Xuyên qua điền viên Cố Tử Tình (Chương 62)

Chương 62: Thi Hội  

Từ đại sảnh đi ra, không khí u ám vây quanh cả nhà Tử Tình, mấy hạ nhân quét tước ở gần đó nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ thì chụm lại xì xào bàn tán. Một đường kéo dài đến Tam viện, Cố Tam sau khi trở về thì tự nhốt mình trong phòng không cho ai bước vào. Nếu nói nãy giờ Cố Tam giả vờ thì hiện tại chính là cảm xúc thật.

Cố Tam từ khi quyết định tìm cách tách hộ với Cố Lão xong thì đã lường trước được chuyện này, lường trước được Cố Lão sẽ không nháy mắt một cái đuổi cả nhà bọn hắn, sẽ không nghĩ đến tình thân mà rủ bỏ hắn trong lúc này. Chính là…. Biết là một chuyện, mà trải qua nó là một chuyện. Trên đời có mấy ai muốn mình bị người thân bỏ rơi đâu. Cố Tam biết, nếu hắn đổi cách khác, Cố Lão sẽ không đuổi cả nhà của hắn như vậy. Mặc dù bởi vì vậy mà lương tâm cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy lạnh  lòng nhưng hắn không hối hận. Dù sao cha hắn hiện tại cuộc sống trôi qua rất tốt, cũng không phải hắn thấy cha khó khăn mà rủ bỏ. Cố Tam trong đầu tự an ủi mình như vậy.

“Nương, như vậy có phải chúng ta sẽ không còn ở chung với ông nội nữa không?”

Vừa thấy trong viện không có người lạ Tiểu Ngũ liền vui vẻ hỏi.

Tô thị liếc mắt nhìn phía căn phòng đóng kín cửa nhẹ thở dài, nâng tay cốc đầu tiểu ngủ một cái, mắng:

“Con xem con kìa, vui ra mặt như vậy coi chừng cha nhìn thấy sẽ mắng con”

Tiểu Ngũ rụt vai lại nhìn phía cửa phòng đang đóng, lại liếc mắt nhìn Tử Tình nhàn nhã ngồi uống trà một bên bất mãn nói.

“Nương, lúc nãy ở đại sảnh tiểu Tình tỷ còn cười được đâu”

Tử Tình tay cầm chun trà sựng lại, trắng mắt liếc tiểu Ngũ đầy cảnh cáo, sau đó trang một bộ dạng đáng thương nhìn Tô thị.

Tô thị bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý đến mấy người Tử Tình nữa mà bước tới cánh của đang đóng chặt khẽ gọi. Nàng biết hiện tại Cố Tam tâm không thoải mái.

…..

Ngày 15, tháng 5. Buổi sáng cả nhà Tử Tình mang theo hành lý đến đại sảnh thỉnh an Cố Lão, cũng là ngày này cả nhà bọn họ sẽ dọn ra ngoài.

Hai ngày trước, sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng Cố Tam đã tìm mua được chỗ dừng chân cho cả nhà. Đó là một đại viện mới toanh, rất đẹp, phong thủy lại tốt. Nhưng giá cả thì lại rẻ đến không thể rẻ hơn. Cố Tam sau khi mua xong ai cũng bảo Cố Tam gan to lắm mới dám mua ngôi nhà đó. Không phải vì cái gì khác, chính là khu đó là nơi dành cho các vương tôn công hầu ở, người bình thường rất ít ai dám chen vào. Nghe nói đâu lúc đầu bán giá cao lắm, nhiều người đến xem nhà nhưng không ai chịu mua. Theo lời của bọn họ là vì sợ hãi. Ở một nơi mà hễ ra hay vào đều có thể chạm mặt quan to quý nhân, lo sợ mình vô ý đắc tội rồi cái đầu cũng không giữ được. Bởi thế những người đến xem nhà xong đều nhanh lắc đầu bỏ chạy. Còn những người có chức có quyền thì lại chướng mắt ngôi nhà đó, họ nói nó quá nhỏ, không đủ uy nghiêm. Bởi vậy, ngôi nhà treo giá bán đã lâu nhưng không ai dòm ngó tới. Chủ nhà bởi vì vậy mà giảm giá thành, và Cố Tam không có lựa chọn nào nên mới mua căn nhà đó.

Chính là ngoài miệng mọi người đều nói Cố Tam gan to, nhưng mà trong lòng ai cũng đều ganh tỵ, phải biết, được ở khu đó, căn nhà như vậy, giá lại rẻ đến không thể tin. Ai mà không ganh tỵ cho được.

Cả nhà Tử Tình sau khi được Cố Lão đích thân đưa ra tận cổng thì cúi đầu thật thấp chào Cố Lão. Một nhà bảy người cùng bốn hạ nhân nhanh chóng chuyển đồ lên hai chiếc xe ngựa khởi hành đến nhà mới của bọn họ. Cố Đại đứng một bên nhìn cả nhà Tử Tình mà trong mắt không giấu được ganh tỵ. Hắn đã đi qua ngôi nhà đó rồi, hắn cũng muốn ở đó lắm. Nhưng mà…. Aiiiiii..

Cố Lão nhìn biểu hiện của Cố Đại thì biết hắn đang nghĩ gì, Cố Lão trầm giọng nói.

“Lão Đại, ta nghĩ tương lai lão tam chắc chắn sẽ không đến nổi nào, ta xem vận khí của hắn… tốt lắm”

Miệng thì nói với Cố Đại, nhưng lòng Cố Lão có trăm mối ngổn ngang. Ông có cảm giác làm cho Cố Tam phân gia là đối với ông bị tổn thất lớn. Lắc lắc đầu, Cố Lão ngăn lại suy nghĩ không thiết thực. Tay Cố Lão vỗ vỗ vai Cố Đại mấy cái rồi chậm rãi bước vào phủ.

Trong xe ngựa, Tử Tình mở miệng cười to không chút hình tượng.

“Vạn Tuế… cuối cùng cùng dứt ra được cái sợi dây dai rồi, ha ha ha”. Tử Tình đứng chống nạnh cười to làm Cố Tam trong lòng phiền muộn cũng tiêu tán.  Cố Tam hai tay giữ chặt eo nhỏ của Tử Tình. Hắn sợ xe ngựa lắc lư sẽ làm cho nàng té nên mới giữ chặt nàng.

Tô thị, Tử Dục, Tử Nương, Tử Diệc, Tiểu Ngũ bị Tử Tình làm cho cười theo. Bọn họ sau này coi như có thể sống cuộc sống của mình rồi, không còn sợ Cố Lão gò bó này nọ nữa.

Trên xe ngựa lắc lư, cả nhà Tử Tình đặc biệt vui vẻ nói cười không ngớt. Nhưng trừ tiếng cười to của Tử Tình bị vang ra ngoài thì trong xe ngựa không có vang ra tiếng của ai khác. Bởi vì trừ Tử Tình còn nhỏ không hiểu chuyện ra, mọi người đều biết giữ mồm. Nếu là cười đùa vui vẻ quá làm cho người có tâm nhìn thấy bọn họ sẽ gặp rắc rối. Tử Tình thì khác, nàng còn quá nhỏ sẽ không biết chuyện gì, người khác có nghe thấy cũng chỉ lắc đầu hô “con nít vô lo”.

(TG: haizzzz… Tử Tình a, năm nay cũng đã 10 tuổi rồi. nàng mà nhỏ cái gì chứ,)

Xe ngựa chạy chậm khoảng 1 canh giờ thì đến một khu chợ nhỏ, đông đúc người mua bán, chạy qua khu chợ một đoạn ngắn khoảng 2 dặm thì quẹo vào một con đường khác. Các con đường ở kinh thành đều được lót bằng đá, vừa bằng phẳng lại sạch sẽ, tuy vậy, con đường xe ngựa vừa quẹo vào nào mới gọi là đặc biệt. Đường láng bóng, hai bên được trồng nhiều loại hoa cỏ đẹp mắt. Các ngôi nhà ở đây rộng trên ngàn mét, mỗi bức tường cao hơn 10 mét, sạch sẽ láng bóng. Mỗi một cánh cổng có ít nhất là 10 hạ nhân canh giữ. Nhìn vào quả nhiên làm cho người ta cảm giác được khẩn trương và không thể xem nhẹ.

Tử Tình líu lưỡi, Cố Tam lúc trước đã nói qua ngôi nhà của bọn họ ở khu vực quý nhân, nhưng nàng lại không ngờ nó quý đến như vậy, theo nàng đoán, có lẽ mấy cái phủ này chắc là của vương tộc, công hầu a. Nhìn mà xem cánh cửa hình rồng kia, trên đời có ai dám lấy rồng ra để giữ cửa? Ngoại trừ hoàng đế thái tử ra. Nhưng mà… nhìn mấy cái nhà này mà xem.

Đúng như Tử Tình đoán, cái nhà mà nàng vừa thấy kia chính là khu nghĩ ngơi của hoàng gia. Nói theo cách của Tử Tình thì là nhà khách hoàng tộc đấy.

Cố Tam thấy Tử Tình mắt trợn to kinh ngạc, miệng nhỏ mấp máy thì phì cười, ít khi thấy nàng có biểu hiện như vậy, Cố Tam cười sủng nịnh kéo Tử Tình vào lòng hôn lên trán nàng một cái.

Tử Tình bị Cố Tam hôn lên trán thì tức giận, Cố Tam còn chưa cạo râu đâu, cạ vào trán nàng đau muốn chết. Tử Tình nhăn mặt nhìn Cố Tam lên án.

Cũng là lúc này, trên cành cây chổ nào đó vang lên tiếng “răng rắc…” một nhánh cây vô tội bị người ta bẻ gãy. Đối diện cành cây nào đó, vài người trong trang phục màu đen khẽ rùng mình.

(Hạo Uy ca ca đang ghen á. *bụm miệng cười.)

Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cửa một đại viện đơn sơ. Trước cổng, ba người Hộ Vấn, Hộ Phong và Diệp đại phu đang đứng. Thấy Cố Tam xuống xe, ba người nhanh nhẹn bước tới phía trước hỗ trợ mang hành lý vào. Một cử chỉ hành lễ cũng không có.

Đấy là vì Cố Tam căn dặn họ, trước khi Cố Tam thi qua thì không cần hành lễ ở bên ngoài để tránh tai mắt của Cố Lão.

Bước xuống xe, đập vào mắt Tử Tình là cánh cổng màu tím sen. Cánh cổng được sơn quét bóng loáng mới tinh. Cố Tam một tay nắm tay Tô thị một tay bế Tử Tình bước vào, theo phía sau là mấy người Tử Dục.

Ngôi nhà này được thiết kế theo bản vẽ của Tử Tình đấy, xung quanh trồng thật nhiều cây ăn quả và cây xanh mát, có tổng cộng sáu gian. Gian đẹp nhất nằm chính giữa là đại sảnh. Phía sau đại sảnh chính là gian lớn nhất. Trong gian lớn này có sáu phòng lớn liền kề nhau. Cũng là mấy phòng của cả nhà Tử Tình. Gian phía bên phải là nơi nghĩ ngơi dành cho khách, phía bên trái là thư phòng, và một ít đồ trang trí. Phía sau bên phải là nơi ở của hạ nhân, kế đó là nhà bếp, trong nhà bếp có bố trí một bàn ăn. Ngôi nhà tuy đơn nhưng lại toát ra vẻ ấm cúng. Tử Tình dạo một vòng thì hài lòng nhoẻn miệng cười, thật không uổng công nhiều ngày diễn trò tính kế với Cố Lão.

Nhà mới được dọn xong từ hai ngày trước, hạ nhân được điều đến đây thêm mấy người, còn những người khác tạm thời ở chỗ nương của Hộ Vấn. Trong ngôi nhà mới hiện tại có cả nhà Tử Tình, Diệp đại phu, bốn người Hộ Phong, hai người Hộ Chi Hộ Vi và ba vị sư phụ dạy võ. Sinh hoạt mỗi ngày cũng bình đạm như trước, ngoài việc Hộ Vấn lâu lâu lén lén chạy đến kỷ viện ra thì không có thay đổi nhiều.

(Hộ Vấn đến kỷ viện để tìm nương hắn, các nàng đừng nghĩ bậy nha)

Qua thêm một tuần, hôm nay là ngày 22 tháng 5, có nghĩa hôm nay chính là ngày thi hội. Cố Tam đêm qua ngủ sớm, Tô Thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương đều thức nguyên đêm. Mọi người sợ ngủ quên sẽ không gọi được Cố Tam thức dậy. Hôm nay nếu không thi được đồng nghĩa mọi người sẽ phải đợi tiếp ba năm. Nếu thật là như vậy cả nhà bọn họ thật không ngóc đầu nổi trước mặt Cố Lão rồi.

Sáng sớm ngủ dậy Cố Tam đã nhận ngay một ly trà hoa cúc thơm mát từ tay Tử Tình. Cố Tam uống một ngụm cảm thấy thanh thanh cổ họng, cả người cũng phấn chấn hẳn lên. Tô thị nhanh bưng một bát bánh trẻo cho Cố Tam ăn, Tử Nương thì chuẩn bị túi nước và một ít thức ăn nhẹ cho Cố Tam mang theo.

Lúc Cố Tam ăn, Tử Tình trèo tót vào lòng Cố Tam, tay nhỏ nựng nựng mặt Cố Tam. Hành động này của nàng thành công làm cả nhà cười to một trận. Cố Tam ăn xong thì đứng dậy thay đổi một bộ trang phục thư sinh màu tím. Nhìn qua có vẻ rắn rỏi mạnh mẽ. Tử Tình gật đầu, cha nàng rất là phong độ a.

Sáng sớm hôm nay Cố Lão cũng cho người đến đón Cố Tam đi thi, chính là họ đến quá sớm nên vẫn ngồi trong phòng khách để chờ. Tử Tình đã rất tốt bụng săn sóc họ, mang hai vò rượu lớn quý giá bồi họ uống. Mấy người kia thấy rượu thì sáng mắt, cũng không biết rằng rượu này đã bị người ta động ta động chân.

Chờ hai tên kia ngủ mê man, Tử Tình cười vui vẻ để Hộ Phong và Hộ Ngôn thay thế.

Y như lần trước, lần đi thi này Cố Tam không cho ai đi đưa cả. Chỉ một mình ông lên xe ngựa cùng hai người Hộ Phong, Hộ Ngôn.

Lần thi này có tổng cộng bốn ngày, Ngày thứ nhất thi Kinh Thư Nghĩa. Có nghĩa là kiểm tra hiểu biết kinh sử của Sĩ Tử.

Ngày thứ hai thi Chiếu – Chế – Biểu. Lời nói của hoàng đế, phong thưởng công thần, lời tạ ơn hoàng đế, lời chúc mừng hoàng đế nhân ngày lễ ..vv… Kiểm tra khả năng soạn chiếu thư.

Ngày Thứ ba thi Thơ, Chính là làm một bày thơ theo chủ đề mà hoàng đế đưa ra.

Ngày cuối cùng là thi biện bác, có nghĩ sẽ bàn luận các vấn đề mà chủ khảo đưa ra.

Sau bốn ngày thi nếu thông qua sẽ được thi tiếp thi đình. Nếu thông qua mà không dự thi đình cũng xem như không đỗ.

Trong bốn ngày Cố Tam đi thi, cả nhà Tử Tình bị thay đổi thói quen, ngày ngủ đêm thức. Tô thị lo lắng tới mất ngủ, mới ba ngày mà mắt đã thâm đen. Trong nhà ngoại trừ Tử Tình vẫn ăn ngon ngủ yên ra thì ngay cả hạ nhân cũng bị xáo trộn.

Bốn ngày thi hội trôi qua, chờ ba ngày sau sẽ có kết quả. Cố Tam lúc này thở phào một cái kéo Tô thị về phòng dỗ bà ngủ. Mấy người Tử Tình nhìn thấy như vậy chỉ phì cười, cha đi thi nhưng mà ngủ ngon an ổn, còn nương thì lại mất ngủ mấy ngày.

Sau bốn ngày thi xong, Cố Lão cho người gọi Cố Tam đến phủ. Cố Tam lúc đầu muốn đi nhưng cuối cùng diện lý do mệt mỏi nên không đến. Cố Tam nghĩ, nếu Cố Lão gọi hắn, hắn sẽ đi, như vậy sẽ làm Cố Lão quen tật. Hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi Cố Lão, hắn không muốn dây vào.

Cố Lão thấy gọi không được người thì tức giận, nhưng nghĩ lại ông chính là người đã phủi bỏ quan hệ với Cố Tam nên cũng không làm ra cái chuyện gì. Nhưng là ông cho người đến hỏi thăm Cố Tam thi cử thế nào, có hay không sẽ thông qua.

Cố Tam cho người truyền lời lại với Cố Lão là hắn thi tạm ổn, còn qua hay không hắn không biết.

Dằn co đến ngày thứ ba, sáng sớm ở cửa thi hội đã dán kết quả. Hộ Phong, Hộ Vấn buộc chặt tóc chen chút nữa ngày dò lên xuống mấy lượt mới nhìn thấy tên của Cố Tam. Vấn đề ở đây không phải trong mấy cái tên này  tên của Cố Tam khó tìm, mà là Hộ Phong và Hộ Vấn còn chưa biết hết thực lực của Cố Tam.

Tin tức mang về, Cố Tam hiển nhiên chiếm vị trí cuối cùng. Trong tất cả các thí sinh, tên của Cố Tam nằm dưới chót. Thật sự là một vị trí làm cho người ta cúi mắt mà nhìn.

Hộ Phong và Hộ Vấn lúc nhìn thấy tên Cố Tam thì hai mặt nhìn nhau không dám tin. Lão gia bình thường là một người học thức uyên thâm, không nghĩ thế nhưng ở kinh thành này lại có nhiều nhân tài như vậy.

Tin tức Cố Tam nằm ở vị trí  bét làm cho nhiều người ngạc nhiên trợn mắt, không phải chê cười Cố Tam mà là ngưỡng mộ. Phải biết, từ khi đến kinh thành Cố Tam chưa bao giờ lộ ra một chút tài năng đặc biệt nào. Người không có tài như vậy lại được thông qua thi hội, quả làm làm cho người ta dụi mắt mà nhìn.

Ở Cố Tam gia, Cố Tam đỏ mặt ngồi trên ghế nhìn Tử Tình. Là hắn tự đại quá rồi, không nghĩ thế nhưng lại như vậy. Cũng may hắn thông qua, nếu không hắn thật không dám dòm mặt cả nhà.

Trở lại mười ngày trước. Trong thư phòng vắng vẻ chỉ có Tử Tình và Cố Tam.

Tử Tình nhỏ nhắn ngồi trong lòng Cố Tam gãi cằm hỏi:

“Cha, hỗm nay cha ra ngoài trao đổi thi từ, cha cảm thấy cha sẽ nằm trong tóp nào?”

Cố Tam nhíu mày nghĩ nghĩ một lát mới nói:

“Theo những gì cha nhìn thấy có vẻ là tóp đầu.”

Tử Tình xoay người nhìn Cố Tam, nếu không phải nàng biết Cố Tam là người nghiêm túc thành thật thì nàng nghĩ rằng ông đang khoác lác.

“Cha, con có chuyện này muốn nói với cha” Tử Tình nghiêm mặt nói

“Chuyện gì?” Cố Tam hỏi.

“Cha, khi thi hội, cha làm sao đừng để mình quá nổi bật, không cần nằm ở top đầu. Miễn làm sao thông qua là được.” Tử Tình nói.

“Con là sợ chuyện đó sao?” Cố Tam nghiêm túc hỏi.

Tử Tình gật đầu “Cha, phòng bệnh hơn trị bệnh. Tuy hiện tại kinh thành có vẻ an ổn, nhưng con sợ. Nếu lỡ có chuyện gì, thật không hay chút nào.”

Tử Tình sợ nếu thi hội Cố Tam quá nổi bật thông qua không khéo lại rước lấy phiền phức bởi vậy mới nói với Cố Tam giấu tài. Dù sao thi hội cũng không phải là cuộc thi quyết định chức quan.

Cố Tam im lặng một lúc rồi nói: “Cha biết, cha sẽ chú ý”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Cố Tam cũng chính vì cuộc nói chuyện đó mới có cái vụ nằm chót bảng như hiện tại. Thở phù một hơi Cố Tam cười gượng nhìn Tử Tình.

“Tình nhi, xem ra thực lực của cha không được tốt lắm, có lẽ cha cần phải cố gắng hơn a”

Tử Tình tròn mắt nhìn Cố Tam, cha nàng có cần khoa trương như vậy không? Thật là, nàng nói đừng có sớm để lộ thực lực của mình, nhưng không có nói cha làm cho mình trở nên “Vĩ đại” như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, bước ra ngoài một cái ai cũng đều biết đến cha.

“Tình nhi, không cần nhìn cha như vậy, dù sao cha cũng thông qua rồi, không có bị rớt lại. Xem như cha rất may mắn rồi đó.”

“Cha a, cha rốt cuộc làm như thế nào mà có kết quả  như vậy a. Cha thật sự rất phiêu lưu đó có biết không? Cũng may là thông qua, nếu cha mà không qua được thì không biết làm sao.”

Cố Tam và Tử Tình đang mặt đối mặt nói chuyện, không khí trong phòng thật sự rất quỷ dị, Tử Tình lúc này hùng hổ có thể áp Cố Tam không dám thở luôn. Cũng may lúc này không có người ngoài, nếu không chắc chắn mọi người sẽ ngạc nhiên với tình huống cha con nhà này.

Thấy Tử Tình như vậy, Cố Tam ngược lại phì cười. Ông kéo Tử Tình vào lòng cốc đầu nhỏ của nàng. Xem đi, một tiểu bất điểm. Nàng là con hắn đấy, vậy mà dám lên mặt với hắn kia, hắn dường như chiều nàng quá rồi. Cố Tam nói:

“Tuy kết quả có chút làm cho cha bất ngờ, nhưng cha chắc chắn sẽ không bị rớt lại đâu. Con còn không tin cha sao?”

Tử Tình ôm bàn tay của Cố Tam lại không để ông cốc đầu mình, nghe Cố Tam tự tin nói như vậy Tử Tình hỏi lại.

“Là sao cha?” Giọng trở nên ngọt ngào vài phần.

Cố Tam cười cười:

“Các bài thi cha điều dốc 8 phần để viết, chỉ là….” Cố Tam nói tới đây thì kéo ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cây bút đưa cho Tử Tình.

Tử Tình cầm cây bút trên tay xoay qua xoay lại nhìn, sau đó mở to mắt “A” một tiếng hiểu rỏ.

“Cha, cha thật là hồ ly” Tử Tình nói giọng tán thưởng.

Cố Tam bắc đất dĩ nhéo nhéo mặt Tử Tình mắng.

“Con là đang khen cha hay nói xéo cha? Hửm… ?”

“Aiiii… con không biết, tùy cha nghĩ… ha ha…” Tử Tình nói xong thì cười ha ha trở mình tuột xuống đất chạy đi. Thở phào, nàng còn tưởng thực lực của cha không bằng người khác nữa chứ. Cũng may.

Trên nóc nhà chỗ nào đó có hai người áo đen nói nhỏ với nhau.

“Tỷ, tỷ nói xem vị kia cùng tiểu thư nói như vậy là ý gì?”

Đúng vậy, hai người này chính là Võ Tỷ và Võ Tâm. Là hai ám vệ mà Hạo Uy sắp xếp để bảo vệ Tử Tình. Cuộc nói chuyện mười ngày trước của Tử Tình và Cố Tam hai nàng này đều nghe hết. Hiện tại cũng nghe hết, chính là Võ Tâm không biết vì cái gì mà vị lão gia này lại tự tin rằng nhất định ông sẽ không bị rớt lại đây. Cây bút kia có cái gì sao?

Võ Tỷ nhìn nhìn, sau đó suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra lời giải đáp. Nàng lắc đầu chịu thua. Xem ra phải hỏi chủ tử mới hi vọng tìm được lời giải đáp.

…..

Trong phòng đặc biệt ở một tửu lâu nổi tiếng, một vị công tử với chiếc mặt nạ che nửa mắt, ngã người trên ghế cười cười nói với một người áo đen đứng khom lưng bên dưới. Đối diện với vị công tử này chính là người mà Tử Tình cứu sống lúc trước, Hạo Uy.

“Bài văn rất hay nhưng mũi viết bị hỏng thành ra chữ viết không được tốt. Bài thi thì tốt, chữ viết thì tệ. Lấy thì không biết xếp chỗ nào, so với người khác thì kém, nhưng so lại thì lại hơn. Lấy cũng khó, bỏ thì không đành. Dĩ nhiên ở dưới chót là đúng rồi.”

Vị công tử  nói tới xong thì hứng thú liếc nhìn người ngồi đối diện cợt nhã nói:

“Xem ra ngươi đã tìm được một người không hề đơn giản.”

Hạo Uy trầm mặt không phản ứng, chỉ là lúc người khác không để ý thì khóe môi nhếch nhẹ.

(Các nàng à, đọc truyện thấy hay thì đừng quên like cho ta để ủng hộ tinh thần nha.)

 

<<                                >>

19 bình luận trong “Xuyên qua điền viên Cố Tử Tình (Chương 62)

    1. Vào nhóm ở đâu.em ko biết.hìhì.ôi.truyện kàg ngày kàg kịk tíh.hay lắm luôn.cố lên chị nhé

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon