nhỏ phải bỏ học để đi làm thuê cho người ta. Cũng may mắn cô bé kia là người biết vươn lên, dù không được học hành tới nơi tới chốn nhưng về sau cũng được thảnh thơi làm bà chủ lớn.

 

 

Bỏ qua việc này, hiện tại Y Linh đang đi dạo trong tiệm xe để tìm một chiếc xe hợp ý.

 

Sau khi chọn lựa một hồi, Y Linh quyết định chọn lấy chiếc honda 110 có vành xe màu trắng. Tuy rằng mẫu xe này không được đẹp, vài ba năm nữa nó liền lỗi thời, cũng chỉ có mấy ông già mới chạy. Nhưng mà loại xe này rất bền, chạy mười đến hai mươi năm bộ máy cũng còn rất tốt. Huống chi cô cũng không nghĩ bon chen với người ta. Chỉ cần xe tốt, chạy ổn là ok rồi. Còn bon chen đua đòi… thật ra chờ thêm vài ba năm nữa thịnh hành xe tay ga rồi cô tậu cho mình một chiếc cũng không muộn.

 

Giá chiếc xe này là mười lăm triệu, nhân viên bán hàng bán xong chiếc xe cho Y Linh liền thờ người một hồi. Bọn họ làm ở đây đã bán qua rất nhiều xe, người đi mua xe nếu không phải có cha mẹ thì sẽ có anh chị em. Chưa từng thấy qua một cô bé lại tự mình đi mua xe như vậy.

 

Y Linh mua xe xong cũng không đem xe về mà để xe lại tiệm. Cô trả thêm năm trăm ngàn rồi để cho người của tiệm xe đi đăng ký xe và bản số cho cô.

 

Thông thường làm bản số xe này nọ phải mất gần một tuần mới xong, nhưng Y Linh mua đúng dịp nên cô chỉ mất ba ngày đã có thể hoàn thành thủ tục.

 

            Trong ba ngày chờ đợi đó Y Linh đi chợ Sa Đéc mua sắm thêm vài thứ cần thiết. Đi vào cửa hàng đồ chơi em bé, Y Linh chọn mua một khẩu súng AK đồ chơi. Cô định về chế lại khẩu súng này rồi đem theo bên mình để phòng thân. Súng này không có lực sát thương lớn, nhưng mà có thể làm đối phương bị đau, sẽ làm cho họ hoạt động bị ngừng trệ một chút.

 

            Y Linh là đang lo lắng đoạn đường đi thành phố của cô gặp trắc trở. Mặc dù thành phố đối với cô rất quen thuộc. Nhưng đó là kiếp trước, là khi thân thể của cô đã nhơ nhuốt bẩn thỉu. Còn hiện tại, thân thể của cô vẫn còn rất tinh khiết, cô không muốn trong lúc sơ xẩy mà làm vấy bẩn thân thể tinh khiết này. Cô muốn mình sẽ được ngẩng cao đầu làm người, được người ta hâm mộ rằng cô bé đó rất tinh khôi.

 

            Mua súng xong Y Linh lại mua một ít bột ớt, một ít bột tiêu. Một chai thuốc xịt, mà sau đó khi về cô lại đổi nước thuốc bên trong thành dầu nước xanh. Này toàn bộ đều không có lực sát thương lớn, không có gây ảnh hưởng nhiều đến sức khoẻ người ta. Nhưng nó nhất định sẽ làm cho người bị trúng kia sẽ không thể nào mở nổi mắt.  (các bạn gái có thể học theo cách này để tự bảo vệ mình nhé. Mấy cái khác đem theo hơi bất tiện, nhưng cái chai xịt lại rất gọn ràng.)

 

 

Ngày thứ tư sau khi mua xe, bảy giờ sáng, Y Linh liền rời giường khăn gói chuẩn bị đi thành phố.

 

            Từ Sa Đéc lên tới thành phố phải mất gần năm tiếng, Bởi vì Y Linh chạy rất chậm, lại thêm cô dừng chân nghỉ  dọc đường. Nên là khi đến thành phố thì đã gần mười hai giờ. Trời nắng chang chang, Y Linh cũng không ghé vào quán nước nghỉ  ngơi nào mà trực tiếp đi tìm phòng trọ.

 

 

            Ở thành phố gần mười năm, việc tìm một phòng an toàn đối với Y Linh là quá dễ. Cô đảo một vòng liền tìm được phòng. Giao giấy chứng minh cho bà chủ đi làm giấy tạm trú sau đó liền nhận chìa khóa vào phòng.

 

 

 

            Chỗ ở đã ổn định, bây giờ tới việc chọn trường học. Y Linh đã lựa chọn ngành xong, cô muốn đi theo nghành công an.

 

            Đúng vậy, kiếp trước của cô đã vây bẩn trong bùn, cô muốn kiếp này sẽ trở thành ánh mặt trời để giúp những người trong bùn đó được soi sáng. Cô muốn mình có một danh phận để giúp đỡ họ, giúp đỡ những người đã bị xa chân giống như cô. Hiện tại cô có tiền, khi học xong cô sẽ có quyền. Tuy cái quyền kia không lớn, nhưng ít nhất nó sẽ làm cho cô dễ dàng thực hiện được mục tiêu của mình.

 

….

 

Qua năm ngày, sau khi xác định xong ngôi trường mình muốn học, tìm kiếm thông tin và những tài liệu liên quan đến việc thi vào ngành này xong,  Y Linh quyết định về quê.

 

            Vào chiều hôm đó Y Linh đi ra tiệm bán điện thoại mua về một cái. Thời bây giờ đã có điện thoại màu, có thể chụp hình và nghe nhạc. Có điều giá cả thật không rẻ tí nào.

 

            Y Linh cũng không tiếc tiền, cô mua ngay một cái nokia có thể chụp hình quay phim và ghi âm. Cô tin thời gian tới cô sẽ phải dùng tới mấy chức năng này.

 

            Mua điện thoại xong thì trở về phòng trọ thu dọn đồ đạt rồi chuẩn bị mai sáng mai trở về.

 

 

            Trở về, Y Linh cũng không về nhà mẹ ở Cao Lãnh mà trực tiếp về nhà nhỏ của mình. Sau một ngày chạy xe mệt nhọc, về tới nhà Y Linh liền chạy đi tắm sau đó ngã ra giường ngủ ngay một giấc.

 

            Ngày hôm sau, Y Linh thức dậy liền đi ra chợ nhỏ gần đó mua thịt cá về làm đồ ăn ăn cơm. Sẵn  tiện ghé tiệm bán sách mua về vài cuốn sách hay để đọc.

 

            An an ổn ổn như vậy suốt một tháng, ngày ngày ăn uống đọc sách, chiều thì chạy bộ ở công viên. Cuộc sống nhàn nhã cứ như một bà hoàng. Y Linh thật cảm khái, cô không cầu mong gì nhiều, chỉ mong có thể yên bình mỗi ngày trôi qua như vậy là được rồi.

 

            Lại nói, miếng đất mà cô mua để xây nhà này rất rộng lớn, nếu tính bằng công đất có thể tính gần sáu công. Ngôi nhà của cô chiếm diện tích khá nhỏ, nên đất xung quanh trống rất nhiều. Mấy ngày nay cô đã chứng kiến cái cảnh cỏ mọc um tùm không ai dọn dẹp. Y Linh cười gượng. Đúng là tham thì thâm.

 

            Nhìn cỏ mọc khắp nơi Y Linh liền thở dài bất lực, bắt cô đi làm đám cỏ này thật sự cô làm không nổi rồi. Vì để tránh tình trạng cỏ mọc um tùm Y Linh liền mướn người đến làm cỏ sau đó mua cây giống về trồng. Xoài, cam, quýt, mận, bưởi, hồng. Tấc cả những cây ăn trái nào có thể trồng cô điều trồng hết, ngoài ra còn cho người trồng cỏ thảm ở những nơi không trồng cây, vì ít nhiều cỏ thảm mọc sẽ đẹp hơn là cỏ dại, mà nhất là không có nhiều sâu. Cô thật sự ghê tởm mấy con sâu không xương ỡm ẹo đó.

 

 

            Chờ làm xong hết mấy thứ này cũng đến ngày trở về nhà ở Cao Lãnh, bởi vì sắp bắt đầu năm học mới.

 

            Năm nay cô học lớp mười hai, chỉ cần học xong năm nay nữa cô sẽ được tự do. Cô sẽ lên thành phố học, sẽ tránh khỏi những người thân cực phẩm của mình.

 

            Mẹ của cô thời gian này rất lạ, khi thì đối với cô ngọt xớt như đường, khi thì chanh chua bốc mùi như dấm. Cũng may, bà không làm khó gì nhiều đến chuyện học hành của cô.

 

            Còn Nhã thời gian này đối với cô càng không dấu diếm khinh thường và chán ghét. Cô bé lâu lâu lại nhạo báng cô là con sen, là con nhỏ ở đợ, là hạ nhân của người ta. Đại khái như trong lúc ăn cơm, Nhã muốn lấy thêm nước mắm liền mở miệng gọi lớn.

 

            “Chị Sen, mau đi rót cho tui chén nước mắm”

 

            Nhã có thái độ giống như mình là cô chủ trong nhà còn Y Linh cô chính là người làm mướn.. Mà những lúc như vậy mẹ cô chỉ vờ như không thấy rồi lơ qua, còn ba thì muốn la mắng em Nhã nhưng lại không dám mở miệng vì sợ mẹ. Cứ như vậy, cô lại trở thành một con “sen” chính hiệu khi ở nhà.

 

            Năm học mười hai, các bạn học dường như càng chú tâm vào bài vở. Dù bình thường Y Linh không tham gia hoạt động cùng các bạn nhưng mà tình cảm của các bạn học đối với cô rất tốt. Trong học tập cũng thường có bạn tìm cô nhờ giúp đỡ. Mấy lần như vậy cô cũng không keo kiệt mà chỉ dạy hết những gì mình biết. Vì vậy so với một vài bạn học giỏi khác, Y Linh được các bạn truyền miệng nhao rằng là người khiêm tốn dễ thân cận.

 

            Loay hoay vài tháng lại đến tết. Tết năm 2007.

 

            Tết năm nay nhà Y Linh đón một người khách lạ, đó là bà Phụng em ruột của bà Phượng, là dì út của Y Linh. Nói khách lạ là bởi vì dì út của Y Linh luôn ở thành phố, theo lời bà Phượng, bà Phụng đi thành phố đã hơn mười năm, mà trong mười năm đó chưa trở về lần nào.

 

Bà Phụng tuổi khoảng  ba mươi, nhưng dáng vẻ lại trẻ trung hơn so với tuổi. Bà ăn mặc thời thượng, theo đúng trào lưu của những năm này.

 

            Trên tay, trên cổ đều đeo đầy vàng trắng, mà theo bà Phụng nói đó là bạch kim, hột xoàn…

 

            Bà Phụng về quê, nói là sẽ ở chơi một hai tuần mới về lại thành phố. Bà mang rất nhiều quà biếu, còn lì xì cho Y Linh và Y Nhã hai trăm ngàn.

 

            Y Linh nhớ kiếp trước năm này đúng là dì út có về quê, cũng là ở lại một hai tuần. Khác với mẹ luôn la mắng cô, dì út rất thương cô, dì luôn nói giúp khi cô bị mẹ la mắng, dì nói chuyện rất ngọt, thường khen cô ngoan, lại xinh xắn.

 

            Kiếp trước cô thích dì út lắm, lại thêm kiếp trước cô đã nghĩ học nên khi nghe dì út rủ lên nhà dì dì sẽ tìm việc cho cô làm cô liền không do dự mà đồng ý. Có điều khi đó dì không trực tiếp dẫn cô đi mà hẹn lại vài tháng sau. Và rồi….

<<              >>

5 bình luận trong “Trùng Sinh Trinh Thám Sư – Chương 8

  1. dì út này là mẹ mìn chứ gì……
    mau mau tốt nghiệp 12 đi ah….vào trường cảnh sát….N9 sẽ xuất hiện chứ?
    thank

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon