Trùng sinh Vũ Ngọc Mai – Cáo Chín Đuôi (chương 1)

 

Chương 1: Trở lại năm năm tuổi

 

 

 

 

“Ưm”, mi mắt run run, người nằm trên giường khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt từ từ mở ra. Ngọc Mai nghi hoặc nhìn trần nhà, sao lại quen thuộc như vậy? Đây không phải là nhà ông ngoại của cô hay sao? Nhưng mà cô nhớ là ngôi nhà đã được xây lại rồi mà, sao lại còn xà nhà làm bằng gỗ như vậy? Hơn nữa cô không phải đã bị tai nạn ô tô, đã chết rồi mà ? Tại sao bây giờ lại . . .? Không phải chứ ? Cô trùng sinh rồi?

 
Ngọc Mai ngồi dậy, đầu bỗng nhiên đau nhói làm cô nhíu mày. Đưa tay sờ lên băng gạc quấn quanh đầu. Cô bị thương ở đầu? Vậy cô chính là quay lại lúc năm tuổi ? Năm đó anh họ mới học đi xe đạp, cô quấn quýt đòi đi theo, bắt anh họ đèo, nhưng là anh họ còn nhỏ, chỉ mười tuổi, nên lúc tránh xe máy không cẩn thận bị ngã. Cô cũng ngã xuống đường, đầu bị thương phải khâu mất mấy mũi. Báo hại anh họ bị mắng, nhưng anh họ không giận cô, còn dỗ dành, lén lút mua kẹo cho cô. Nghĩ đến đây nước mắt của cô liền dâng lên. Sau này khi lớn lên vì nhiều điều mà cô và anh họ không còn thân, cuối cùng vì anh họ khuyên bảo nhưng cô không nghe, còn làm anh tức giận, cô và anh họ thành người xa lạ. Bây giờ nghĩ lại những lời nói của anh đều là muốn tốt cho cô. Nếu cô không ngu xuẩn, mù quáng thì đã không bị lợi dụng, không rơi vào bẫy mà tình nhân của chồng – em gái họ xa của cô và chồng cô giăng ra, càng không phải đánh mất cả sinh mệnh cùng đứa con chưa kịp chào đời.

 
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng bước chân. Là bà ngoại. Trong mắt Ngọc Mai dâng lên nước mắt. Bà ngoại rất thương cô, luôn luôn che chở cho cô. Vì mấy anh em sinh sát nhau nên cô được mẹ gửi bà nuôi. Từ lúc một tuổi cô đã ở nhà bà ngoại. Với cô bà vừa là bà vừa là mẹ. Cô vẫn nhớ như in ngày cô chết, thi thể lạnh băng trong quan tài, linh hồn trôi nổi, bà ngoại, bố mẹ, còn có anh trai cùng em trai đau lòng thương khóc. Em trai của cô còn đánh cho chồng cô một trận. Anh trai cô đặt cùng lúc hai tờ giấy một là đơn ly hôn của vợ chồng cô, hai là tờ giấy khám thai của cô. Anh đuổi chồng cô cùng em gái họ ra khỏi nhà. Cô vẫn không quên bộ dạng không dám tin khi chồng cô nhìn vào giấy khám thai của cô. Thật buồn cười.

 

 

 

Cô nhìn người thân của cô đau lòng mà thật sâu hối hận. Bọn họ luôn yêu thương cô, che chở cho cô thế nhưng chính cô lại vì một kẻ không ra gì mà làm họ tổn thương. May mắn, may mắn cô được sống lại, may mắn, may mắn vì ông trời cho cô làm lại một lần nữa.
“Bống dậy rồi à. Ngoan, ra bà rửa mặt, bà nấu cháo sườn con thích này, ăn xong rồi uống thuốc mới nhanh khỏi. Rồi bà bảo cậu dẫn con đi chơi.” bà cười từ ái, nhẹ giọng dụ dỗ.
Ngọc Mai nghẹn ngào, bao lâu rồi cô mới lại được nghe bà dỗ dành như vậy. Bao nhiêu lâu rồi cô mới lại được ăn cháo bà nấu. Đôi mắt hoen lệ, Ngọc Mai ôm lấy bà, nhẹ giọng dạ một tiếng mang theo giọng mũi, vừa nhu thuận, vừa làm nũng. Nhất định, cô sẽ không làm cho bà thất vọng lần nữa.

 
“Bà ơi, cậu đi học rồi ạ?” vừa ăn, Ngọc Mai vừa hỏi. Mẹ cô là con cả. Mẹ hơn cậu mười sáu tuổi. Cho nên cậu tính ra thì hơn cô có mười một tuổi thôi. Năm nay vừa vặn học lớp mười.

 
Ông bà ngoại cô có bốn người con, hai trai hai gái. Mẹ cô, đến dì Ngân, đến cậu Minh và đến cậu Hoàng. Cậu Minh đang là học viên năm hai trường là sĩ quan lục quân . Người mà cô đang nói đến là cậu Hoàng. Cô nhớ được, cậu học rất giỏi. Cả hai cậu đều giỏi nhưng là cậu Minh học Trường sĩ quan lục quân, theo nghiệp ông ngoại trở thành quân nhân. Ông cũng muốn cậu Hoàng vào quân đội nhưng là cậu không muốn. Cậu thi Bách khoa, thành một kĩ sư cơ khí, ông ngoại bất mãn với cậu trong một thời gian dài cho mãi đến sau này lại là giảng viên đại học của chính ngôi trường mà cậu đã học thì tình trạng quan hệ của hai người mới được cải thiện. Lúc trước cô cứ nghĩ hai người sẽ giận nhau mãi. Nhưng là giờ nghĩ lại thì thật ra hai người chỉ là đều cố chấp, không ai muốn nhường ai. Cậu Hoàng thật ra không phải không thích quân đội mà là bản tính thiếu niên luôn thích chống đối với sắp đặt của người lớn mà thôi. Còn ông ngoại luôn quan tâm con cái nhưng ông ở trong môi trường quân đội lâu ngày, lại có thói quen ra lệnh cho binh lính, cho nên về nhà ông dường như coi con cái là lính dưới quyền. Dù thương con nhưng lại không biểu hiện. Mãi sau này, khi ông trong một lần bệnh nặng, thì cha con mới thay đổi, chịu nhường nhau.

 
Còn dì Ngân hiện đã lấy chồng, cách nhà bà bảy tám cây số. Dì chỉ có hai con trai nên dì thương cô lắm. Ngọc Mai nhớ tới dì luôn cười híp mắt, hay mua đồ cho cô, lại chăm chút cho cô như con gái ruột.

 
“Ừ, cậu đi học sớm, nhưng một lát nữa là về. Con ăn đi, rồi uống thuốc. Ngủ một chốc là cậu về rồi.” Bà cười hiền từ. Bà lúc nào cũng từ ái. Bà chưa bao giờ nói nặng lời với cô. Cô mắc lỗi thì bà cũng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bà luốn cho cô nằm võng, rồi đung đưa, à ơi hát hay kể chuyện cho cô nghe. Bà kể nhiều chuyện hay lắm, nhưng không phải cổ tích ngụ ngôn mà là chuyện về Đức phật.

 
Cô nhớ ngày nhỏ hay theo bà đi chùa, chùa nào lớn nhỏ mà bà đi thì cũng dắt cô đi cùng, cô còn nghe kinh phật đến thuộc, sau đó còn đọc cho cả nhà nghe, ai cũng khen ngợi. Nhưng mà sau này lớn lên, học hành rồi công việc, cô chẳng theo bà đi đâu, kinh phật nghe ngày nhỏ cũng quên sạch sẽ.

 
“Bà ơi, em Bống tỉnh chưa bà?” Đang nằm nghĩ ngợi chuyện cũ thì cô nghe thấy giọng rụt rè của anh họ – anh Thiên, hơn cô năm tuổi, chính là cái người bị cô bám càng, sau đó đòi anh chở bằng xe đạp và bị ngã. Nghĩ lại cũng tội. Anh cũng bị đau một chút, bác Lan, mẹ của anh vừa ôm cô bị thương vừa tét mông anh hai cái. Nhưng anh cũng nghĩa khí lắm, không có đổ thừa mà cúi đầu nhận sai. Kể cũng lạ, bất kể bên nội hay ngoại thì nhà cô đều được xem là dương thịnh âm suy. Ông ngoại cô có một anh trai và một em trai. Ông bác có ba người con trai, một con gái. Còn ông chú cô là liệt sĩ, hi sinh trong kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Các bác nhà ông bác đều là sinh con trai. Chỉ có mỗi bác Luân là sinh được một con trai và một con gái. Ông ngoại cô thì chỉ có mình cô là cháu gái, còn đâu toàn là cháu trai.

 
Bên nội của cô thì nhiều cháu gái hơn, bà nội cô có ba cháu gái, ngoài cô thì còn hai chị nữa. Nhưng mà so với cái đám con trai thì con gái vẫn ít đến đáng thương.

 

 

 

Cô vẫn nhớ hồi chưa lập gia đình, cô đi chúc tết với các anh, em trai bên ngoại mà chỉ có mình cô là con gái, còn lại là mười hai đứa con trai. Cô đi giữa, dù đi giày cao gót cũng không ai nhìn thấy vì cô cao có mét năm lăm, đi giày vào thì cũng chỉ cao đến mét sáu lăm, trong khi cái đội kia, tên lùn nhất là mét bảy lăm. Hu hu. Lúc đó cô thật muốn khóc. Ngày nhỏ gọi là Bống, chứ lớn lên ai cũn gọi cô là Nấm.

 
“Em Bống vừa uống thuốc, đang nằm ngủ, con vào thì đi khẽ thôi, kẻo em tỉnh” Lời của bà nhẹ nhàng nói với anh làm cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

 

 

“Vâng ạ”

 

 

 

Cô nằm trên giường nhìn anh Thiên rón ra rón rén đi vào mà buồn cười. Cứ ý như con mèo định ăn trộm cá vậy.

 
“Ơ, Bống không ngủ à?” Anh Thiên thấy cô tỉnh thì hỏi.

 
“Em không, anh không đi học à? Hay lại trốn học ? Anh mà trốn bác Lan biết thì đánh anh chết.” Cô nhìn anh Thiên cười nói. Thấy cô như vậy anh Thiên cũng yên tâm. Nói cười như thế chứng minh là cô khỏe.

 
“Anh được nghỉ. Cho em này. ” Thiên cười, nhìn đông tây một cái xem có ai không rồi lén đưa cho cô hai cái kẹo gôm hình con mèo với một cái kẹo dừa.

 
Cô cười híp mắt, anh không ăn đồ ngọt nhưng mà ai cho kẹo bánh gì thì cũng đều lấy, rồi đem về cho cô. Mấy cậu và các anh khác cũng thế. Họ đều rất thương cô.

 

 

 

________________

 
“Cậu ơi, cho con quyển vở này của cậu nha.” Ngọc Mai trưng ra đôi mắt cún con, trong tay cầm quyển vở đã viết một nửa của cậu. Nhưng là vở cũ từ hồi lớp chín, cậu hay để làm nháp.

 

 

“Bống lấy vở làm gì?” Cậu đang học bài, quay sang cười hỏi.

 
“Con tập viết ạ!” Ngọc Mai kiên định nói. Cô bị thương, không ai chịu cho cô ra ngoài, cho nên là cứ quanh quẩn ở nhà rất làla chán. Cô quyết định phải làm gì đó. Nhưng là không thể lấy sách vở của cậu để chăm chú đọc được, mọi người sẽ xem cô là quái vật mất, chỉ có tập viết thì mới đường hoàng xem mà không ai nghi ngờ gì thôi.

 
“Ừ thế cho Bống thêm cái bút chì này nữa nhé. Viết đi, lát cậu kiểm tra.” Cậu Hoàng cũng chỉ cho rằng cô trẻ con thích nghịch ngợm chứ đâu ngờ cô đang ôn lại những kiến thức đã bị lãng quên.

 

 

 

“Mẹ, Bống chưa dậy ạ? ” Ngọc Mai đang mơ màng tỉnh thì cô nghe thấy giọng nói ấm áp, quen thuộc. Dụi dụi mắt, dạo này cô ngủ đặc biệt nhiều, có lẽ là do vết thương. Lạch bạch bò xuống giường, xỏ dép rồi lại lạch bạch chạy ra nhà chính.

 

 

 

“Bà ngoại, mẹ.” Ngọc Mai khẽ gọi. Người phụ nữ cao gầy, tầm ba mươi tuổi, làn da vốn trắng nhưng vì sương gió mà sạm đi,, mái tóc đen dài hơi xoăn được búi gọn gàng. Trên người mặc một chiếc áo hoa cộc tay cùng cái quần vải thô. Người phụ nữ ấy là bà Nhàn – mẹ của cô.

 
“Bống tỉnh rồi à. Mẹ đi chợ mua cho Bống bánh giò mà Bống thích đây. Đi, mẹ dẫn đi rửa mặt rồi vào ăn bánh giò nhé.”

 
“Vâng, con yêu mẹ nhất.” Ngọc Mai cười vui vẻ ôm mẹ một cái. Cô muốn nói lời này từ lâu lắm nhưng mà ngày bé cô cho rằng bó mẹ không thương cô mới đem cô cho bà ngoại nuôi. Còn lúc sau này lớn dù biết là không phải nhưng mà cô vốn không nói nhiều, hai mẹ con lại có tầng ngăn cách, lời nói đến miệng lại bị nuốt xuống. Cho nên mãi đến lúc chết đi cô vẫn không nói được câu này. Bây giờ nói ra cô thấy thật vui vẻ. Bà ngoại cùng mẹ cô đều sửng sốt nhưng rất nhanh lại nở nụ cười. Mẹ cười híp mắt như phật di lặc, bà ngoại lại cố ý tỏ vẻ không vui:

 
“Ôi, nuôi Bống lâu như vậy, nhưng mà Bống có mẹ liền quên bà ngoại rồi.”

 
“Không có. Bà ngoại, Bống cũng yêu bà ngoại nhất.” Ngọc Mai biết bà cố ý chọc cô nhưng là cô vẫn chạy đến ôm bà làm nũng. Ba người cùng cười vui vẻ. Trong lòng Ngọc Mai chảy qua dòng nước ấm, có người yêu thương, thật tốt!

 

 

 

 

6 bình luận trong “Trùng sinh Vũ Ngọc Mai – Cáo Chín Đuôi (chương 1)

  1. kk,vui qua,doc doan sau nayko keu bog nua ma keu nam la thay vui roi,truyen hay lam tiep tuc phat huy,nag co len,mog ngog chuog moi

  2. Lần đầu đọc truyện của cáo…cảm thấy truyện rất được..cố gắng lên nhé…mong chương tiếp theo

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon