XUYÊN QUA THỊ TỈNH ĐIỀN VIÊN [XUYÊN KHÔNG - CỔ ĐẠI]

[XK-ĐV] Xuyên Qua Thị Tỉnh Điền Viên – Chương 15

                                                           

Cao thị đã sinh năm đứa bé , ở giữa còn mất qua một đứa , nàng cảm giác Đường Diệu là đứa con cuối cùng của cuộc đời nàng . Cũng không hiểu tại sao trong lòng luôn có cảm giác đặc biệt thân thiết với đứa bé này. Đứa nhỏ giống như có thể hiểu được tâm tư nàng , ban đêm ngoài trừ đi tiểu cũng không khóc nháo , hơn nữa lúc nàng giật mình thức dậy sẽ lộ ra một ánh mắt áy náy. Từ lúc cha nàng nói bú sữa dùng lực quá lớn làm rách da , mỗi lần hài tử bú cũng cẩn thận nhẹ nhàng hơn nhiều . Cũng không giống những hài tử khác , bóp hoặc là cắn.

Chỉ cần bản thân mình nhìn nàng thì hài tử sẽ lộ ra vẻ mặt vui vẻ , làm cho mọi người đều yêu thích. Mấy ngày này là ngày mùa , tất cả mọi ngươi đều mệt , ban đêm sau khi đút sữa xong thì liền ngủ. Có đôi khi ngủ quên , giật mình nhớ đến cho nàng bú thì lại phát hiện đôi mắt to đang chịu đựng đói bụng mà nhìn mình. Cao thị đều nghe được tiếng kêu đói bụng của nàng nhưng nàng cứ mím cái môi nhỏ nhắn , mở to mắt mà nhìn không khóc loạn , khiến mình tự trách bản thân thật không tốt.

Nếu như là hài tử còn trong bụng , không sinh được thì sẽ đau buồn một thời gian . Nhưng là đã sinh ra và nuôi lớn như vậy , đột nhiên không còn nữa, Cao thị cảm thấy mình sẽ sống không được , trước mắt đều là một mảnh tối đen.

Có mấy tiểu tử trẻ tuổi bơi lội tốt đều nhảy xuống , cứu lên cũng là một đứa trẻ tám chín tuổi. Hắn bơi rất giỏi , nâng hài nhi không có chút nào tốn sức, giống như một con cá bơi rất nhanh liền đi lên bờ. Vừa lên tới thuần thục mà đặt hài nhi ở trên đầu gối giúp nàng dẫn nước ra.

Đường Diệu sau khi rời nước lập tức tỉnh táo lại , cũng không có sặc nước , tất cả cảm giác đều bình thường.  Cái tay kia vẫn ở sau lưng nàng dùng sức mà vỗ , trong lòng nàng khổ sở van xin , ta không có chết, không có bị sặc nước chết , ngươi đừng vỗ nữa được không… để cho ta nghỉ một chút thì tốt rồi , chỉ là cơ thể không cử động được mà thôi , ngươi đi vỗ nữa .

Mấy đại nương đem Cao thị cứu tỉnh lại , đỡ nàng chạy tới xem hài tử . Đường Diệu ho khan một trận lại chuyển ánh mắt to nhìn xem xung quanh.

Nàng muốn nhìn một chút ân nhân cứu mạng của mình , còn muốn nhìn cái tên đầu sỏ gây chuyện này.

Cao thị ôm nàng vào lòng khóc rống lên.

Đường Diệu ngoan ngoãn vùi đầu vào cổ nàng , hít lấy mùi mồ môi trên người mẫu thân . Một lát sau nàng thả hai tay nhỏ bé ra phía sau vỗ vỗ lấy lưng của mẫu thân.

Mọi người thấy đứa nhỏ rơi xuống nước đã được một hài tử khác cứu lên , không bị hoảng sợ cũng không có bất kỳ tổn thương nào liền nhao nhao nói ” Nha đầu Đường gia thật là một tiểu thần kì .”

Cao thị khóc xong mới nhớ tới người cứu Đường Diệu , muốn cùng hắn nói lời cảm ơn liền vội vàng đi tìm.

Hài tử tám , chín tuổi có diện mạo rất tốt , mặc dù là trẻ con nhưng lại có một loại khí chất trầm ổn. Quần áo ướt sũng dính trên người là tơ lụa thượng hạng , vừa nhìn đã biết không phải là trẻ con nông thôn .

Mọi người ồn ào hỏi hắn từ đâu tới , là thân thích nhà ai.

Thiếu niên cười ha hả một tiếng , cúi chào ” Chào các vị đại thúc , đại thẩm , ca ca , tỷ tỷ . Ta gọi là Liễu Vô đến từ huyện Mật Châu. Ta tới đây để bái phỏng Trần lão tiên sinh , người đã từng đậu cử nhân.”

Có người từng đi qua huyện thành gặp qua một số việc kinh ngạc nói ” Liễu gia ở Mật Châu ? Là nơi cưỡi ngựa đi nghìn dặm cũng không ra được đất của Liễu gia?”

Vẻ mặt Liễu Vô không thay đổi vẫn bình tĩnh ” Không dám , đó là bổn gia.”

Mọi người nhao nhao bàn tán , nói Liễu gia ở Mật Châu này vậy mà còn muốn nổi tiếng hơnTiêu gia ở đào hoa trấn. Ngoại trừ cây đào ở hai trấn thì Liễu gia ở huyện Mật Châu còn có ruộng đất trải rộng mọi nơi, người đời đều nói dân chúng ở huyện Mật Châu có một nửa là làm cho Liễu gia. Lời này một chút cũng không giả.

Mọi người thấy Liễu Vô tuổi còn nhỏ nhưng khí chất trầm tĩnh không tầm thường , lại không có nửa đêm kiêu căng nên càng tán dương hắn.

Cao thị vội ôm lấy hài tử quay đầu nói lời cảm tạ.

Liễu Vô vội vàng chào đáp lại ” Không dám nhận , vừa lúc gặp phải , cộng thêm ta biết bơi từ nhỏ nên chỉ là tiện tay mà thôi. Kính xin đại thẩm ngàn vạn lần đừng nên khách sáo.”

Sau đó hắn tò mò quay sang nhìn hài nhỉ khen ngợi ” Thật là một hài tử có phúc , gặp chuyện mà không sợ về sau nhất định có tiền đồ.”

Đường Diệu hơi cười quan sát hắn , nghĩ hắn đã cứu mình nên muốn tỏ lòng biết ơn nhưng nàng thực sự không có khả năng …. Đột nhiên nhớ tới ngọc bội của bản thân liền đổ mồ hôi , mình vậy mà liều mạng không bỏ được tiền tài , ngọc bội không biết khi nào đã nằm chặt trong lòng bàn tay.

Dáng dấp hắn thật đẹp mắt , về sau nhất định là một bạch cốt tinh tuổi trẻ tài cao . Trong lòng nàng vừa suy nghĩ liền đem ngọc bội đưa tới , y y nha nha muốn đưa cho hắn.

Liễu Vô cười cười ôn nhu nói ” Cảm ơn ngươi, nhưng ta không thể nhận vật này của ngươi được , chính bản thân mình tự giữ lấy đi.”

Đường Diệu đánh giá hắn , cảm thấy càng xem càng thích. Nam nhân ôn nhu như vậy thật là hiếm thấy , nhất định phải kết thân một chút biết đâu về sau sẽ có lúc nhờ vả tới.

Nàng cố gắng y y nha nha thử đưa ngọc bội lần nữa.

Cao thị không nghĩ tới tiểu hài tử ba tháng có thể hành động như vậy làm nàng sửng sốt , người vây xem cũng nhao nhao cười to lên.

Đại Mai từ lúc nghe muội muội rơi xuống nước tới lúc muội muội được cứu lên mới tỉnh táo lại , nhắc nhở Đường Diệu ” Hoa đào , ngọc bội là của Tiêu Lãng tặng cho ngươi nha.”

Đường Diệu khẽ nhíu mày một cái , lại không có đưa ngọc bội nữa. Lại có chút không cam lòng liền nhìn chằm chằm Liễu Vô.

Liễu Vô cười cười , nói mình còn muốn đi bài phỏng Trần lão tiên sinh nên cáo từ.

Cao thị vội vàng nhờ người dẫn đường cho hắn , sau đó ôm lấy hài tử nhờ một vị hàng xóm tiễn hắn. Người nọ tự nhiên là đồng ý, không nói hai câu liền dẫn Liễu Vô rời đi.

Cảnh Lâm bên này gào khóc như heo bị giết , Vương thị một tay đè lấy hắn , một tay hung hăng đánh vào cái mông của hắn. Cao thị thấy vậy liền ngăn nàng ” Đừng đánh hắn nữa , hoa đào không có việc gì là tốt rồi.”

Lúc này , Cao thị cũng cảm giác được toàn thân mềm nhũn , nếu như không phải đang ôm hài tử có lẽ đã đứng không vững rồi.

Cảnh Lâm khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt , Cao thị quay đầu tìm Hạnh nhi nhưng lại không thấy vội hỏi Vương thị, nàng nói chỉ lo dạy dỗ Cảnh Lâm nên không để ý . Cao thị gấp gáp lại hỏi Đại Mai cùng những người khác , ai cũng nói chỉ lo xem hoa đào nên không biết.

Những người bận việc cũng ngừng tay vội vàng giúp đỡ đi tìm Hạnh nhi , tìm một vòng lớn cũng không phát hiện , Sau lại nghe có người nói thấy một bé gái đi về phía nam.

Cao thị sốt ruột không nói được , chỉ sợ là nàng vụng trộm chạy về nhà bà ngoại. Trở lại sân phơi cũng không thấy Tam nhi , mọi người nói hắn đã đuổi theo hài tử rồi , bảo Cao thị trước ôm hài tử về nhà nghỉ ngơi một chút. Sau lại kêu người báo tin cho Đường Văn Thanh , để hắn về nhà thăm vợ một chút.

Cao thị suy nghĩ Tam nhi đi bằng xe ngựa khẳng định chạy mau nên cũng chỉ có thể chờ đợi.

Đường Diệu vùi ở trong lòng mẫu thân không bao lâu đã ngủ. Mơ đến ân nhân cứu mạng của mình nàng cười đến ngọt ngào , làm cho người khác nhìn nàng đến ngạc nhiên.

Trước khi ngủ Đường Diệu thở dài một cái , nàng nghĩ bản thân mình nhất định phải trở thành Đường Diệu chứ không phải Đường Miểu nữa rồi. Mặc kệ Đường Miểu ở thế giới bên kia là ai chỉ cần cha mẹ nàng hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi.

Cuối cùng nàng cũng buông xuống tất cả thanh thản ở đây làm hoa đào.

Cao thị ôm hài tử về nhà , Lý thị nghe tin bị hù đến ngã quỵ trong sân. Nàng chạy nhanh đi đốt giấy tiền phân chia đều cho các vị thần thờ cúng , nơi nào cũng đốt giấy tiền. Sau đó lại cuống quít cầm giá nến đi đến Miếu thổ địa trước thôn dập đầu , bái xong lại đi đến bên cái ao đốt giấy cúi lạy rồi mới về nhà.

Hạnh nhi bởi vì làm sai chuyện mà cho rằng hoa đào đã chết , sợ bị cha mẹ đánh chửi mới lén chạy về nhà bà ngoại. Mặc kệ Tam nhi dụ  dỗ cũng không chịu về nhà. Cao thị liền để cho nàng ở đó mấy ngày , chờ thời điểm mình rảnh rỗi lại đi đón nàng trở về.

Người trong tộc biết chuyện liền đến thăm đứa nhỏ , thấy hài tử ngủ được an ổn đều nói là phúc lớn mạng lớn , là một tiểu phúc tinh.

Lý thị cảm thấy hài tử có chút nóng lại càng hoàng sợ , vừa bận rộn nấu cơm một bên vừa trông nôm đứa nhỏ . Kết quả hài tử không có việc gì, nàng lại bái tạ trời đất.

Đường Diệu không biết Lý thị bị dày vò như vậy , trong lòng nàng chỉ muốn nhanh lớn lên. Trẻ con quá yếu đuối rồi , người khác chỉ cần không chú ý một chút mình có thể liền ngủm !!!

Thời điểm sinh ra được chín mươi chín ngày liền chuẩn bị làm lễ một trăm ngày cho nàng . Nhưng đúng lúc đó lại là thời gian thu hoạch lúc mạch nên nhà mẹ đẻ Cao thị cũng chỉ có Cao lão phu nhân cùng nữ nhi tới, thuận tiện mang Hạnh nhi dẫn trở về.

Mấy người dì khác của Đường Diệu đã sớm xuất giá , bây giờ họ cũng rất bận rộn. Dì hai bởi vì gả xa nên chỉ có thời điểm đầy tháng của Cảnh Phong mới tới một lần , về sau cũng không có về nhà. Bà ngoại cùng mợ đều làm giày thêu hoa cho Đường Diệu, kích thước to nhỏ đều có đủ nói để nàng có thể mang nhiều năm, mặt trên giày còn thêu hoa Hải Đường. Dì cả cùng tiểu cô may áo nhỏ cho nàng , đại cô đã xuất giá cùng nhà Tam cô thì làm quần nhỏ.

Đại cô của Đường Diệu so với Đường Văn Thanh còn lớn hơn vài tuổi, đã sớm xuất giá . Thân thể không phải rất tốt nên Lý thị không cho nàng đi lại nhiều, chồng của Đại cô là tiên sinh dạy ở trường tư thục, tuy ở trong nhà ruộng đất không nhiều nhưng cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Cả nhà bọn họ đi đến thôn Đại Hạ ở đó hai năm , năm nay mới trở về. Trở lại , vợ chồng hai người liền mang theo hài tử của mình đến xem.

Ngoài ra còn có thêm một người được nhờ vả mang đến kiện quần áo thêu hoa tinh xảo không tầm thường, tuy không nói là người nào nhưng Lý thị vừa nhìn thấy thủ pháp thêu thì khuôn mặt liền trầm xuống, vành mắt phiếm hồng.

Đại cô vội vàng kéo ống tay áo của nàng ” Nương , bác gái thông gia bọn họ còn ở đây,”

Lý thị vội cúi đầu xem xiêm y nhỏ được người đưa tới.

Đường Diệu quan sát Đại cô , ngẫm nghĩ người lớn trong nhà cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập tới việc liên quan cùng nhị cô.

<< Chương trước >>         << Chương tiếp theo >>

Lượt xem: 46

Số người xem: 38

Mã ID của bài viết này là: 7320

3 bình luận trong “[XK-ĐV] Xuyên Qua Thị Tỉnh Điền Viên – Chương 15

  1. ec Đặng Nga ah…Đào Đào có sao….chúng ta lấy đâu truyện xem tiếp ah,……
    uhm Liễu Vô là N9 hay phụ ah…..còn ĐD nữa sau này là Đào Đào ah….sẽ thân thiết với mọi người hơn chứ nhỉ?…mong ngóng nàng lơn mau nha….nhỏ nhỏ cứ iii aaaa ai hiểu gì ah
    thank…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.