Gió lại thổi bên tai.
Ban đêm thời điểm trời đã tối đen thì lão gia tử Đường gia cùng con trai cũng trở về , ai cũng đều mệt mỏi chịu không nổi. Cao thị đã nấu xong nước đựng trong một thùng nước lớn để nam nhân bọn hò đi tắm.
Đại Mai ôm muội muội đứng trong sân xem hoa đào nở , một bên trêu chọc nàng ” Tiểu muội , hoa đào xem hoa đào nở , hoa đào sẽ rất nhanh xinh đẹp hơn nha.”
Nàng tuy là còn nhỏ nhưng cũng biết cách trông nôm hài tử, ôm Đường Miểu rất là dễ chịu. Đường Miểu vùi đầu trong ngực nàng cười khanh khách một cái , trong tay cảm nhận được hơi lạnh của miếng ngọc bội kia.
Cảnh Phong đứng ở cửa , từ trong tay phụ thân nhận lấy dây thừng cùng tứ thúc đem hai con bò đi buộc vào cái cộc gỗ ở ngoài tường.
Đường Văn Thanh dặn dò một câu ” Hôm nay gia súc rất mệt mỏi , trước hết để chúng nó nghỉ ngơi một chút rồi lại cho ăn.”
Cảnh Phong lên tiếng vâng dạ rồi lấy tay sờ thử lên lưng của con bò , cảm giác có một tầng mồ hôi lớn liền dẫn đệ đệ đi theo tứ thúc vừa nói chuyện vừa đi về nhà.
Lúc ăn cơm lão Tam không thấy được lão bà của mình liền đi đến phòng đẩy một cái , phát hiện cửa lại khoá hô lên ” Nương Cảnh Lâm , ngươi đang làm gì vậy mau mở cửa ra.”
Vương thị chậm rì rì mở cửa xong quay người lại tiến vào phòng.
Lão Tam theo phía sau nhìn qua khuôn mặt lão bà một chút cười hì hì nói ” Ai ui, vành mắt hồng hồng , là giận dỗi ai rồi.”
Vương thị lắc lắc bả vai không nhìn hắn, Lão Tam chọt chợt tay nàng ” Nhanh đi ăn cơm đi.”
Lúc này Lý thị cũng tới gọi ” Cha nương Cảnh Lâm , mau ra ăn cơm.”
Vương thị mượn việc này cùng lão Tam ra cửa ăn cơm . Lý thị nhìn nàng một cái , cười cười ” Ngươi đã bớt nhức đầu chưa?”
Vương thị giả bộ nhu nhu cái trán ” Chính mình nghỉ ngơi một chút đã tốt hơn nhiều rồi.” Lý thị ậm ừ một tiếng.
Nam nhân trong nhà sau khi ăn xong đều ở Đông gian nói chuyện bàn bạc về việc trồng trọt vụ mùa, còn nữ nhân ở Tây gian lo thêu thùa may vá.
Đường Miểu rất thích miếng ngọc bội kia , Cao thị nếu lấy đi nàng sẽ khóc nháo cho nên không thể làm gì khác hơn là để Đường Miểu đeo ngọc bội ở cổ , làm cho tay nhỏ bé của nàng có thể luôn luôn sờ lấy.
Vương thị vì muốn may cho trượng phu mình một đôi giày mới nên luôn một bên khâu đế, mặt ngoài của giày là vải màu đen được chị dâu của Cao thị tặng cho. Lúc đầu nàng muốn làm giày cho cả chồng mình cùng con trai lớn Cảnh Phong nhưng lại nghe Vương thị cũng đòi làm giày đòi hỏi vải vóc từ tay Lý thị. Lý thị nhất thời không có vải đưa cho nàng hỏi một câu cha Cảnh Lâm không phải còn có một đôi giày hay sao? Ở nông thôn mùa hè hơn phân nữa người dân đều mang giày cỏ , đi ra ngoài chỉ một đôi là đã đủ rồi. Vương thị tuy không nói gì nhưng thái độ rõ ràng là hết sức không vui. Cao thị thấy vậy liền mang tấm vải nhà mẹ đẻ cho phân ra một nửa đưa cho nàng mới xong chuyện.
Cao thị ở một bên chỉ dạy Đại Mai thêu thùa , vừa nhìn tiểu nữ nhi của mình. Thấy tròng mắt đen tròn của nàng lấp lánh , không khóc cũng không nháo rất là yêu thích. Vương thị nhìn nàng một cái lại quay đầu hỏi Lý thị ” Nương, Đường Văn Sán ca ca cho bao nhiêu trứng gà vậy? Lúc con dâu lớn nhà hắn ở cữ không phải chúng ta cho ba mưoi cái sao. Lúc này thì lại là hai mươi sáu cái.”
Lý thị cười cười ” Phải không? Ta bận rộn cũng không có nhìn qua , tất cả đều mang bỏ hết vào trong ổ gà .
Cao thị một bên chơi đùa với nữ nhi nói ” nhà Văn Sán tẩu tử năm nay thiếu gà nuôi , lúc nàng ở cữ đã làm thịt mấy con. Lại cộng thêm mấy ngày hôm trước ta nghe nàng nói nhà bị chết mất ba con hay sao.?”
Vương thị bĩu môi ,” Nếu như là nhà chúng ta thì nương chắc chắn sẽ đi mượn trước một ít trứng gà góp cho đủ số lượng rồi đưa đi , cũng sẽ không để thiếu mấy cái trứng như vậy. Nương , ngươi nói có đúng hay không.”
Lý thị gật đầu cười nói ” Từ trước đến nay nhà bọn họ đều là như vậy , lúc cho đồ người khác thì cho ít nhưng nhận lại thì muốn được nhiều hơn.”
Mỗi người ai cũng đều chăm chú làm việc của bản thân , Vương thị lại nhịn không được hỏi ” Đại tẩu , người bên nhà mẹ tẩu lúc nào thì tới đây dời chỗ ở cử cho ngươi.?”
Cao thị chơi đùa cùng hai cánh tay của nữ nhi nói ” Chắc là hai ngày nữa , bây giờ đang trong vụ mùa đoán chừng phải trồng hết sáu mẫu đất cây bông vải, ngày mai hoặc mốt chắc là sẽ xong.”
Vương thị cười cười ” Đúng là sớm hơn được một chút nha. Nếu không phải cần thu hoạch lúa mạch thì có lẽ đã tới rồi.”
Cao thị nói phải một tiếng, Đại Mai ở một bên đã sớm cầm khung thêu mang đến cho nàng xem. Có một số nơi chưa tốt hoặc sai Cao thị sẽ giải thích cho nàng hiểu một chút , Đại Mai nghe xong liền tháo dở tất cả bắt đầu làm lại từ đầu.
Cao thị nói ” Thật ra thì cũng có thể không cần phải đi , chỉ làm phiền người khác thêm thôi.”
Văn Thấm nghe vậy liền tiếp lời ” Tẩu tử không thể như vậy được. Ở cữ trong tháng là tập tục , mọi người ai cũng phải làm . Chẳng lẽ các ngươi sợ về sau phiền phức sẽ không mang ta trở lại phải không.?”
Lý thị cười ha hả nhẹ nhàng đánh nữ nhi một cái ” Nha đầu, đúng là không biết ngượng.”
Văn Thấm cũng cười ha hả theo nàng. Hai con mắt Đường Miểu nhanh như chớp nhìn các nàng một cái thầm nghĩ hay là đừng đi, nàng cũng muốn lại bị Hạnh nhi hành hạ đâu , còn có tên tiểu tử Tiêu Lãng không biết xấu hổ kia nữa.
Ngày hôm sau các nam nhân còn phải đi ra ruộng nên mọi người nói thêm một chút liền tự đi về phòng ngủ. Đường Văn Thanh tiến vào ôm lấy tiểu nữ nhi , Đại Mai theo tiểu cô ngủ tại Đông gian , còn Cảnh Phong dẫn theo đệ đệ đi đến Tây gian. Bản thân Lão Tứ cũng ngủ ở Tây gian cùng các cháu trai.
Trên người Đường Văn Thanh sau khi tắm rửa trên người có mùi thơm ngát của cây ngải nên Đường Miểu cũng không có chán ghét lắm . Chẳng qua là bị một người nam nhân xa lạ không kém tuổi mình bao nhiêu ở kiếp trước ôm tới ôm lui làm nàng có chút mâu thuẫn, lại không thể phản kháng chỉ có thể cau mày , trợn mắt mà nhìn.
Vào phòng Đường Văn Thanh ở một bên trải đệm hướng lão bà mình nói ” Khỉ nhỏ vẫn cau mày trợn mắt trừng ta , ngươi có biết nguyên nhân vì sao không.?”
Cao thị cười nói ” Ta nào biết , nàng trước giờ cũng chưa có trừng nhìn ta như vậy. Nhất định là nàng chê râu mép của ngươi đâm vào người nàng rồi.”
Đường Văn Thanh liền cười đi tới trước mặt tiểu nữ nhi cọ cái cằm đầy râu mép xuống mặt nàng , Đường Miểu bị đau bắt đầu khóc lớn làm hắn hoảng hốt dừng hành động lại nói ” Lúc này nên đặt tên cho nàng rồi.”
Cao thị gật đầu một cái ” Ngươi đặt đi. Nói như thế nào ngươi cũng có mấy năm đọc sách.”
Đường Văn Thanh suy nghĩ một chút ” Nếu không liền gọi Đào nhi đi.”
Đường Miểu liếc khoé mắt khinh bỉ hắn, còn nói có mấy năm đọc sách, còn không đọc được người khác nghĩ gì.
Cao thị tức giận cười liếc hắn liền tiếp nhận nữ nhi cho nàng bú sữa . Bị một đại nam nhân nhìn chằm chằm Đường Miểu có chút không nguyện ý , nhưng là cái bụng có chút đói cũng không thèm để ý liền há mồm mà hút sữa.
Đường Văn Thanh cúi người nhìn nàng bú sữa, Đường Miểu lại sợ hắn nổi lên sắc tâm tranh giành với nàng liền vội vàng lấy cái tay nhỏ bé bảo vệ một bên bầu sữa còn lại, sau đó liếc mắt khinh bỉ hắn một cái.
Đường Văn Thanh thấy nàng hành động như vậy thì cười dùng tay bắn nhẹ một cái trên cái ót của nàng ” Tất cả mọi người đều nói khì con sau này sẽ là một mỹ nhân , ta xem hay là cứ gọi nàng là Đường Diệu đi.”
( Diệu có nghĩa là đẹp , tuyệt vời… nói chung là hoa mĩ . )
Cao thị gật đầu cười nói ” Tên này tốt” , sau đó lại thấp giọng lẩm nhẩm ” Đường Diệu , Đường Diệu”
Đường Miểu đang bú sữa lập tức bị sặc một cái , ngài đây là đang gọi mèo à!? Lúc đầu là khỉ con , rồi tới hoa hoa đào đào , bây giờ thì lại là mèo con , ta rốt cuộc có phải là người hay không đây.
Đường Văn Thanh vội vàng vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng , Đường Miểu chính thức từ lúc này biến thành Đường Diệu, nàng lườm hắn tiếp túc bú sữa. Đường Văn Thanh giơ tay lên nhìn rồi lại cúi đầu nhìn nàng một chút đau lòng nói ” Nha đầu này sức lực thế nhưng lại lớn như vậy, ngươi xem đều làm da ngươi phá hỏng.”
P/S : Bây giờ nữ chính đã đổi tên nên ta sẽ bắt đầu thay đổi luôn cách xưng hô nhé.
Đường Diệu có chút xấu hổ, bản thân mình đã là một người trưởng thành , nay lại biến thành một đứa con nít phải bú sữa mẹ thật sự là quá uỷ khuất rồi. Lúc đầu tất nhiên sẽ không có trường hợp như vậy nhưng càng về sau nàng lại buông tha bản thân mình mà dựa vào bản năng của trẻ sơ sinh mà học bú sữa, chẳng qua là lực đạo có chút lớn khiến da mẫu thân nàng bị trầy mất, làm nàng có chút áy náy với bà.
Đường Văn Thanh trêu chọc nữ nhi ” Cho cha nếm thử xem có mùi vị gì được không nha.”
Đường Diệu rên hừ hừ một tiếng nghĩ không được đâu quá hạ lưu rồi, nàng giơ chân nhỏ đạp vào ngực của Đường Văn Thanh một cái , Cao thị thấy cười nói ” Ngươi nhanh đi ngủ đi , sáng sớm mai còn phải đi ra đồng nữa.”
Đường Văn Thanh hôn nữ nhi cùng lão bà mình một cái rồi nằm xuống hỏi ” Hai ngày sau tẩu tử đến dọn chỗ ở cử cho nàng phải không ? Hạnh nhi vẫn còn ở đó, thật là làm phiền bọn họ mà.”
Cao thị nói chắc là như vậy đoán rằng hai ngày nữa bọn họ sẽ tới , đến lúc đó sẵn tiện mang Hạnh nhi trở về luôn một thể.
Đường Diệu nghe vậy thở phào nhẽ nhõm , ợ một cái liền thoải mái mà ngủ mất.
Cao thị hôn lên trán nàng một cái rồi thả lại kế bên người mình che chở cận thẩn. Trước đây nàng luôn đặt hài tử nằm ở giữa hai người để cho cha đứa nhỏ cũng có thể gần gũi chăm sóc. Nhưng từ lần trước nghe nói ở thôn cây Hoè có vợ chồng mới cưới cũng yêu thích hài tử nên đặt nằm ở giữa hai người , kết quả ban đêm bị hai vợ chồng đá trúng mặt mũi bầm đen đến sáng thì đã chết. Nàng sợ gặp phải trường hợp như vậy nên cũng không dám đặt hài tử ở giữa nữa mà chính bản thân nàng chăm sóc mới an ổn mà yên tâm. Bình thường vì bảo hộ hài tử mà có khi cả đêm nàng không dám nhúc nhích , tới sáng cả người liền cứng ngắc không cử động được.
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 14
Số người xem: 12
Mã ID của bài viết này là: 7013
tHANK…..
Hj Diệu nhi haha. Mog sao mấy nữa k xảy ra chuyện vì tên ctrai kia mà 2 tỷ muội trở mặt
Sau nay chắc vui lắm,những chương tiếp theo sẻ làm truyện thêm hấp dẫn nguoi đoc lắm đây
Tác giả chưa có con nên không biết. Bà mẹ có tới mấy đứa con như Cao thị không bao giờ có chuyện nằm đè lên con. Bản năng của người làm mẹ rất tốt, nhất là làm mẹ mấy lần rồi thì càng tốt hơn. Gì mà sợ đè lên con nên nằm cứng ngắc mấy đêm như thế.