Xuyên qua điền viên Cố Tử Tình (chương 64)

 Chương 64: Lão Gia Gia Là Ai?

Ngày hôm sau.

Hôm nay Tử Tình lại muốn đi câu cá. Nàng sau khi học lễ nghi xong thì lại lôi Hộ Phong bắt hắn dẫn nàng đi câu.

Đến nơi Tử Tình hí hửng tuột xuống ngựa chạy về phía bờ hồ. Hộ Phong cũng nhanh chân bước theo phía sau. Chợt Tử Tình khựng lại, chỗ ngồi câu của nàng hôm nay đã bị người khác ngồi mất. Mà người đó không ai khác chính là lão giả hôm qua. Tử Tình nhíu mày đứng im một lúc.

Hộ Phong nhìn thấy chỗ ngồi thường ngày có người ngồi như thì khó xử. Hắn ở Cố gia đã vài năm hắn đương nhiên biết được tính cách của Tử Tình. Nàng chính là có thói quen làm những chuyện quen thuộc. Ngồi những chỗ quen thuộc. Giống như lúc ăn cơm, chỗ ngồi của nàng không bao giờ thay đổi, dù hôm đó chỉ có hai người ăn nàng vẫn ngồi ngay vị trí của mình. Đó chính là thói quen của nàng. Hiện tại chỗ ngồi câu cá thường ngày của nàng bị người khác ngồi mất, chắc chắn nàng sẽ mất hứng không câu tiếp.

Đúng như Hộ Phong nghĩ, Tử Tình thấy chỗ ngồi của mình có người ngồi thì chần chờ, nàng nghĩ hay là trở về tìm trò khác để ngoạn, nhưng là lúc này vị đang ngồi câu cá đằng kia chậm rãi đứng lên đi về phía Tử Tình. Ông nhướng mày nhìn Tử Tình cười cười, hai vị nam tử áo xanh và áo xám cũng kè kè đi theo phía sau mắt nhìn Tử Tình đầy tò mò nghiên cứu.

Hành động của lão giả làm bước chân của Tử Tình khựng lại, nàng khẽ nhếch môi cười đáp lại mắt cười của lão giả.

“Tiểu nha đầu, hôm nay lại đến câu cá sao? Ta cứ nghĩ ngươi không đến nên ngồi chỗ của ngươi rồi, để ta đổi sang chỗ khác trả lại chỗ cho ngươi.”

Tử Tình nghe lão giả nói vậy thì vội vàng xua tay gấp gáp nói:

“Lão gia gia, người không cần đổi chỗ, nơi này cũng không phải của con. Người cứ ngồi đi con sẽ ngồi chỗ khác.”

Tử Tình nhìn tình huốn hiện tại rồi lén thở dài, xem ra nàng chỉ có thể đổi qua chỗ khác không thể bỏ về lúc này rồi. Tử Tình liếc mắt ra hiệu với Hộ Phong, ý bảo hắn nhanh chóng tìm một chỗ ngồi khác cho nàng. Hộ Phong nhận được ám hiệu của Tử Tình thì gật đầu rồi đi làm việc.

Tử Tình thấy lão giã vẫn đứng trước mặt mình chưa bước đi thì có chút không biết làm sao. Nàng lên xuống quan sát lão giả mấy lượt mới chậm rãi bước lên phía trước hai bước hướng lão giả cung kính nói:

“Gia gia, con là Tử Tình, rất vinh hạnh được biết người.”

Nam tử áo xám và nam tử áo xanh từ khi thấy Tử Tình bước tới gần lão giả thì nhanh rút kiếm tiến tới phía trước thái độ đề phòng. Chính là bị lão giả liếc mắt cảnh cáo thì thụt lùi trở lại phía sau.

Hành động này của ba người Tử Tình điều thu trong mắt. Tử Tình nhíu mày nhìn kỹ lão giả thêm vài lần. Xem ra vị gia gia trước mặt là người không đơn giản chút nào đâu.

Vị lão giả thấy Tử Tình đánh giá mình thì hứng thú nhìn nàng. Ông nghĩ thầm, cái tiểu nha đầu này gan thật lớn, phản ứng thật mau lẹ, hành động làm cho người ta không thể nắm bắt được. Thật sự rất đặc biệt.

“Tiểu nha đầu, ngươi là thiên kim của nhà nào?”

Tử Tình đang đánh giá lão giả nghe ông hỏi thì mắt chợt lóe lên, sau đó rất nhanh nhìn vào mắt lão giả cười ngọt ngào.

“Gia gia, cha con là Cố Trạng nguyên đấy, người có biết cha con không?”

Lão giả nghe nói cha nàng là Cố trạng nguyên thì nheo mắt, Lão giả bỗng nhiên cười to nói:

“Sao hả nha đầu? ta chỉ là một lão bá tánh, làm sao biết được trạng nguyên là người nào. Được rồi có muốn cùng ta câu cá không?”

Tử Tình nghe lão giả nói như vậy thì bỉu môi, thái độ rõ ràng là không tin lời lão giả nói. Nhưng nàng cũng không phản bác. Nếu người ta không muốn nói nàng cũng không hỏi, nhưng mà nàng sáu bảy phần nghi ngờ thân phận của lão giả rồi.

“Gia gia, nếu người không chê con phiền phức vậy con sẽ không ngại ngồi cùng người câu cá đâu.” Tử Tình một bộ dạng không sao cả nói. Chính là nàng vừa nói xong thì hai thanh niên đi theo lão giả gương mặt lạnh vài phần, mắt nhìn về phía Tử Tình chứa đầy phức tạp.

Thấy biểu hiện của Tử Tình như vậy lão giả sảng khoái cười to, bàn tay đầy nếp nhăn thản nhiên nắm lấy tay nhỏ của Tử Tình dẫn nàng đi về chỗ ngồi dưới góc cây. Hai vị nam tử thấy hành động của lão giả thì nhìn nhau, trong mắt đối phương đều là khiếp sợ.

Đến chỗ ngồi, vị nam tử áo xanh lấy trong tai nãi một tấm thảm mềm mại trải xuống gần chỗ lão giả để Tử Tình ngồi, còn vị nam tử áo xám thì cẩn thận đỡ lão giả ngồi xuống tấm đệm đã có sẳn.

Tử Tình nhìn thấy vị nam tử áo xám cứ kè kè theo bên lão giả dìu đỡ ông thì nhíu mày, theo nàng quan sát, vị lão gia gia này cũng không có yếu ớt tới mứt đứng lên ngồi xuống khó khăn đâu.

Lão giả đã ngồi xuống, đưa mắt thấy Tử Tình vẫn còn đứng thì cười nói.

“Nha đầu, ngươi còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi”

Tử Tình bỉu môi chậm chạp ngồi xuống. Hộ Phong cũng rất nhanh lấy cần câu và mồi câu đưa cho Tử Tình.

Lúc đi với Tử Tình, Hộ Phong có thể bình thản ngồi cùng nàng trên thảm. Nhưng tình huốn hiện tại có biến, hắn hiểu được trong tấm thảm này hắn không có phúc để ngồi rồi. Hộ Phong đưa mắt nhìn hai vị nam tử đi theo lão giả, thấy hai người họ đứng một bên quan sát xung quanh một chút cũng không thả lõng, bỗng nhiên Hộ Phong nghĩ đến, có khi nào thân phận vị lão gia này rất lớn không?

Giữa cái nắng ban trưa, dưới bóng mát của cây cổ thụ. Một già một trẻ cứ như vậy ngồi cạnh nhau ung dung câu cá, lâu lâu lại phát ra vài tiếng cười đầy vui vẽ của lão giả, hoặc là tiếng nói  lý luận đầy khí thế của Tử Tình. Không khí thật bình yên và thoải mái làm cho người ta nhìn vào muốn ghen tỵ. Bỗng nhiên không khí vốn bình yên phúc chốc trở nên gượng gạo cứng nhắc.

“Nha đầu, ngươi nói, nếu không làm như vậy chẳng lẽ đầu địch? Kia chẳng khác nào là người bất trung bất tín. Nếu vậy cả đời hắn sẽ mang theo tiếng xấu mà sống. Ngươi chưa nghe qua câu sỉ khả sát bất khả nhục à?”

Đây là nội dung tranh luận của Tử Tình và lão giả. Vốn là Tử Tình đang kể chuyện cho lão giả nghe. Truyện kể về một vị tướng quân lúc chiến đấu chẳng may bị giặc bắt, sau đó vị tướng quân kia được chủ tướng địch nhân dụ dỗ đầu nhập vào binh doanh của họ. Vị tướng quân kia một mực không làm theo, còn không ngớt lời mắng chửi vị chủ tướng binh doanh đó. Kết quả vị chủ tướng kia một đao chém chết tươi vị tướng quân anh dũng. Tử Tình chính là mắng vị tướng quân kia ngu ngốc, nếu là nàng, nàng nhất định sẽ không làm như vậy.

Còn lão giả nghe Tử Tình kể chuyện thì gật gù khen ngợi vị tướng quân kia là một vị trung thần, anh dũng hi sinh vì đất nước, nhưng khi nghe Tử Tình nói ý nghĩ của nàng thì lạnh mặt chặn lời nói của nàng. Bởi vậy mới có cuộc tranh luận thế này.

“Gia gia, người còn nói. Vị tướng quân kia chết như vậy anh dũng chỗ nào? Ông ta chính là bất tài đấy.” Tử Tình hùng hổ nói.

Lão giả nhíu mày nhìn Tử Tình, ông thấy nha đầu này đáng yêu lanh lợi nên mới để cho nàng cận kề mình chốc lát tán chuyện. Nhưng nghe nàng nói như vậy tự dưng trong lòng ông có khúc mắt. Lão giả mặt lạnh khi thấy gương mặt không đồng ý của Tử Tình, giọng nói cũng trở nên trầm hơn.

“Nha đầu, vậy ngươi nói tướng quân kia nên cúi đầu với quân địch à? Vì mạng sống của mình mà bán rẻ đất nước? Làm một người  bất tín, bất trung?”

Nghe lão giả nói, Tử Tình trợn mắt. Ý của nàng còn chưa nói xong mà, có cần phải định tội vội vàng như vậy không? Tử Tình mắt lóe lóe nhìn lão giả vờ ngây ngô hỏi:

“Gia gia, tại sao bất trung, bất tín?  Vị kia cũng không có làm sai a. Chẳng lẽ cứ để cho địch chém chết như vậy mới là không bất trung bất tín?”

Nghe Tử Tình nói như vậy, lãnh ý trong mắt lão càng nồng đậm Lão giả lạnh lùng nói:

“Vậy theo ngươi đầu quân theo địch là đúng à? Làm như vậy sẽ không bất trung bất tín? Nha đầu, cha ngươi là trạng nguyên, chẳng lẽ những đều cơ bản về trung nghĩ nhân tín cũng không dạy cho ngươi à?”

“Dạy?” Tử Tình nói một tiếng rồi nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, sau một lúc mới lên tiếng “Gia gia, cha ta đương nhiên dạy ta biết trung tín là gì, nhưng ta tin rằng cha ta nếu là vị tướng quân kia cũng sẽ không để cho địch chém đầu như vậy” Tử Tình chắc chắn nói.

Hai vị nam tử đứng một bên nghe cuộc nói chuyện của Tử Tình và lão giả thì trầm mặt, mắt phức tạp nhìn Tử Tình . Trong lòng hai người nghĩ rằng xem ra vị tân khoa trạng nguyên năm nay chuẩn bị gặp họa rồi. Đượm, hai vị nam tử  có chút tò mò nhìn thái độ của Hộ Phong. Hắn (Hộ Phong) là cận vệ bên cạnh vị tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng cái tên cận vệ này tại sao lại không có phản ứng gì hết? Chẳng phải trong tình huống thế này hắn phải lo lắng và nhắc nhở tiểu thư của mình sao? Tại sao tên cận vệ này lại bình tĩnh như không phải chuyện của mình vậy, còn cặp mắt đó (ý nói mắt của Hộ Phong) làm sao mà cứ sáng quắt nhìn chằm chằm vị tiểu cô nương kia? Giống như chờ đợi nàng nói chuyện vậy?

Nam tử áo xanh và nam tử áo xám hai mặt khó hiểu nhìn nhau bắt đắc dĩ nhúng vai. Cuối cùng suy đoán, có lẽ bọn người này từ vùng trấn xa kinh thành đến nên mới ngu ngốc không hiểu chuyện như vậy.

Hộ Phong hiện giờ thật đúng như hai người nam tử kia nhìn thấy, hắn đang nóng lòng muốn nghe suy luận từ Tử Tình. Ở Cố Tam gia nhiều năm nên mấy  người hạ nhân bọn họ đối với Tử Tình là theo bản năng kính phục. Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng tư duy rất sâu sắc, phân tích mọi chuyện rất chính xác. Khi nghe nàng giảng giải chẳng khác nào đọc hơn trăm cuốn sách. Cũng bởi vì vậy mà dưới tình huống rối rắm hiện tại Hộ Phong một bộ dáng không quan tâm, hắn chỉ chờ nghe ý nghĩ của Tử Tình.

Trở về, lão giả nghe Tử Tình hùng hồn nói như vậy thì mắt chợt lóe, ông nhìn Tử Tình lạnh giọng hỏi lại:

“Nha đầu, ngươi nói nếu cha ngươi nằm trong hoàn cảnh như vậy thì sẽ chọn cách bảo vệ tính mạng à?”

“Đúng vậy” Tử Tình gật gật đầu, sau đó nói thêm. “Nhưng mà phải xem hoàng đế đối với cha tin tưởng thế nào mới phân biệt mà chọn một con đường để thoát chết. Tóm lại, cha ta nhất định không để bản thân chết như vậy.”

“Hửm? ý ngươi là sao?” nghe Tử Tình nói, lão giả bổng nhiên có chút rối rắm không hiểu nỗi.

Hộ Phong lúc này mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tử Tình, một bộ dạng gấp gáp chờ nàng nói. Hành động này của hắn thành công làm cho hai vị nam tử kia tò mò bắt chước nhìn chằm chằm theo sau.

Tử Tình cười cười giải thích “Gia gia, nếu hoàng đế tin tưởng cha ta, vậy cha ta cho dù cúi đầu trước địch ông cũng sẽ tin rằng cha ta sẽ không như vậy. Và cha ta đáp lại niềm tin của hoàng đế là sẽ vờ như đầu địch nhưng thật ra sẽ tìm cách trốn thoát, đồng thời cha ta sẽ làm cho nội bộ quân địch rối rắm và quân ta sẽ nhân cơ hội đó đục nước béo cò. Còn nếu hoàng đế không đặt niềm tin cho cha của ta, cha ta sẽ chọn cách khác, nếu hoàng đế không tin tưởng cha, vậy trong lúc cha làm nội gian kia nhất định sẽ bị gán cho cái danh phản tặc. Bởi vậy, cha ta lúc này chỉ cần ngồi giả vờ dao động trước lời dụ dỗ của địch, sau đó kéo dài tính mạng chờ cơ hội trốn thoát hoặc chờ quân ta đến cứu là xong. Nói chung, không phải cứ mạnh miệng hô hào làm một trung thần rồi ngay cả mạng cũng mất. Làm như vậy sẽ tổn thất cho đất nước, làm cho thê nhi ở nhà đau lòng. Cha của ta, nhất định sẽ cố giữ mạng sống để còn tiếp sức cho hoàng đế.”

“Hỗn xược!” … Vị nam tử áo xanh nghe Tử Tình nói xong thì quát lên một tiếng. Còn nam tử áo xám thì mặt âm trầm nhìn Tử Tình. Hộ Phong thì gật gù nói thầm. Quả nhiên là tứ tiểu thư, làm việc không bao giờ chịu thiệt cho mình.

Lão giả nghe nam tử áo xanh quát Tử Tình thì nheo mắt nhìn hắn một cái, đồng thời đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm Tử Tình. Đây là lời mà một tiểu cô nương có thể nói sao? Cái nha đầu này, rốt cuộc là như thế nào mà lại có thể có suy nghĩ sâu sắc như vậy? Lão giả trầm mặt một lúc ngẫm lại những lời Tử Tình vừa nói.

Thời gian cứ ngột ngạt chậm rãi trôi qua, bên bờ hồ xanh mát, lão giả gương mặt đăm chiêu suy nghĩ, còn Tử Tình thì ung dung ngồi một bên câu cá, còn không quên lấy bánh ngọt trong dĩa của lão giả dồn vào miệng nhai nhai. Nàng bình thản tự nhiên giống như nãy giờ chưa từng xảy ra chuyện gì. Thái độ của Tử Tình thành công làm cho hai vị nam tử đi theo lão giả trợn mắt há mồm. Bọn hắn chưa từng thấy ai có thể giữ được bình tĩnh như vậy. Thật là không thể nói nên lời.

Lão giả trầm mặt một lúc rất lâu mới động động miệng giọng không nghe buồn vui hỏi lại Tử Tình:

“Nha đầu, đây là cha ngươi dạy cho ngươi nói à?”

Tử Tình điềm tĩnh nhìn thẳng lão giả nói:

“Gia gia, đây là do ta đọc sách nên hiểu được. Mà sách đó là của cha ta”

Lão giả nheo mắt nhìn chằm chằm Tử Tình, muốn xem nàng là đang nói thật hay đang cố ý nói vậy. Chính là nhìn rất lâu cũng không thấy một tia dao động nào trong mắt của nàng, có chăng chỉ là sự trong trẻo và  trầm lặng trong đôi mắt đó. Lão giả ngạc nhiên rồi ngạc nhiên. Cuối cùng ông hít một hơi dài sao đó cười nói:

“Ha..ha…ha… tốt, tốt, tốt. Được lắm nha đầu, câu chuyện ngươi kể rất thú vị”

Không khí vốn đang ngưng đọng và ngột ngạc vì tiếng cười to của lão giả mà biến mất. Tử Tình trong lòng cũng lén lén thở ra một hơi. May mắn, qua được ải rồi, qua được ải rồi.

Lão giả cười một hơi sau đó nhanh chóng phủi áo đứng lên, ông lớn giọng nói:  “Được rồi, ta đi cũng đã lâu cần phải trở về rồi. Nha đầu, ngươi cứ ở lại từ từ câu”.

Lão giả nói xong không đợi Tử Tình phản ứng đã bước đi về phía xe ngựa. Hai vị nam tử rối rắm nhìn Tử Tình một cái rồi nhanh chân đuổi theo. Lão giả bước đi chường chục bước chợt dừng chân xoay đầu lại nhìn Tử Tình. Ông đạm mạc lên tiếng.

“Nha đầu, có phải ngươi đã biết ta là ai?”

Hai vị nam tử đi theo lão giả nghe ông hỏi vậy thì trợn mắt không dám tin, sau đó mắt đề phòng bắn về phía Tử Tình. Hộ Phong nãy giờ vẫn còn rối rắm chưa lấy lại được tinh thần nghe lão giả hỏi vậy thì ngạc nhiên nhìn Tử Tình tò mò chờ nàng nói.

Tử Tình tay cầm cần câu khẽ run lên một cái sau đó nở nụ cười gượng gạo.

“Gia gia, người không phải là một gia gia bá tánh bình thường thôi sao?”

Lão giả nghe Tử Tình trả lời như vậy thì khóe miệng giật giật, ông nheo mắt nhìn Tử Tình nghiêm giọng nói:

“Nha đầu, nói thật cho ta, ngươi biết ta là ai phải không?”

Tử Tình cái lưng cứng đờ, bỗng nhiên nàng buông nhanh cần câu xuống rồi nhanh chóng đứng lên kéo Hộ Phong chạy đến trước mặt lão giả quỳ phịch xuống đất trước mặt ông. Thái độ là năm phần lo, năm phần sợ. Tử Tình run run nói:

“Thần nữ tham kiến hoàng thượng, thần nữ vô ý mạo phạm xin hoàng thượng trách tội.”

Hộ Phong vốn đang ngơ ngác không biết Tử Tình kéo hắn làm gì, đến khi thấy Tử Tình quỳ xuống trước mặt lão giả hô hoàng thượng thì kinh sợ, hắn vội vàng quỳ mạnh xuống đất phía sau Tử Tình. Miệng ngậm chặt không dám hé ra một tiếng.

Ở nước đại tề này, đứng trước mặt hoàng đế trừ những người là Quan Tịch mới được mở miệng hành lễ, nếu chỉ là một nô bộc hạ nhân thì chỉ được phép quỳ xuống một bên hoặc phía sau chủ tử của mình. Nhưng quy luật này cũng không phải ai cũng biết, trừ những người làm quan trong triều mới hiểu được chuyện này, còn lê dân bá tánh bình thường sẽ không hiểu. Mà cũng phải, bọn họ cả đời có bao giờ được nhìn thấy hoàng đế đâu mà được dạy dỗ lễ nghi chứ. Hộ Phong hành động như vậy nhưng thật ra làm cho hai vị nam tử áo xanh áo xám khẽ gật đầu, hồi nãy bọn hắn còn tưởng cái tên này không hiểu quy củ lễ nghi nữa chứ.

Đúng vậy, lão giả kia chính là hoàng đế. Ông có chút bất ngờ khi thấy Tử Tình không nói không rằng cứ như vậy chạy đến quỳ hành lễ với ông. Thấy thân thể nhỏ bé chừng bảy tám tuổi của nàng run run quỳ rạp trên đất, lão giả trong lòng có cái gì đó cào cào ngứa ngáy. Nhưng ông không mở miệng cho nàng đứng lên mà chỉ lạnh lùng nói:

“Ngươi nói, ngươi đoán được từ lúc nào?” Hoàng đế vốn định hỏi có phải có người dàn xếp để cho tiểu nha đầu này tiếp cận ông không, nhưng mà ông chợt dừng lại. Bởi ông không nghĩ ra được ai có thể biết được ông sẽ đến đây câu cá. Lúc ông đi cũng chỉ có Tô Vận và Tô Chỉ biết thôi. Lại nói, lần đầu gặp tiểu nha đầu này nàng cũng không biết ông là ai, ông tin chắc là như vậy.

Tử Tình chậm chạp một lúc mới cất giọng nhỏ xíu lắp bắp.

“Bẩm hoàng thượng, thần nữ vừa… vừa mới biết”

Hoàng đế nhíu mày không hài lòng câu trả lời của Tử Tình, ông nói:

“Nếu ngươi mới biết? Tại sao lại nói nhiều chuyện như vậy? Ngươi giải thích cho ta”

“Hoàng thượng, lúc đầu nhìn phong thái và quý khí của người phát ra thần nữ cứ nghĩ người là Lỗ Thừa tướng nên mới nói nhiều chuyện như vậy. Bởi vì cha con từng nói, Lỗ thừa tướng là một tấm gương sáng trung thần, cha con rất ngưỡng mộ ngài ấy. Bởi vậy khi con đoán rằng người là Lỗ thừa tướng thì muốn nói chuyện nhiều một chút, kể chuyện nhiều một chút xem thử người mà cha con kính trọng như thế nào. Vì vậy nên… nên thần nữ mới nói nhiều lời tùm lum như vậy. Thần nữ  lúc đó thật sự không biết người là hoàng đế. Hoàng thượng, những lời này đều là sự thật”

Hoàng Đế trầm mặt nhìn Tử Tình, ông hỏi tiếp:

“Ngươi vốn đã đoán ta là Lỗ Thừa tướng, vậy sao lại biết ta là hoàng đế?”

“Bẩm hoàng thượng, bởi vì…” Tử Tình nói tới đây thì liếc nhìn nam tử áo xanh một cái mới nói tiếp. “Bởi vì vị đại ca này lúc nãy mắng thần nữ “hỗn xược””

Nam tử áo xanh nghe Tử Tình nói thì khẽ rùng mình, đồng thời cũng tò mò vì sao nàng nói vậy.

Lão Hoàng đế nghe Tử Tình nói vậy thì đăm chiêu, ông đang muốn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nghĩ nghĩ, cuối cùng hoàng đế cũng không hiểu được vì sao, ông đưa mắt nhìn Tử Tình, nhưng thấy nàng một bộ dạng nhìn chằm chằm mấy con kiến nhỏ dưới đất (ý nói nàng gục mặt xuống đất á) thì giật giật khóe môi.

“Ngươi nói xem tại sao? Còn nữa, ngẩng mặt lên nói chuyện với trẫm” Lần này ông không xưng ta nữa mà xưng trẫm.

Tử Tình nghe lời ngẩng mặt lên nhìn hoàng đế sau đó mới giải thích.

“Hoàng thượng, khi thần nữ nói về hoàng đế, vị đại ca này mắng thần nữ, lúc đó trong mắt vị đại ca này đầy tức giận, vị đại ca kia cũng vậy”.  Tử Tình nói tới đây thì nhìn nam tử áo xám ý nói nàng đang nói tới hắn. “ Nhưng lúc đó người… không.. Hoàng thượng lại không có tức giận. Hoàng thượng lúc đó chỉ im lặng, người không có tức giận như những trung thần nên có bởi vậy nên thần nữ nghi ngờ hoàng thượng không phải là Lỗ thừa tướng. Sau lại, khí thế hoàng thượng bộc phát, Thần nữ mới đoán được…” Tử Tình nói tới đây thì rụt cổ lại, một bộ dạng tội nghiệp nhìn hoàng đế.

Hoàng đế nghe Tử Tình nói xong thì im lặng, ông nhớ ra hình như đúng là lúc đó ông đúng là có chút…. Hoàng đế khéo miệng giật giật mấy cái sau đó một bộ dạng không để ý nói:

“Được rồi, ngươi đứng lên đi. Xem như tiểu nha đầu ngươi thông minh. Hừ…” hoàng đế nói xong thì hừ một tiếng mất hứng sau đó ngoảnh mặt không điếm xỉa tới Tử Tình quay lưng đi về phía xe ngựa. Nam tử áo xám lấy lại tinh thần nhanh nhẹn đỡ ông lên xe. Phút chốc, chiếc xe ngựa chạy mất không thấy bóng dáng. Lão hoàng đế cứ như vậy không nói một lời nào mà rời đi.

Đợi hoàng đế rời đi Hộ Phong mới lấy lại tinh thần lo sợ nhìn Tử Tình. Hộ Phong dè dặt hỏi:

“Tử tiểu thư, sẽ không sao chứ?”

Tử Tình nhắm nhẹ mắt thở dài một hơi. Nàng không trả lời Hộ Phong mà chỉ ngồi im lặng một mình. Lòng nàng hiện tại cũng đang rối rắm. Cũng không biết rốt cuộc mình làm như vậy có đúng hay không. Đây là lần đầu tiên từ khi tới nơi này làm cho Tử Tình do dự và lo lắng.

Đúng vậy, lúc đầu nàng chỉ nghĩ ông ta là một vị lão thần, sau lại nghĩ là vị lão thừa tướng Lỗ Mạc Lư. Nhưng khi tiếp xúc với lão, trao đổi các vấn đề với lão, khi nói đến hoàng đế nàng chú ý trong mắt ông không có một tia kính sợ  hay cẩn trọng mà những quan thần phải có, Mà trong mắt ông có tia hứng thú và tò mò, đúng vậy, đó chính là tia hứng thú và tò mò. Tử Tình lúc đó rất hoảng thần, nàng tuy là người hiện đại, đối với những lễ nghi quy cũ khi đối mặt với hoàng đế đều không để trong lòng. Nhưng là chân thật đối mặt với hoàng đế nàng có tia lúng túng. Lại bởi vì câu chuyện đã kể lỡ dỡ, nàng đâm lao đành phải theo lao. Nàng vờ ngu ngơ để nói những điều cần nói. Nhưng… nàng không đoán ra tình trạng hiện tại sẽ là phúc hay họa nữa.

Nhắm mắt đón nhận cơn gió thổi qua, Tử Tình thở dài một hơi an ủi mình. Mọi chuyện chắc sẽ không đến nỗi nào đâu nhỉ?

 

<<                       >>

21 bình luận trong “Xuyên qua điền viên Cố Tử Tình (chương 64)

  1. Sao Ni có trí tưởng tượng hay vậy? Hâm mộ ghê. Truyện hay. Chúc Ni luôn dồi dào ý tưởng, có nhiều thời gian để post truyện chất lượng và tần suất cao he.
    Ps: mình ko muốn bóc lột sức lao động và chất xám, nhưng ghiền truyện này rùi. ????

  2. Cảm ơn Ni nha, truyện hay lắm. Mong đến thứ bảy để được đọc tiếp quá. hehe
    Lỗi chính tả nè:
    – tình huốn = huống
    – bỉu môi = bĩu môi
    – khúc mắt = mắc
    – sáng quắt = quắc
    – nhúng vai = nhún
    – khéo miệng = khóe
    – quy cũ = củ
    – lỡ dỡ = dở

  3. Lan dau tien ghe nha ban, minh dang kiem chuong moi cua truyen nay vo tinh thay ban gioi thieu tren sstruyen nen tim qua, mong ban som som ra chuong tiep theo. Thank. Ps: mong muon thoi chu ko dam hoi thuc nha.

  4. B ni oi… bua trc m doc cmt thay trg dai tam 120c. Moi si dc nua htrih, c viet dc tam 100c chua z, co can chibh sua nhieu ko, co can moi ng giup chibh sua loi phog chu ko b… hog lau qua… chag biet m co doi dc luc full ko nua

  5. Tu Tinh cua chung ta dung la ba dao ma nhung k the bang nguoi nao do dc dung k Ni hehe faj noj trj tuong tuong cua nang cung rat la ba dao nha

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon