Chương 67: Lễ Vật Sẽ Là Gì?
Cả nhà vẫn trầm mặt cúi đầu suy nghĩ xem sẽ lấy cái gì làm lễ vật tặng cho hoàng đế. Bổng nhiên Cố Tam mắt sáng lên ngước nhìn Tử Tình.
“Tình nhi, nhưng cha đã nghĩ ra” Cố Tam cười nói.
Tử Tình nghe vậy mắt lóe sáng nhìn Cố Tam.
“Cha, cha định sẽ tặng lễ vật gì?” Tử Tình sáu phần đã đoán được lễ vật mà Cố Tam muốn tặng, chính là nàng hỏi lại cho chắc chắn.
“Tình nhi” Cố Tam gọi một tiếng có phần kích động. Cố Tam nói “Tình nhi, khoai lang của chúng ta hiện tại chắc ngàn cân đi, có thể… cha nghĩ chúng ta có thể dùng khoai lang làm lễ vật dâng cho hoàng thượng.”
Khoai lang chính là loại thực phẩm có thể chống đói mà toàn dân Đại Tề vẫn chưa ai biết, lại nói hắn đã từng canh tác khoai lang, hắn biết cái loại thực phẩm này tốt thế nào. Dù so với lúa gạo ăn sẽ không bằng nhưng có thể chống đói, huống chi khoai lang lại không sợ hạn hán, có thể trồng trên đất khô, mà thu hoạch trên từng mẫu sản lượng cao hơn rất nhiều so với lúa gạo. Có thể nói khoai lang này mà xuất ra thì người dân ở Đại Tề này sẽ không lo nạn đói do hạn hán nữa. Cố Tam nghĩ, nếu đem lễ vật này tặng cho hoàng thượng, nhất định sẽ khiến long nhan vui vẻ. Mặc dù, hắn không muốn dùng cách này để được thăng quan tiến chức, nhưng nếu có thể hắn mong có thể giữ chức vụ về hoa màu này, hắn có thể giúp nông dân được cuộc sống no ấm.
Nghĩ tới đây mắt Cố Tam sáng bừng lên, đối với món lễ vật này ông cảm thấy rất hài lòng. Tô thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương, và Tiểu Ngũ mắt cũng bừng sáng. Đúng vậy, bọn họ còn khoai lang mà, thứ này mà dùng làm lễ vật dâng cho hoàng thượng thì đó chính là món lễ vật quý giá nhất rồi.
“Cha, con… con nghĩ không thể dùng khoai làm lễ vật được.”
Tử Tình một câu nói như dòng nước lạnh xối vào ngọn lửa bùng cháy trong lòng của Cố Tam. Cũng đồng thời làm mọi người khó hiểu. Cố Tam nghi hoặc nhìn Tử Tình.
“Tình nhi, tại sao không được?” Cố Tam chau mày hỏi.
“Cha, cha chỉ mới làm quan mấy tháng, hiện tại còn chưa được lòng tin của hoàng thượng, bây giờ nếu dâng khoai lang lên, chưa nói hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào, nhưng người sẽ tin tưởng chúng ta sao? Sẽ tin tưởng rằng khoai lang là có thể ăn, có thể giúp chúng ta chống đói? Cha quên rằng cha và nương lần đầu nhìn thấy củ khoai còn nghi ngờ thứ này không thể ăn sao? Hoàng thượng là vua một nước, thức ăn của ông đều được đựng trong chén bạc, khoai chúng ta dâng lên, đừng nói hoàng thượng, những người khác cũng sẽ không mạo hiểm mà ăn thử cái loại thức ăn kỳ lạ mà họ chưa biết. Chẳng lẽ chúng ta lúc đó tự mình ăn thử trước mặt hoàng đế và văn võ bá quan? Lại nói, dù chúng ta ở trước mặt hoàng thượng ăn khoai đi nữa, thì hoàng thượng cũng sẽ không tin rằng khoai lang là dễ trồng và có thu hoạch cao. Lỡ như lúc đó có người có tâm ganh ghét nói ra vào vài câu, có khi chúng ta xui xẻo, chưa kịp biện minh đã bị gán cho tội khi quân nữa. Mà cho dù lúc đó hoàng thượng tin chúng ta, ông cũng phải cho người đem khoai lang đi trồng thử nghiệm. Rồi thì đó cũng là chuyện của vài tháng sau. Nhưng là, đối với quan viên và dân chúng, họ sẽ nghĩ cha dâng khoai lang cho triều đình là vì muốn thăng quan tiến chức, muốn nịnh bợ lấy lòng hoàng thượng chứ không phải giống như ước nguyện của cha là giúp cho dân chúng no ấm, và chuyện chúng ta có được giống khoai lang trở nên thô tục vô cùng.”
(thường trong món ăn có độc khi chạm vào bạc sẽ bị đổi màu)
Tử Tình nói tới đây thì tạm dừng nhìn Cố Tam một cái, sau đó mới thở dài đầy khó xử. “Cha, khoai lang chúng ta sẽ dâng lên cho hoàng thượng, nhưng không phải bây giờ. Khoai lang chính là con cờ bí mật quan trọng mà chúng ta cần phải cẩn trọng khi dùng tới nó.”
Cố Tam nghe Tử Tình giải thích xong thì cúi đầu suy nghĩ, cảm xúc có chút rối loạn. Cố Tam nghĩ, xem ra hắn vẫn chưa đủ tỉnh táo để phân tích sự việc, hắn còn quá vọng động rồi. Cả nhà yên tĩnh tới không yên tĩnh hơn, càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Tử Tình rất đúng.
“Tình nhi, vậy theo con chúng ta phải tìm lễ vật gì đây? Nếu mua lễ vật chúng ta lại không có nhiều bạc, mà dù có nhiều bạc cũng biết mua cái gì?” Cố Tam ủ rũ mở miệng.
“Cha con muốn hỏi” Tử Tình nhỏ giọng hỏi “Cha, bằng hữu của cha có đáng tin không? Những bằng hữu trong Hàn Lâm Viện của cha đấy.”
Cố Tam không biết tại sao Tử Tình lại hỏi chuyện này, nhưng ông cũng mở miệng trả lời.
“Có thể tin tưởng, nếu không phải chuyện quan trọng bí mật gì thì cũng có thể tin tưởng.”
Chợt Cố Tam mắt lóe sáng nhìn Tử Tình, Cố Tam hỏi: “Tình nhi, con có chủ ý gì rồi phải không?”
Tử Tình gật đầu “Cha, con có cách này, nhưng vẫn không biết có thể dùng không” Tử Tình do dự.
“Không sao, nói một chút cho cha nghe xem” Cố Tam hi vọng nói.
“Cha, từ khi thiên tai qua đi, kho lương của hoàng gia vì trợ thiên tai mà gần như cạn kiệt, mấy năm nay lại giảm bớt thuế má, bởi vậy kho lương vẫn không thể nào đầy.” Nói tới đây Tử Tình nhìn Cố Tam, muốn xem ông có hiểu ý nàng chưa.
Cố Tam nghe Tử Tình nói thì nhíu mày suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được ý nghĩ của Tử Tình. Cố Tam mở miệng nói “Tình nhi, con cứ nói tiếp”
Tử Tình gật đầu nghiêm túc nói:
“Cha, nếu đã như vậy tại sao chúng ta không tặng lễ vật cho hoàng thượng là lương thực? Chúng ta sẽ thu mua thật nhiều lương thực sau đó tặng cho hoàng đế. Đối với mọi người có lẽ lễ vật của chúng ta rất đáng buồn cười và cực kỳ thô tục, nhưng đối với hoàng thượng ông sẽ có cách nghĩ khác. Hoàng thượng là vua một nước, đối với kho lương mấy năm nay cạn kiệt dù không nói nhưng trong lòng sẽ rất lo lắng. Nếu lúc này cha bình tĩnh dâng lên món quà này, Hoàng đế chẳng những không trách cha lỗ mãn mà sẽ nghĩ rằng cha là một người trung thần, luôn lo nghĩ cho triều đình cho dân chúng. Người sẽ nghĩ cha là người có thể san sẻ được gánh nặng của ông, là một người trung thực thẳng thắn” Nói tới đây Tử Tình nhìn Cố Tam hỏi lại:
“Cha, cha nghĩ thế nào?”
Cố Tam nghe Tử Tình nói xong thì thất thần, hiện tại vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Con gái nhỏ của ông rất táo bạo, Cố Tam nghĩ. Từ khi khai quốc đến nay mấy trăm năm, ông chưa có nghe qua tặng lễ đại thọ cho hoàng đế lại lấy lương thực để tặng. Nhưng mà, ông cảm thấy sáng kiến này thật không tồi, phải nói là rất rất tuyệt vời nữa. Chợt Cố Tam do dự.
“Nhưng Tình nhi, tặng lương thực cho hoàng đế chính là không chỉ đơn giản vài trăm cân lương thực là có thể, mà cần phải có một số lượng rất nhiều. Cho dù không vạn cân nhưng cũng phải ngàn cân. Nhưng nếu chúng ta xuất bạc thu mua nhiều lương thực như vậy sẽ dẫn đến mọi người chú ý, có khi lại mang họa vào thân” Cố Tam lo lắng, chuyện này nhìn thế nào cũng cảm thấy rất mạo hiểm.
Tử Dục và Tử Diệc ngồi một bên cũng gật mạnh đầu, hai người họ cũng cảm thấy như vậy.
Tử Tình nghe Cố Tam nói thì nở nụ cười, nàng không sao cả nói:
“Cha, bởi vậy con mới hỏi cha bằng hữu của cha có đáng tin không. Nếu được, cha hãy cùng bọn họ thương lượng một chút, chúng ta sẽ cùng họ hùng hạp góp bạc lại với nhau, cùng nhau dâng lễ vật cho hoàng thượng. Tuy là nhìn qua thì cùng một nhóm người làm, nhưng hoàng thượng sẽ điều tra được việc này là do cha khởi xướng. Có khi càng làm ông hài lòng hơn về cha.”
Cố Tam nghe Tử Tình nói xong thì trợn mắt. Cái này, cái này làm như vậy cũng được sau? Hắn chỉ nghe nói hùng hạp làm ăn chứ chưa nghe nói hùng hạp tặng quà. Cố Tam lúc này nhìn Tử Tình có thêm chút kính sợ. Đúng vậy là kính sợ. Con gái nhỏ của hắn xem ra không phải thông tuệ bình thường đâu. Nghĩ nghĩ cảm thấy việc này quả không sai. Cố Tam nhìn cả nhà một vòng, hỏi xem có ai có ý kiến gì nữa không. Thấy cả nhà điều mắt sáng trưng thích thú với cách của Tử Tình, Cố Tam cười trong lòng.
“Được, ngày mai cha sẽ tìm bọn họ để thương lượng, nếu được thì phải gấp rút cho người đi thu mua lương thực. Nếu trễ sợ sẽ không kịp” Cố Tam lớn tiếng nói. Nói xong thì cười lớn đầy kích động, tâm ham hư vinh của ông lâu ngày trỗi dậy, ông nghĩ đến ngày mai mấy vị lão thần kia nghe được cái sáng kiến này của con gái nhỏ của ông thì sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng chỉ tiếc không thể nói chủ ý là của con gái nhỏ. Xem ra người làm cha như ông có vẻ… Cố Tam nở nụ cười, mặc kệ, ai biểu đó là con gái của ông kia chứ.
“Cha, nhớ chỉ chọn người đáng tin, và nhất định phải bí mật. Bí mật tới cuối cùng mới tạo được ấn tượng tốt với hoàng thượng” Tử Tình cười cười lên tiếng.
Cố Tam cười gật đầu, sau đó bước tới ôm Tử Tình nâng lên cao, Cố Tam nói:
“Cha biết rồi quân sư của cha.”
Cố Tam nói xong thì hôn lên trán nhỏ của nàng mấy cái, bị Tử Tình ghét bỏ chùi chùi.
Hôm sau, Cố Tam mời những bằng hữu của mình đến nhà , sau một hồi khách sáo lòng vòng, Cố Tam nói với bọn họ dự định của ông, cũng kể ra lợi ích của chuyện tặng lễ vật này. Chính là không nói sẽ được hoàng đế khen thưởng, mà nói về vụ kho lương cạn kiệt, hoàng đế đau đầu lo lắng. Cố Tam hỏi bọn họ có muốn góp một tay cùng ông tặng lễ vật này cho hoàng thượng.
Đám người kia nghe Cố Tam nói ý nghĩ của ông thì hết hồn, cả đám ngồi chết trân. Sau đó thì oanh động như pháo hoa nổ. Một đám người kích động nói không thành lời.
Vị quan họ Mao đứng bật dậy nắm tay Cố Tam lắp bắp nói:
“Cố Tam huynh đệ, ta… ta thật tâm bái phục đệ. Ý tưởng kinh thiên động địa như vậy để cũng có thể nghĩ ra, Cố Tam đệ, đệ… đệ quả nhiên là con mẹ nó lão tử ta không biết dùng từ nào để khen tặng đệ. Ta không nói nhiều, chỉ một câu lễ vật này ta cũng muốn góp một phần.”
Vị quan họ Mao này có tiếng là người hào sảng, dù ông là một trong những quan văn có tiếng ở kinh thành này, nhưng ông cũng là một người thô tục. Tuy vậy, những người quen biết ông, không một ai cảm thấy khinh thường cái thô tục này của ông. Ở nơi quan trường này, có được một người có tính thẳng thắn hào sảng như thế này cũng rất khó.
Vị quan họ Trầm cũng kích động không kém, ông đứng phắt lên vỗ vai Cố Tam mấy cái
“Cố Tam, Trầm Khanh ta hôm nay cúi đầu trước đệ, ta từ hôm nay quyết tâm đi theo đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”
Trầm Khanh lời nói như vô tâm, như đùa giỡn. Nhưng làm những người ở đây nghe xong đều chấn động. Trầm Khanh là một trong những người đậu tam giáp của đợt thi trước, một người như vậy nhưng lại không phải là người kinh thành mà là một người ở một thôn nghèo từ phía Đông kinh thành đến. Ông là người không sợ cường quyền, là một người dù chết cũng không khuất nhục. Chính là tuổi của ông chỉ trên dưới bốn mươi. Trầm Khanh người cũng như họ, là một người trầm tĩnh đáng tin cậy. Quan trọng là ông là người duy nhất trong tam giáp không bị vị vương gia kia mua chuộc.
Vị quan họ Lữ nhìn thấy ngay cả người nghiêm túc ít lời Trầm Khanh kia cũng muốn quy đầu về phía Cố Tam thì trong lòng chợt động, ông vờ cợt nhã nói:
“Trầm Khanh, ngươi nói cái gì họa a, theo ta chính là phúc, là phúc thôi a. Cố Tam Sinh, ta cũng quyết phải có một phần trong lễ vật này.” Thật ra ông có chút lo lắng, nhưng mà nhìn thấy phản ứng của mọi người ở đây, ông sợ nếu ông do dự rồi chậm trể sẽ mất phần của mình.
Những vị quan khác cũng lập tức gật đầu tỏ rõ thái độ rất muốn góp một chân trong phần lễ vật này.
Thấy mọi người như vậy, Cố Tam ngược lại bình tĩnh không một tia nóng vội, ông cười cười sau đó dặn dò mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để lộ chuyện này ra ngoài.
Mấy vị quan kia đương nhiên là hiểu được chuyện này, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ chúng ta hiểu rõ.
Có tổng cộng tất cả mười người, trong đó vị quan có phẩm cấp cao nhất là tam cấp, còn lại là ngũ cấp và tứ cấp. Bọn họ quyết định mỗi người sẽ xuất ra mười vạn lượng. Con số đó có thể nói là nhiều, nhưng nếu không bọn họ cầm mười vạn lượng mua lễ vật cũng không thể mua được món đồ tốt, ngược lại cùng nhau gom lại mua lương thực thì đúng là món lễ vật này không chỉ quý trọng bình thường, mà nó còn mang theo một phần tâm tư tinh tế nữa. Cả chín vị quan mặc dù không nói nhiều nhưng trong lòng mọi người đều có sổ. Xem ra vị tân khoa trạng nguyên năm nay không phải là một người bình thường, xem ra tương lai rất nhanh sẽ vượt qua mặt bọn họ. Chính là dù trong lòng mọi người có chút rối rắm giữa ganh tỵ và ngưỡng mộ, nhưng là không ai vì vậy mà có ý nghĩ xấu gì. Thiên hạ thái bình còn không phải nhờ nhờ vào những người có tâm tư tinh tế như vậy sao. Được rồi, nếu đã không phải địch nhân như vậy bọn họ sẽ trở thành bằng hữu, đi theo người như vậy tương lai đối với bọn họ có lợi không hại.
Cố Tam không bao giờ biết rằng, vì một ý tưởng táo bạo này của Tử Tình lại làm cho ông không tốn một xu tiền lại có thể mua được lòng của những vị bằng hữu này, tương lai bên cạnh ông có thật nhiều người huynh đệ vì mình vào sinh ra tử.
Bạc đã gom đủ, giờ tới lượt phân công xem ai sẽ là người đi thu mua, dĩ nhiên Cố Tam được chọn rồi. Mỗi người mười vạn, mười người nhưng tới một trăm vạn, giao vào tay ai cũng không tin tưởng nỗi. Nhưng mà bọn họ lại sẵn sàng tin tưởng mà giao cho Cố Tam. Cố Tam cũng không ngần ngại mà nhận nhiệm vụ này, bởi vì hắn có kinh nghiệm a, huống chi con gái nhỏ nói trong túi nhỏ thần kỳ của nàng còn một số lượng lớn lương thực nữa. Cố Tam muốn dùng luôn số đó nhập vào. Thật ra hắn cũng có chút mong đợi, bởi nếu càng nhiều lương thực, đầu của hắn cũng sẽ ngẩn cao hơn.
Sau khi trở lại, Cố Tam gọi bốn người Hộ Phong đến giao nhiệm vụ thu mua lương thực cho bốn người họ, đồng thời cũng đều về mấy chục hạ nhân trởvề để phù trợ cho bốn người Hộ Phong.
Đám người Hộ Phong khi được Cố Tam dặn thu mua lương thực thì bắt đầu hoảng sợ rồi. Lần trước lão gia mua lương thực là lúc có thiên tai, bây giờ lại xảy ra chuyện gì a. Bốn người Hộ Phong lo lắng nhìn nhau, thần sắc bốn người đều hoãn sợ.
Tử Tình sau khi biết được chuyện này thì đen mặt, bốn người này tại sao càng ngày càng… Ôi nàng muốn điên rồi. Tử Tình sợ bọn họ lo lắng quá đâm ra hỏng nên gọi bọn họ đến giải thích, đồng thời cũng dặn bọn họ nên kín miệng một chút, vì tiền đồ của lão gia và các vị quan. Bốn người Hộ Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời cũng cảm thấy mình đúng là lo lắng không đâu. Rồi lại cảm thấy cực kỳ vinh dự. Chuyện quan trọng như vậy mà lão gia và tiểu thư vẫn đem nói cho bọn họ biết, có phải là bọn hắn đã có được lòng tin tuyệt đối của chủ tử Cố Tam gia?
Bốn người Hộ Phong vì ý nghĩ này mà tâm trạng phấn khởi, việc làm được giao vì vậy cũng thuận lợi rất nhiều. Bốn người họ lại nghĩ, đúng như lời tiểu thư nói – “Chỉ cần giữ cho tâm trạng luôn tốt và bình ổn thì mọi chuyện đều sẽ thuận được lợi hơn”.
<< >>
Lượt xem: 20
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 499
Tem tem ta tung phut tung giay lay tem truoc d’oc sao 🙂
hì hì 🙂
haha ta là người bóc tem thứ 2 rồi…..oaoa chờ mãi mới có chương mới…thanks chị nhiều Ni….tò mò về phản ứng cử vị hoàng thượng kia quá à…nhanh có chương mới
Ahhhhhh hai chuong lan cảm on Ni nhé. Cố lên, chương này viết ko có lỗi chính tả nhé, hay lắm. Văn phong càng ngày càng mượt, cũng logic hơn. Hihi cố lên
ha ha ha được những hai chương
lắc lư cái mông sung sướng 🙂
🙂
thank Ni nha, đã giữ đúng lời hứa đăng 2 chương liền. iu Ni nhiều. ^v^
Ni ah!Tinh nhi nha chung ta rat biet cach lam cho moj nguoj ngac nhien nha hehe!xuyen suot cau truyen van la Tinh nhi dan moi nguoi di tu bat ngo nay den bat nho khac.Khong bit lao hoang de kia se fan ung ra sao khj nhan mon qua mung tho nay,that hoi hop qua dj
hai chương nữa sẽ tới khúc mừng thọ hoàng đế á. CÓ một tình tiếc có lẽ mọi người đã quên rồi ha.
Ni oi!nang nhac den tinh tiet j vay cach day may chuong?hay la tu vu cuu te thien tai lan truoc,nang noi up noi mo nhu vay that lam cho nguoi ta to mo khong thoi,ngong chuong moi qua di,hun nang caj nua hehe