Đường Diệu nghe bọn họ ồn áo nói chuyện liền đưa tay nhỏ bé muốn gia gia ôm một cái, Đường lão đầu vui vẻ bế nàng vào nhà chào hỏi khách mời. Yến tiệc hôm nay tuy vô cùng náo nhiệt nhưng so ngày thường thì có chút lúng túng , bầu không khí rõ ràng là có chút xấu hổ.
Đường lão đầu miễn cưỡng cười nói , rốt cục cũng chịu đựng được đến lúc mặt trời xuống , hàng xóm thân thích đều nhao nhao cáo từ.
Chờ đến lúc đưa nhóm khách nhân cuối cùng ra khỏi cửa thì bà nội cùng hai người khác liền kiểm kê đồ ăn cùng thịt được tặng.
Không bao lâu sau ba huynh đệ Đường Văn Thanh vây quanh một nam nhân màu da ngâm đen khoẻ mạnh. Hắn so với huynh đệ Đường gia thì cao hơn một chút nhưng lại có một bộ dạng biết nghe lời , đứng im ở một bên không dám thở mạnh.
Đường lão đầu giận không có chỗ phát tiết , vừa thấy hắn thì hai mắt liền toé lửa, nhặt cái đòn gánh ở chân tường vung mạnh ném tới. Đường Văn Thanh vội vàng ngăn cản nói ” Cha , có chuyện gì cũng phải nói rõ ràng , bọn họ không phải là đã tới đây nhận tội sao.”
Đường lão đầu tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người đều run rẩy , mắt trợn tròn chỉ thẳng vào nhị nữ nhi mắng ” Các ngươi cút ra ngoài cho ta , đồ không có liêm sỉ, mặt mũi Đường gia đều vì các ngươi mà mất hết. Mau cút , đừng để ta chặt đứt hai chân của các ngươi.”
Đồng Vấn lòng đau như cắt bổ nhào quỳ xuống , nam nhân tên là Lưu Đại Tráng thấy nàng quỳ cũng vội vàng quỳ theo , cúi đầu không nói câu nào. Hai người là một bộ dáng chịu đánh chịu phạt.
Đường lão đầu thấy bộ dạng hai người giống như bị uất ức liền tức giận đến thở hổn hển. Muốn đánh bọn họ thì có con trai ngăn cản , còn không đánh thì bị tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung.
Cao thị sợ hù doạ đến hài tử liền để cho Cảnh Phong ôm lấy Đường Diệu , dẫn theo Đại Mai cùng Cảnh Xuân, Hạnh nhi đi ra ngoài chơi một lát.
Cảnh Phong bế Đường Diệu mang theo đệ đệ muội muội đi ra cửa liền nhìn thấy một đứa nhỏ nằm úp sấp ở cọc gỗ góc nhà khóc nức nở.
Cảnh Phong hướng Đại Mai hỏi ” Đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?”
Đại Mai nhìn một chút thấp giọng nói ” Có phải hay không là đứa nhỏ của nhị cô.” Nói xong nàng vội vàng chạy tới nâng đứa nhỏ dậy.
Nữ hài tử thoạt nhìn rất gầy , làn da trắng nõn , đôi mắt to vì khóc nhiều mà sưng lên. Đại Mai bận rộn lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng , nhẹ nhàng hỏi ” Nương ngươi đâu?”
Nữ hài tử không nói chỉ chỉ vào cửa Đường gia.
Đại Mai liếc mắt nhìn Cảnh Phong ” Ca, là con của nhị cô.” Xong nàng lại hỏi hài tử ” Ngươi tên gì?”
Nữ hài tử nhìn nàng một chút rồi quay sang nhìn bọn Cảnh Phong nghẹn ngào khóc lên.
Hạnh nhi nóng nảy chạy tới ” Ngươi tên gì , chỉ biết khóc.”
Đại Mai bảo Hạnh nhi không được phép bắt nạt muội muội , nàng đem hài tử ôm lại dỗ dành.
Nữ hài tử lầm bầm trong miệng ” Ta gọi là Lưu Tiểu Ngọc.”
Đại Mai ôm lấy nàng hướng đại ca hỏi ” Có muốn đưa nàng vào trong hay không.?”
Cảnh Phong có chút khó xử nói ” Không cần đâu , gia gia bây giờ vẫn còn đang tức giận làm sao mà đưa vào được.”
Đường Diệu vươn tay nhỏ của mình sờ lên mặt Tiểu Ngọc ,cười hì hì nói ” Không khóc , không khóc.” Sau đó nàng giãy dụa muốn đứng xuống đất , Cảnh Phong nghĩ rằng nàng muốn đi tiểu liền ngồi xổm xuống xi nàng. Đường Diệu nôn nóng trừng hắn một cái ” Xuống đất.”
Cảnh Phong cười cười đỡ nách của nàng để nàng đứng xuống đất nói ” Ngươi là tiểu quỷ .”
Đường Diệu tự mình kéo lấy tay Lưu Tiểu Ngọc làm Đại Mai phải buông nàng xuống. Đường Diệu liền lôi kéo nàng đi đến hướng nhà chính.
Cảnh Lâm cảm thấy chơi thật vui , nhìn thấy ca ca tỷ tỷ đều khen Diệu Diệu đi tốt liền không cam lòng tỏ ra yếu kém , hắn ở phía trước bước nhanh một cách vững vàng.
Hạnh nhi nhìn hắn trách cứ ” Ngươi đi ra chỗ khác đừng có cản đường hoa đào.”
Lúc đi tới bậc cửa trước nhà Đường Diệu không cách nào bước qua được liền quay đầu nhìn ca ca một cái , đúng là tự mình làm khó mình mà . Cảnh Phong cười bế nàng bước qua bậc thềm , vừa qua xong Đường Diệu lại bắt đầu kéo tay Lưu Tiểu Ngọc đi.
Chân tay nàng còn nhỏ nên vẫn đam mê cảm giác dùng tứ chi bò tới bò lui của mình. Đây được xem là lần đầu tiên nàng bước đi nên làm cho Cảnh Phong cùng Đại Mai rất là kinh ngạc , Hạnh nhi cũng chạy vào mở to mắt nói ” Hoa đào biết đi bộ.”
Bầu không khí trong sân hiện giờ có thể nói là bị đông cứng, mọi người ai cũng là một bộ dạng gian khổ không dám thở mạnh. Đường Diệu vừa tiến đến liền bị mọi người chú ý , hai tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp tay trong tay bước đi tập tễnh đúng là một khung cảnh hài hoà, không khỏi làm cho mọi người cười to.
Văn Thấm vui vẻ nói với Cao thị ” Đại tẩu , Diệu Diệu đã biết đi rồi.”
Cao thị cười nói ” Nàng chính là đã biết lâu rồi chỉ là quá lười không chịu đi mà thôi. Ban đêm trước khi ngủ nàng thường đi tới đi lui ở trên chăn , miệng còn lẩm nhẩm hát nữa kìa.”
Vương thị nhìn thoáng qua hai người đang quỳ trong sân một cái , lại lén nhìn sắc mặt cha chồng , sau đó cười ha hả nói ” Ai nha , tiểu hài tử này là từ đâu tới thật là đáng yêu.”, vừa nói vừa tiến lên ôm lấy Lưu Tiểu Ngọc. Đường Diệu bởi vì mất đi lực dựa từ Lưu Tiểu Ngọc mà xiêu vẹo nghiêng về một phía.
Không đợi Cao thị tiến đến, Đường lão đầu đã sớm đoạt lấy Đường Diệu sắp té mà ôm vào lòng.
Đường Diệu vui vẻ lôi kéo râu mép ông nội nghiêm trang hỏi ” Râu mép , bao nhiêu?” , sau đó lại bắt đầu giả vờ đếm ” Một , hai , ba …”
Cả nhà kinh ngạc nhìn Đường Diệu, đều nói tiểu hài tử chỉ mới một tuổi vậy mà đã biết đếm thật thần kỳ.
Cảnh Phong cúi người xoa đầu Cảnh Xuân cười ” Cảnh Xuân , muội muội so với ngươi còn lợi hại hơn nha.”
Cảnh Xuân mím môi không bằng lòng mà vặn vẹo thân mình ôm lấy ca ca.
Bởi vì trời tối nên Đường lão đầu không còn cách nào khác đành phải cho bọn họ ở lại một đêm , đến sáng là phải đi ngay.
Lý thị an bài một nhà nhị nữ nhi ở tây gian , bảo hai vợ chồng lão tam nhanh đi ngủ còn Cảnh Phong mang theo đệ đệ đến phòng tứ thúc.
Ban đêm Đường lão đầu thở phì phò đi ngủ , Lý thị không cho Văn Thấm hỏi thăm chuyện gì miễn cho nàng học được thói xấu ,kêu nàng nhanh đi nghỉ ngơi. Cao thị ôm lấy Đường Diệu cùng mẹ chồng Lý thị đi đến tây gian hỏi rõ sự tình.
Lý thị đau lòng nhìn nhị nữ nhi, lúc đầu nàng khoẻ mạnh có thể làm việc so với nam nhân không thua kém bao nhiêu vậy mà bây giờ thân hình lại gầy gò như vậy , ngay cả hài tử cũng không có chút dinh dưỡng nào. Lưu Đại Tráng tuy thân hình to lớn nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng hai từ đen và gầy mà hình dung. Nàng vàng nhìn càng không nở, lại bắt trách cứ ” Các ngươi tại sao lại to gan như vậy ? Cha mẹ chỉ nói một hai câu không vừa lòng thì các ngươi liền bỏ trốn, tại sao các ngươi lại không biết suy nghĩ như vậy!”
Nhị cô ô ô khóc ngay cả một câu cũng không nói được , Lưu Tiểu Ngọc nghe mẫu thân khóc cũng hoảng sợ mà nức nở theo làm cho Lý thị vội vàng ôm nàng dỗ dành.
Con rể Lưu Đại Tráng cúi đầu giọng khàn khàn nói ” Đều tại ta không tốt, ngài đừng nóng giận . Nếu có thể ngài cứ đánh ta một trận trút giận là được rồi.”
Lý thị oán hận nói ” Các ngươi cũng còn biết đường trở về vậy có biết ta làm mẹ có bao nhiêu đau lòng không…?”,
Đường Văn Thanh khuyên nhủ nàng ” Nương , sự việc cũng đã xảy ra rồi hay là cứ để cho bọn họ trở về bên kia trước để xem bên kia xử lí như thế nào. Sớm một chút đem chuyện giải quyết dứt khoát sẽ tốt hơn, nếu cứ để bọn họ như vậy thì người chịu tội cũng là tiểu hài tử.”
Lý thị thở dài ” Ta xem chắc cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”, nàng xoay người nhìn sang hướng đông gian , nhỏ giọng nói ” Cha Cảnh Phong, hay là ngươi âm thầm đi theo bọn hắn xem như thế nào. Ta nghe nói cha mẹ Lưu Đại Tráng bên kia rất nghiêm khắc , luôn gây khó khăn cho con cái . ”
Đường Văn Thanh ừ một tiếng đồng ý.
Lý thị trách cứ nữ nhi cùng con rể một phen lại nghĩ lúc hoa đào một tuổi thân thích tặng cũng không ít thứ , ngày mai Đường lão đầu phải đi ra ruộng nên hiện tại nàng có thể âm thầm lấy một số đồ đưa cho nhị nữ nhi mang theo dùng.
Ngày thứ hai sau khi Đường lão đầu ăn xong điểm tâm , miệng lầu bầu hai câu liền đen mặt cầm lấy cái cuốc đi ra ruộng. Lão tam cùng lão Tứ cũng chuẩn bị một chút cùng cha mẹ Lưu Tiểu Ngọc nói một hồi làm cho tinh thần bọn họ được thả lỏng. Nói nếu giải quyết không được thì có thể trở về đây , huynh đệ bọn họ có thể chiếu cố được. Nói xong hai huynh đệ cũng đi ra đồng.
Vương thị nhìn thấy mẹ chồng thu thập một rổ đồ vật có chút không vui , lại không dám nói rõ liền đứng một bên bĩu môi mà nhìn. Lý thị cũng không rảnh mà để ý nàng , đem đồ vật đưa cho Đường Văn Thanh để hắn cùng bọn họ trở về , đi nhanh rồi trở về báo tin.
Chờ bọn hắn đi rồi , Vương thị mới lặng lẽ nói với Cao thị ” Đại tẩu , ngươi nói xem cha chúng ta tính tình không tốt , trước đây la hét nói muốn giết người vậy mà khi khuê nữ trở lại chỉ lại tức giận một đêm , thật là người không có tiếng mà . Ha ha ha …”
Cao thị cười cười ” Cha chúng ta cũng đều tức giận mấy năm, cho dù bị đè nén lâu đến đâu cũng đã tiêu tan rồi. Hài tử đều là chính mình cực khổ nuôi lớn, làm sao có thể không đau lòng được.”
Vương thị cười lạnh một tiếng ” Ngay cả có là nữ nhi thì bà bà cũng không có khả năng bất công với ngươi như vậy. Những thứ kia đều là họ hàng tặng cho hoa đào được một tuổi vậy mà nàng để cho nhị cô lấy đi cũng là không đúng.”
Cao thị thản nhiên nói ” Hoa đào làm sao có thể tự mình làm lễ tròn một tuổi được , còn không phải là người trong nhà làm cho sao. Dù sao nhất thời cũng không ăn hết được.”
Vương thị cười cười không tiếp tục nói chuyện , lúc đầu nàng suy nghĩ nhiều thịt như vậy đúng dịp hai ngày nữa muốn về nhà mẹ đẻ liền có thể dễ dàng mang đi vậy mà không ngờ tới lại xảy ra tình huống bây giờ.
Đường Diệu ở trên giường bò tới bò lui tự cầm lấy cọng cỏ chơi đùa , Vương thị nhìn nàng một cái thở dài lại nói ” Ai , đại tẩu, ngươi nói Diệu Diệu cũng đã hơn một tuổi vậy mà tại sao lại không chịu bước đi nha.”
Cao thị nhướng nhướng mày không có phản bác lời nàng nói , từ trong tay Đường Diệu lấy cọng cỏ trở về nhỏ giọng nói ” Ngươi cứ cầm bậy bạ , nếu đứt tay chảy máu thì sao.”
Đường Diệu cúi đầu nhìn bàn tay non mềm tinh tế của chính mình liền buông lỏng cọng cỏ ra , hướng về phía mẫu thân cười cười lại bò tới trước cái gùi đựng cỏ mà phá phách làm cho Cao thị vội vàng đem đồ vật cất đi.
*** Tâm sự eva <3 : Dạo này cửa hàng mình bận nhiều việc do phải traning nhân viên mới và thay đổi menu cửa hàng nên không có thời gian nhiều vì vậy post chậm truyện nên mọi người thông cảm giúp mình. Mình hứa sẽ không bao giờ drop nên cứ yên tâm nhé đừng lo lắng . 😡
<< Chương trước >> << Chương tiếp theo >>
Lượt xem: 17
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 7914
Thank……ĐD đã tiếp thu sự thật mình đã XK nha…. và chập nhận mình là trẻ nhỏ…nên nàng có nhận biểu hiện dễ thương nha…..
thank
Mong la chuyện gia dinh nhi co được tốt đẹp , sòm được đường lao va ly gia chap nhan
Thank nàg. Truyện chậm cũg đc miễn k drop là ok rùi. Ta chờ đc mà hj