CHƯƠNG TRUYỆN

Hoắc Tiên Sinh Thâm Tình – Chương 2

                                                           

Đàm Vân cũng nhìn lại hắn, cũng không né tránh.

Ánh mắt hai người cứ như vậy ở giữa không trung nhìn nhau, không ai nhường ai.

Là hắn ta làm cho cả nhà ăn chỉ còn lại mình cô? Đàm Vân suy đoán.

Trên lầu người đàn ông hững hờ hút thuốc, tầm mắt dương lên cùng cô đối mặt, tựa như nói: Tôi là đang nhìn cô.

Cô ngửa đầu lâu cảm thấy mỏi cổ, liền thu hồi ánh mắt trước.

Không lâu, một trợ lý từ trên lầu đi xuống, đi đến bên người cô lịch sự nói: “Phó tiểu thư, Hoắc tiên sinh mời ngài đi lên.”

Đàm Vân nhìn trợ lý một chút, hỏi: “Là Hoắc tiên sinh, mà không phải Hoắc giáo sư?”

“Đúng vậy.”

Đàm Vân mấp máy môi, đi theo trợ lý lên tầng.

Đẩy cửa đi vào, Hoắc tiên sinh đứng tại trước cửa sổ sát đất, duy trì tư thế đối mặt cùng cô lúc nãy, phảng phất như đang xuất thần, không có phát giác được cô đến.

“Hoắc giáo sư.”

“Đã lâu không gặp, Phó Đàm Vân.” Hắn xoay người lại, dựa lưng vào cửa sổ sát đất, đưa tay hít một hơi thuốc lá, mới chậm trãi ung dung nói chuyện.

Cách lớp khói thuốc, Đàm Vân không thấy rõ nét mặt của Hoắc Tô Bạch, ở chỗ này gặp được hắn, thật là ngoài dự liệu của cô, trầm mặc nửa ngày, mới tiếp tục: “Đã lâu không gặp…… Thầy hôm nay trông không mấy giống giáo sư, tôi thực không biết gọi người là giáo sư liệu có thỏa đáng hay không?” Dù sao trước khi lên đây, trợ lý gọi hắn ta là Hoắc tiên sinh.

“A?” mắt đen thâm thúy không có nhiệt độ liếc cô một cái, đi tới chỗ cô, cười như không cười mở miệng: “Chỗ nào không giống giáo sư? Cảm thấy tôi không đứng đắn?”

Đàm Vân, “……”

Xem đi, gọi giáo sư quả nhiên là không thích hợp, tại hắn ta không có mở miệng trước đó, trên người hắn lại mang loại khí chất không phù hợp với cái danh xưng giáo sư dương cầm của học viện âm nhạc.

Ngay vừa rồi, ngôn ngữ ngả ngớn, cực kỳ giống một công tử phóng đãng……

Nếu như là giáo sư, mà dùng dạng này cùng học sinh nói chuyện, cũng đủ để người ta chê cười.

Để trong nhà ăn chỉ còn lại một mình cô, không cần hỏi, cũng biết là vị Hoắc tiên sinh này an bài, chỉ là Đàm Vân có chút không rõ, hắn vì cái gì lại làm như thế này?

“Tha thứ cho tôi ngu dốt, tôi từng là học sinh của anh, nhưng chúng ta lại không có gặp nhau, tôi không rõ anh hôm nay là có ý tứ gì?”

“Ba năm trước đây cô là sinh viên tôi đắc ý nhất, là một trong những sinh viên ưu tú nhất của khoa, đánh dương cầm rất tốt, còn học thêm cả kinh tế cùng chính trị…. , thành tích tốt như vậy, ngu dốt sao? Tôi ngược lại cảm thấy cô rất thông minh.” Hắn nói, tùy ý ngồi xuống thành ghế sa lon, cả người lộ ra vẻ lười biếng vô hại, mắt đen nhắm lại liếc nhìn cô, giống như có thâm ý khác.

Đàm Vân nhíu nhíu mày lại, ánh mắt đề phòng nhìn qua hắn ta.

“Làm sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?”

“Cảm thấy ngài như người làm ăn, mà khi cùng người làm ăn nói chuyện phải cảnh giác cao, giữ vững lý trí, không có làm sao bị bán đi cũng không biết!”

Hoắc Tô Bạch gõ gõ khói bụi, cười cười, “Vậy tôi cũng trực tiếp nói, muốn biết lý do tôi giúp cô sao?”

“Đương nhiên.”

“Vậy cô tới đây, tôi cho cô biết là vì cái gì?”

“Ngài nói đi, tôi có thể nghe rõ ràng.”

Hoắc Tô Bạch đuôi lông mày nhẹ nhàng hạ xuống, tiếp tục hút thuốc, cách lớp khói mỏng nhìn Đàm Vân, cũng không sốt ruột.

Thuốc hút xong, hắn lại cho mình một điểm tựa, bộ dạng cô không đến tôi liền cùng cô dông dài, xem ai phải chịu ai?

Đàm Vân có chút buồn bực, quá khứ đã đi qua, ai sợ ai, hắn còn có thể ăn luôn cô đi sao, không tình nguyện hướng hắn đi qua.

“Lại đến gần hơn.”

“……” khoảng cách cũng chỉ còn hai ba mét, còn muốn tiến lên?

Lượt xem: 39

Số người xem: 35

Mã ID của bài viết này là: 11035

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.