Chương 4: Ta Phải Làm Thủ Lĩnh

 

Người dịch: Mee

 

Kiều Vũ thấy Mầm gật đầu, lại cười khổ một chút, bán thảm với mọi người, mục đích là để nói sang chuyện khác: “Thương thế của a phụ ta các ngươi cũng thấy được, về sau trong nhà sợ là cần đến ta chống đỡ lên. Nếu ta không nỗ lực, chẳng lẽ lại để a phụ cùng em trai đói chết sao?” Mọi người nghe xong lời này, tất cả đều im lặng.

Đúng vậy, dù rằng Sơn bảo vệ được tánh mạng, nhưng hắn đã bị lão hổ cắn mất nửa cái bàn chân, trở thành một phế nhân, không thể đi ra ngoài đi săn nữa. Tiểu Tuyền còn nhỏ, nếu Vũ không gánh vác trách nhiệm này, gia đình này sẽ không thể chịu nổi.

Tuy nói trong bộ lạc săn được đồ ăn, cũng sẽ phân một bộ phận cho những người không đi săn, nhưng khẳng định số lượng là ít. Đến mùa đông, khi không có đồ ăn, trước tiên đói chết chính là những người này.

Nhớ tới Sơn bị thương, người lợi hại nhất bộ lạc không thể đi săn, trên núi vẫn còn có lão hổ. Việc trữ đồ ăn để qua mùa đông và tham gia giao dịch đại hội để trao đổi còn xa lắm, trong lòng mọi người nặng trĩu, không còn hứng thú vây xem Kiều Vũ tạp ống trúc, tốp năm tốp ba tan đi làm việc của mình.

 

Kiều Vũ: “Vũ, ngươi có bị chảy máu không?”

 

Kiều Vũ biết nàng hỏi chính là đại di mụ, liền chạy nhanh lắc lắc đầu.

 

Thân thể này không biết do mẫu thân di truyền nguyên nhân hay dinh dưỡng không toàn diện, mười bốn tuổi mà vẫn chưa thấy kinh lần đầu.

 

Các nữ nhân ở đây đều thở dài vì nàng.

 

Vốn dĩ Vũ còn có một con đường, đó chính là gả chồng. Nàng gả chồng thì có thể đổi được một ít đồ ăn cho a phụ cùng huynh đệ, về sau thường xuyên cũng tiếp tế một chút, để sơn cùng Tiểu Tuyền có thể nhận được một chút đồ ăn trong bộ lạc, không đến mức đói chết.

 

Nhưng Vũ không đổ máu, không thể gả chồng, con đường này liền không thể đi thông.

 

Nói là nàng phải chống đỡ gia đình này. Nhưng một nữ nhân, làm sao có thể chống đỡ?

 

Mầm thấy Kiều Vũ khổ sở, liền vội vàng an ủi nàng: “Nhà ngươi trữ không ít thịt, năm nay mùa đông sẽ đủ. Chờ đến đầu xuân, không chừng ngươi sẽ đổ máu có thể gả chồng.”

Sơn nguyên lai là thủ lĩnh, mỗi lần đi săn cũng xuất lực nhiều nhất, phân đồ ăn thời điểm tự nhiên là phân đến nhiều nhất. Phân đến thịt mọi người đều sẽ không ăn xong, lưu ra một bộ phận dùng một chút muối bôi lên, nướng thành thịt khô trữ lên, vì qua mùa đông làm chuẩn bị.

 

Hiện tại là mùa thu, từ đầu xuân đến bây giờ, vũ trong nhà hẳn là đã trữ đủ rồi qua mùa đông ăn thịt.

 

Tuy nói có sơn cùng tiểu tuyền hai cái liên lụy, vũ gả chồng trở nên khó khăn lên. Rốt cuộc nàng gả cho người khẳng định cũng muốn tiếp tế nhà mẹ đẻ, không có khả năng trơ mắt nhìn chính mình a phụ cùng đệ đệ đói chết.

 

Nhưng vũ lớn lên đẹp, ban đầu trong bộ lạc có thật nhiều nam nhân muốn cưới nàng. Còn nữa, trong bộ lạc nam nhiều nữ thiếu, cho dù có nhà mẹ đẻ liên lụy, vũ cũng sẽ không gả không ra.

 

Kiều Vũ không nghĩ tới Mầm vì nàng nghĩ đến như vậy xa.

 

Nàng gật gật đầu, thực tán thành cách nói của Mầm: “Kia nhưng thật ra, mùa đông năm nay nhà ta không cần vì đồ ăn phát sầu.” Nàng lại thanh minh, “Ta không gả chồng, ta sẽ dựa vào chính mình đi săn nuôi sống chính mình cùng a phụ.”

 

Nói nàng cong lưng đi, tiếp tục đập ống trúc.

 

Các nữ nhân cũng không đem lời nàng nói coi là sự thật. Trong bộ lạc chưa từng có tiền lệ nữ nhân tham gia đi săn.

 

Nhìn thấy một cái ống trúc đã bị đục ra, sự chú ý của các nàng đều tập trung vào ống trúc: “Ta, ta.”

“Ta là người đầu tiên nói muốn.”

“Ta trước bắt được tay. Cái tiếp theo sẽ cho ngươi.”

Cuối cùng, cây trúc được tạp ra mười một cái ống trúc. Kiều Vũ cầm một cái nhỏ, còn lại thì phân cho mọi người. Nếu không phân đủ, nàng cũng hứa sẽ giúp các nàng làm thêm khi có rảnh.

Nàng dùng cốt đao để tước cái ống trúc, làm thành một cái muỗng nhỏ. Nhìn canh thịt đang hầm, nàng tắt lửa, chờ cho ống trúc nguội rồi cầm về sơn động.

Mới vừa tiến vào sơn động, liền nghe thấy Thụ kinh hỉ mà kêu lên: “Vũ, a phụ của ngươi tỉnh rồi.”

Kiều Vũ vui vẻ, vội vàng đi qua, liền nhìn thấy Sơn đang nằm trên giường đá, trợn tròn mắt nhìn nàng.

“A phụ, ngươi tỉnh? Thật tốt quá!” Nàng cười, giơ tay cầm ống trúc lên, “Vừa lúc, ta sẽ nấu canh thịt cho ngươi.”

Sơn rất sủng nguyên chủ, nguyên chủ trước mặt phụ thân rất hoạt bát, rộng rãi.

Cứ việc Kiều Vũ ở mạt thế khá lâu, không quá nguyện ý nói nhiều lời cùng nhiều biểu tình, nhưng vẫn phải hướng về nhân thiết của nguyên chủ mà dựa vào, miễn cho Sơn nổi lên lòng nghi ngờ.

 

Sơn vừa mới tỉnh, biết mình trở thành phế nhân, cực kỳ bi thương.

 

Trong bộ lạc, phế nhân ở mùa đông tiến đến, đồ ăn thiếu thốn, thường thường lặng lẽ rời khỏi bộ lạc tìm một chỗ để chờ chết, nhằm tránh liên lụy đến người nhà.

 

Trong nhà còn có một Tuyển Tuyền cần được nuôi dưỡng. Hắn không muốn trở thành gánh nặng cho nữ nhi, nên tính toán làm như vậy.

 

Vừa rồi, khi cùng Thụ nói đến những chỗ thương tâm, người đàn ông thiết huyết này cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

 

Hắn không phải sợ chết, mà là luyến tiếc nữ nhi cùng nhi tử, cũng không yên lòng về bọn họ.

 

Không ngờ nước mắt chưa khô thì đã thấy gương mặt áng lạn ý cười của nữ nhi.

 

“Vũ……” Hắn gọi nữ nhi một tiếng, cổ họng đã bị ngẹn lại.

 

Kiều Vũ giả vờ không thấy nước mắt cùng khổ sở của hắn, đi qua ngồi ở giường đá trước, dùng cái muỗng trúc vừa tước được múc một muỗng canh, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng hắn: “A phụ, ngươi nếm thử.”

Tuy rằng suốt một ngày một đêm Sơn chỉ uống thuốc mà không ăn gì, nhưng lúc này hắn cũng không muốn ăn.

Nhưng nhìn thấy nữ nhi xinh đẹp với gương mặt tươi cười, hắn vẫn hé miệng, uống canh vào.

“Di?” Hắn lập tức bị hấp dẫn bởi món canh, ánh mắt dừng lại ở cái muỗng trúc.

“Trước đó cha hôn mê, không thể ăn thịt nướng, ta liền đem thịt bỏ vào nước nấu, nấu đến nhừ để cho cha uống canh thịt.” Kiều Vũ cười nói, “Uống ngon phải không?”

Sơn khẽ gật đầu.

Kiều Vũ quay đầu, nhìn về phía Thụ: “A thúc, ngươi về nghỉ ngơi đi. Vừa rồi vất vả cho ngươi.”

Tiểu Tuyền cùng Lâm tối hôm qua đã ngao một đêm, hiện tại vẫn chưa tỉnh. A Hoa, thân là đệ muội, chiếu cố anh chồng không có phương tiện, vừa rồi đều là Thụ chăm sóc Sơn.

Thụ lắc đầu: “Không vất vả.” Hắn thầm than khẩu khí, biểu tình ủ dột mà đi ra ngoài.

Nghe ra a huynh quyết tâm muốn chết, lòng hắn nặng trĩu không thể diễn tả nổi nỗi khó chịu. Nhưng hắn cũng có gia đình để nuôi dưỡng, nếu muốn gánh thêm a huynh cùng ba người trong nhà, thì thê nhi của hắn cũng sẽ bị đói chết.

Bởi vậy, mặc dù ống trúc cùng canh thịt đều là những vật mới mẻ, nhưng lại không thể khiến hắn dậy nổi hứng thú.

“A phụ, ngươi biết cái ống trúc này là như thế nào có không?” Kiều Vũ đưa ống trúc đến trước mặt Sơn, làm hắn thấy rõ ràng, sau đó dào dạt đắc ý mà nói, “Đây là ta dùng cục đá tạp. Ngươi không biết sao? Ta sức lực rất lớn.”

Nói xong, nàng hướng vào trong sơn động nhìn.

Sơn là thủ lĩnh, sơn động của hắn là lớn nhất trong bộ lạc. Bởi vì thường xuyên có người tới sơn động của hắn nghị sự, lại có nữ nhi ở chỗ này cư trú, hắn đã cùng mọi người dọn vào một cục đá lớn, trực tiếp chia sơn động thành hai gian. Gian Bên trong kia là nơi Kiều Vũ trú ngụ, còn Sơn cùng Tiểu Tuyền thì ở gian bên ngoài.

 

 

 

 

Kiều Vũ buôn ống trúc, đi về khối đá lớn ở bên cạnh, ngồi xổm xuống, ôm lấy cục đá, thoáng dùng chút lực, liền đem cục đá ôm lên.

 

Hết chương 4

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 19

Số người xem: 18

Mã ID của bài viết này là: 32485

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!