Tác Gỉa : Bùi Giang
Văn án : Nàng là Nguyệt lão người nắm giữ nhân duyên trong thiên địa này vậy mà lại không nắm giữ được nhân duyên của chính mình
Hắn là Ti Mệnh, hắn viết số mệnh cho cả thần, tiên, yêu , ma , người nhưng số mệnh của bản thân hắn lại không viết được
Trải qua trăm đáng nghìn cay liệu nàng và hắn có đi chung đường
Chương 1: Nguyệt Bà
Trên cửu trọng thiên không có ngày đêm chỉ có thời gian là vĩnh cửu. Nàng vốn là đoá bạch liên hoa trong Dao Trì được Nguyện lão mang về Nguyệt điện, trải qua nghìn năm, nàng tu thành tiểu đồng bên cạnh lão.
Vài vạn năm sau, nàng từ một tiểu đồng trở thành Bạch Liên tiên tử trong Nguyệt điện. Từ đó, lão ngày càng lười biếng,giao tất cả mọi việc cho một mình nàng trông non.
Một ngày bỗng dưng lão ném chức chủ nhân Nguyệt điện cho nàng, để đi theo tình yêu đích thực của lão.Bắt đầu từ đó nàng trở thành Nguyệt bà trong truyền thuyết.
Hết thu đi xuân đến, nàng quanh quẩn bên những sợi tơ xanh đỏ vàng hồng,nhân duyên và thiên ý, rất ít khi nàng ra ngoài.
Mấy kiếp người nữa lại trôi qua, hôm nay Nguyệt điện của nàng có khách.
Đó là một đôi tiên đồng ngọc nữ, thiếu nữ hoàn mĩ không tì vết tựa quan âm, còn nam tử tuấn tú như từ trong tranh bước ra. Có lẽ trên thế gian này nếu không là đối phương thì không còn ai xứ đôi với hai người họ nữa.
Thì ra là Tam công chúa của Đông Hải và Tứ hoàng tử của Nam Hải họ tới cầu xin nàng kết duyên
Sau khi xem thiên ý , nàng thì vui vẻ nhận lời.
Chương 2: Ti Mệnh
Trăm năm nữa lại tới, khi nàng đang bận rộn với đám dây hồng đỏ xanh bỗng một trận cuồng phong đánh ập tới. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Đồng người đầy vết thương chạy vào bẩm báo có một nam tử áo lam đang đánh vào. Mày phượng nhíu lại , nàng phất tay áo, xoay người tiến thẳng hướng cửa , kẻ nào dám tới địa bàn của nàng gây truyện, nàng là người dễ bắt nạt vậy sao?
Nam tử trước mắt vô cùng tuấn mĩ, tựa như ánh mặt trời trói loá, nhưng lại mang theo vẻ dịu dàng vô hại. Nàng thoáng giật mình, tim cũng đập lỗi một nhịp nhưng chỉ là một giây thôi. Nàng thật nghi ngờ liệu hắn có phải là kẻ vừa tới gây truyện ở đây không?
Nàng nén tâm trạng bất ổn lại, lạnh nhạt nhìn hắn .
– Xin hỏi bạn hữu có truyện gì?
Hắn khinh thường liếc nàng
– Gọi chủ nhân của ngươi ra gặp ta.
– Ta chính là chủ nhân nơi này
Hắn nhếch mép khinh bỉ
– Chỉ là một tiểu yêu hoa mà cũng dám xàm ngôn loạn ngữ ở đây sao ?!
Chưa đợi nàng trả lời , cuồng phong lại liên tiếp đánh tới. Lúc này nàng thật sự nổi giận, cũng là lần đầu tiên nàng nổi giận từ khi sinh ra tới giờ. Nàng là Bạch Liên tiên tử do Vương Mẫu sắc phong, là Bà Nguyệt do đích thân Ngọc Đế ngự ban. Vậy mà đang yên đang lành lại suất hiện một tên nam nhân nói nàng là tiểu yêu hoa.
Nàng phất tay, Bạch Ngọc kiếm xuất hiện đánh tan cuồng phong. Rồi nhằm thẳng vị trí tim hắn lao tới. Hắn nhẹ nhàng xoay người tránh khỏi lưỡi kiếm sắc bén đấy, nhưng bên hông lại rơi ra một cuốn sách.
Nàng đâu thể bỏ qua cơ hội này cơ chứ , khẽ mỉm cười như gió xuân, tiên lực đánh thẳng vào cuốn sách, cuốn sách bốc hơi rồi biến mất. Không đánh được hắn thì phá huỷ đồ của hắn cũng là một thú vui.
Nàng đắc ý nhìn hắn, quả nhiên mặt hắn tái xanh. Chắc là tiếc của lắm, chậc chậc chậc… Nếu không tới đây gây truyện thì đã không mất sách rồi,là do hắn thôi.
Họ giao chiến hơn một canh giờ thì Thái Thượng Lão Quân và chúng tiên kéo tới. Chắc nghe được tiếng động của hai người. Vô số tiếng xì xào to nhỏ,nàng nghe thoáng có ai đó nhắc tới Ti Mệnh thần quân nhưng không nghe rõ là gì.
Lão Quân chạy vào can ngăn nhưng bị kiếm khí và cuồng phong hất ra ngoài cho tới tận lúc chúng tiên cùng hợp sức lại mới cản lại được trận quyết chiến.
Lão Quân nghiêm mặt
– Hai ngươi theo ta tới Kim Loan điện
Nam tử áo lam nhíu mày, cũng không nói gì.
Nguyệt Bà chỉ nhẹ nhàng nhếch môi
-Xin Lão Quân đợi ta một chút
Nguyệt Bà nhìn cảnh tượng trước mắt khẽ thở dài. Nguyệt điện trở thành bãi chiến trường thật sự, đổ nát thê lương , những sợi tơ hồng xanh đỏ vốn được buộc vào vị trí của mình , đã bị rối tung rối mù.
Nàng đưa ngón tay vào miệng cắn nhẹ, một giọt máu theo đó chảy ra rồi niệm vài câu, luồng hào quang theo đó sáng loá. Chỉ vài khắc sau Nguyệt điện lại trở lại dáng vẻ vốn có của nó. Tựa như những gì xảy ra lúc trước chỉ là ảo giác.
Chương 3: Cùng xuống nhân gian
Trên Kim Loan điện Ngọc Đế và Vương Mẫu oai nghiêm ngồi trên ngai. Hoá ra hắn là Ti Mệnh thần quân do cứu nhân gian khỏi đại kiếp nạn và phong ấn Ma Thần nên đã hôn mê rất lâu mãi tới ba tháng trước mới tỉnh lại. Hắn lại bắt gặp thiên tượng báo điềm xấu
Sau khi điều tra, hắn nghi ngờ nguyên nhân là do Nguyệt Lão kết duyên nhầm nên tới Nguyệt điện muốn xem xét rõ ràng, vì ngủ quá lâu nên Tiểu Đồng đâu biết hắn là ai, thấy hắn có vẻ lén lút nhìn ngang ngó dọc nghĩ hắn là người ma giới chà trộm vào thiên đình, nên ngăn cản hắn, lại còn ra tay với hắn, làm hắn nổi giận. Đánh vào trong đòi gặp Nguyệt Lão cho bằng được.
Nào ngờ, ngàn năm thế sự ngàn thay đổi Nguyệt Lão Mạnh Tử Thiên đã đi tru du tứ hải, hắn lại tưởng Nguyệt Bà cố ý cẳn trở hắn nên gia tay với nàng
Ngọc Đế nghe xong, chỉ biết đưa tay xoa thái dương, trách cứ hắn vài câu rồi ôn tồn nói.
– Thôi! kẻ không biết cũng không có tội. Ti Mệnh thần quân vì chúng sinh đã nhọc lòng nhiều rồi. Mà Nguyệt điện cũng không sao. Nhưng truyện này bỏ qua như vậy cũng không hợp lý.
Ngọc Hoàng nói tới đây lại nhìn Ti Mệnh, cũng đảo mắt qua Nguyệt Bà
– Nhân gian đang bị ma giới quấy nhiễu, phong ấn năm xưa của ngươi đang bị lung lay. Ngươi tiếp nhận truyện này đi. Coi như ta cũng có câu trả lời thoả đáng với Bạch Liên tiên tử.
Nguyệt Bà thấy người gặp hoạ trong lòng vui vẻ cười như điên. Đáng đời cái tên áo lam đó, dám tới địa bàn của ta làm loạn à. Mong cho ngươi bị yêu ma giết luôn đi khỏi phải về. Nàng đang đắc ý thì Vương Mẫu dịu dàng lên tiếng.
-Tiểu Bạch Liên! Ta biết lần này ngươi chịu uỷ khuất, Ti Mệnh Thần Quân sai, nhưng ngươi đã huỷ đi Ti Mệnh cuốn truyện này ảnh hưởng vô cùng lớn tới nhân gian. Ngươi cũng xuống trần giúp đỡ hắn đi.
Bà dừng lại nhìn nàng rồi nhìn hắn.
– Truyện Nguyệt điện cứ giao cho Tiểu Đồng đi. Nó cũng lớn rồi. Còn Ti Mệnh điện vẫn do Đại Hùng quản lý đi.
Ngọc Hoàng tiếp lời
– Hai ngươi có gì muốn nói
Mặt nàng hết đen lại trắng, muốn khóc thật to ,oán hận nhìn hắn. Hắn lại như không biết gì cúi đầu tuân lệnh.
Thấy thái độ của nàng Ngọc Hoàng uy nghi nói.
– Bạch Liên tiên tử! Nhà ngươi có ý kiến gì với phán xét của trẫm không?
Nàng cười khổ trong lòng “ ông là ngọc hoàng tôi có ý kiến thì ông sẽ đồng ý sao” nhưng miệng vẫn phải nói
– Ngọc Hoàng thánh minh. Thần tuân lệnh!
Lượt xem: 15
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 7313
Hj thấy có vẻ đc đc nha. Thank nàg. Cố lên
THAS Nàng nhé ta sẽ cố gắng nàng nhớ ủng hộ nhé
Bà nguyệt lão này cũng không phải dạng vừa đâu
Đọc chương đầu thấy rất hay
Cố lên nha chị
cung tạm đúng không nàng