Chương 34: Nụ cười khuynh quốc.

Edit: Huyền Vũ
Biên Tập: Nước Biển Xanh

Lửa lớn bên ngoài bỗng nhiên bốc cháy to hơn, ánh sáng của đám cháy chiếu qua cửa sổ xe ánh lên hai gò má trên khuôn mặt kiều diễm, trông thanh lệ thoát tục, nụ cười tươi thật lòng nở trên môi, ánh mắt long lanh, trong đôi mắt trong veo đó là ý cảm tạ và cũng mang chút e dè, còn có thứ gì đó như sự ỷ lại và tin tưởng, tất cả đan xen nhau như một tấm lưới rộng lớn quấn quanh người Phượng Đế Tu.

Trong chớp mắt, nàng là một nữ tử mang sự xinh đẹp dịu dàng cùng với những cử chỉ vô cùng tinh tế, khác hẳn so với dáng vẻ mạnh mẽ vừa rồi, giờ khắc này cho dù ánh lửa sáng bừng ngoài kia có đẹp thế nào, cũng không sánh được với khung cảnh tươi đẹp rực rỡ muôn sắc màu trước mắt này. Ánh lửa kia giống như bùng cháy vì nàng, xe ngựa này cũng rực sáng vì nàng, cả buồng xe sáng lấp lánh lung linh.

Đến giờ Phượng Đế Tu mới biết thế nào là nụ cười khuynh quốc, lúc này hắn mới hiểu được vì sao Chu U Vương kia có thể vì một nụ cười của băng sơn mỹ nhân Bác Bao Tự kia mà thiêu chết trọng quan đại thần, nhất là với một băng sơn mỹ nhân sinh ra trong sự giàu sang, nụ cười của nàng quả nhiên là một đòn trí mạng, vô hình lấy đi trái tim của người đối diện, con mẹ nó chỉ cần là đàn ông đều sẽ không cưỡng lại được.

Trước kia hắn vẫn luôn khinh thường những tên đàn ông chỉ vì ham mê sắc đẹp mà làm hỏng đại sự, càng chán ghét những kẻ chỉ theo đuổi những mỹ nhân, coi trọng sắc đẹp hơn nội tâm, hắn cảm thấy những tên nam nhân đó đều là một đám phế vật, nông cạn và vô năng. Thế nhưng vào giờ phút này hắn mới biết thì ra bản thân hắn cũng như vậy, chỉ là trước kia hắn chưa từng gặp qua một mỹ nhân khuynh quốc nào như nàng mà thôi.

Giờ phút này mặc dù đã biết điểm nào khác thường, hắn cũng biết trong thâm tâm của nữ nhân ác độc này cũng sẽ không cảm kích vì lời nhắc nhở của hắn, mặc dù với kinh nghiệm của bản thân hắn đã nhanh chóng cảm thấy nguy hiểm cùng với sát khí cận kề, nhưng trái tim hắn vẫn không thể kiềm chế theo lí trí mà đập ngày càng nhanh hơn, đầu óc đã trống rỗng, thân thể không thể chống cực được mà mất đi hét khí lực, không thể huy động nổi một chút nhuệ khí cũng như cảnh giác để ngăn cản.

“Trước kia là ta đã hiểu lầm ngươi, vẫn cho rằng ngươi có ý đồ không tốt, ngươi cũng biết trước kia ta luôn bị người ta ức hiếp, chưa bao giờ có người nào từng đối xử tốt với ta, ta…” Y Diễm mỉm cười, thấy khuôn mặt Phượng Đế Tu không biểu lộ cảm xúc, nhưng hô hấp lại có phần nhiễu loạn, nàng liền lập tức mở miệng nói, vừa nói vừa biểu lộ vẻ mặt bi thương như đang nhớ lại những hồi ức không tốt trước kia, sau đó nhanh chóng thay đổi, nở nụ cười ngượng ngùng, trưng ra khuôn mặt bi thương mà quật cường, hi vọng về tình yêu.

Sau đó nàng lại tiếp tục cười, đôi mắt xinh đẹp cũng lấp lánh như những viên kim cương sáng bóng, rạng rỡ nhìn Phượng Đế Tu, chăm chú nói: “Nếu không nhờ ngươi nhắc nhở thì ta đã… ta… À, đầu của ngươi vãn còn đang chảy máu kìa, để ta nhìn một chút.” Y Diễm vừa nói vừa biểu lộ vẻ mặt lo lắng và đau lòng, hàm răng cắn môi dưới nghiêng người khẽ chạm lên trán của Phượng Đế Tu.

Vết thương này do khi nãy Y Diễm dùng chén trà nhỏ ném sang mà tạo thành, hiện giờ đang chảy ra máu, động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt vừa vội vã vừa lo lắng, ngữ khí của nàng ôn nhu săn sóc đến vậy.

Phượng Đế Tu không nhúc nhích, tùy ý để Y Diễm dùng khăn tay lau trên trán hắn, hô hấp của hắn dần trở nên nhẹ hơn, giống như thể sợ thở mạnh quá sẽ thổi bay nàng, cũng giống như giây phút này đang kinh ngạc sợ hãi khiến cho không khí trong xe trở nên ấm áp tràn trề sức sống.

Tử Nhi ở bên cạnh hiện giờ đã hoàn toàn không theo kịp được tư duy của hai người trước mặt nữa rồi, nàng không rõ tại sao công tử hồng y đang bị trọng thương nằm hôn mê trong xe lại đột nhiên tỉnh lại, càng không thể hiểu được lời của công tử này nói với tiểu thư, đương nhiên nàng sẽ càng không thể hiểu nổi vì sao trước đó tiểu thư vẫn muốn móc mắt của vị công tử này ra, ngay sau đó lại cùng nói chuyện với hắn, bây giờ tình cảnh lại thay đổi đến chóng mặt, dường như tiểu thư như trở thành một con người khác, còn bỗng nhiên quan tâm tới công tử hơn nữa chứ!

Tóm lại, ngay lúc này Tử Nhi phát hiện đầu có của mình hỏng mất rồi, thấy Y Diễm và Phượng Đế Tu dựa quá gần vào nhau, Tử Nhi không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu xuống.

Còn Y Diễm vẫn chăm chú cẩn thận lau sạch vết máu loang lổ trên trán của Phượng Đế Tu. Ánh mắt của Phượng Đế Tu sâu thẳm tĩnh lặng không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi đen láy trong suốt phản chiếu chỉ có khuôn mặt của nàng, có lúc như ánh lửa bùng cháy, cũng có lúc lại giống như biển khơi dậy sóng, dòng nước đen xoáy cuồn cuộn như muốn nhấm chìm bóng dáng của tiểu nữ tử bé nhỏ trước mặt này.

Trái tim Y Diễm không khỏi đập trật một nhịp, trong lòng không thể hiểu được nam nhân này không phòng bị chút nào thật sao, vẫn tiếp tục diễn trò với nàng, chỉ là cái nhịp tim bị trật kia cũng không ảnh hưởng đến nét mặt của nàng, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng mà phác thảo đôi môi, lông mi khẽ run lại không mở mắt.

Chiếc khăn trong tay dính chút máu vuốt dọc theo sườn mặt của Phượng Đế Tu đến cằm, rồi sờ xuống đến cổ của hắn, hắn vẫn không động đậy, ngồi nhìn nàng như cũ, ngay sau đó cổ tay của nàng khẽ dịch chuyển mà đi tới cổ họng của hắn…

Cổ họng, là một sát thủ, Y Diễm hiểu rõ đây chính là một trong những điểm yếu ớt nhất trên cơ thể con người.

Một con người luôn có lòng phòng bị, luôn biết rõ hiểm nguy, một kẻ có lí trí, có địa vị cao quý thì tuyệt đối sẽ không để người hắn tin tưởng chạm tới cổ họng của hắn, điều này chẳng khác nào đặt tính mạng của mình vào trong tay kẻ khác.

Bàn tay của Y Diễm chỉ cách hầu kết của Phượng Đế Tu qua một chiếc khăn, chiếc khăn lau vết máu đang chảy xuống thành một vệt uốn lượn, nàng nở nụ cười kiều diễm như có như không với Phượng Đế Tu, khẽ nói: “Đừng động đậy, hơi khô rồi, chưa thể lau xong được đâu….”

Nàng vừa nói vừa nhăn đầu lông mày lại, mím đôi môi đỏ mọng lại, tiếp theo đó đôi mắt trở nên sáng ngời, bàn tay lại tự nhiên như là đương nhiên mà đặt lại ở nơi cổ họng của Phượng Đế Tu, ngón trỏ được khăn tay bọc lấy đặt sát bờ môi, cái lưỡi màu hồng phấn liếm lên cái khăn hai cái.

Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa e ấp mở ra lại đóng vào, giống nhưng những đóa hoa thi nhau nở rộ chờ người đến hái, cái lưỡi phấn nộn thập thờ giữa hai hàm răng trắng tinh, linh động mà tươi trẻ mê hoặc liếm qua chiếc khăn sắc màu kia.

Chỉ trong nháy mắt, thời gian giống như ngừng trôi, trở nên chậm rãi hơn, ánh mắt tối đen của hắn nhìn chằm chằm vào cánh môi của nàng, lại nhìn đến khăn tơ bị nàng liếm đến thấm ướt một mảng, lại thấy nàng lén cười với mình một cái, sau đó lại nhìn nàng dùng cái khăn tay kia lau lên cổ họng của hắn…

Hắn vẫn bất động như cũ!

Động tác mập mờ, có thứ gì đó nảy sinh, cảm giác ấm áp, miệng lưỡi khô nóng, máu chảy xuôi, tiếng trái tim đập rộn ràng, hô hấp ngừng lại, nhưng không biết rốt cuộc là ai bắt đầu trước.

Bàn tay của Y Diễm lại lần nữa ấn lên cổ họng của Phượng Đế Tu, nàng suy nghĩ, thì ra người đàn ông trước mặt này cũng chỉ như vậy mà thôi. Khi ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu thì nàng cũng đồng thời cười sung sướng, giọng nói thánh thót như tiếng chim hót buổi sớm: “Nhìn này, cuối cùng cũng lau sạch rồi!”

Nụ cười này của nàng có chút hồn nhiên ngây thơ của một đứa trẻ cuối cùng nhờ sự nỗ lực của bản thân mà hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản, lúc này thỏa mãn mở rộng trái tim mình.

Nụ cười dễ dàng đồng thời cùng với lời nói, hai ngón tay nàng đã nhanh chóng kẹp chặt lại, hung ác bóp lại…

Nàng cảm nhận được hầu kết của nam nhân này bị hai ngón tay của nàng kẹp cử động lên xuống, giờ khắc này thậm chí nàng có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng của người đàn ông này, dòng máu đang chảy, một sinh mệnh đang tràn trề sức sống như vậy, nhưng lại yếu ớt cử động giữa hai ngón tay của nàng, chỉ cần nắm một cái là tất cả đều xong!

Chỉ cần như vậy thôi, đối với nàng thì không đến một cái chớp mắt, cổ của hắn sẽ thật sự đứt lìa, hô hấp của hắn bị gián đoạn, tính mạng sẽ kết thúc! Thậm chí hắn chưa kịp phản kháng thì cũng đã gặp kết cục cuối cùng của cuộc đời mình rồi!

Y Diễm không do dự một chút nào sử dụng hết toàn lực ở đầu ngón tay, thậm chí nàng đã có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc của người đàn ông này vang lên, nụ cười của nàng càng mở rộng hơn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ…

Chương kế>>

Lượt xem: 16

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 11819

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    h..a..z ta nói Diễm tỷ suy nghĩ của tỷ hình như k hợp thời đại ah…nơi đây là cổ đại ah…nơi đây có nội lực ah…..nếu ca PĐT k nắm chắc sẽ thắng tỷ hoặc cố ý thua tỷ …ca ấy sẽ để tỷ đến gần quyến rũ ca sao….ca là người phúc hắc ah….
    Cố lên PD9T ca ca mau mau chinh phục tỷ Diễm tỷ ah..k thôi tỷ ấy sẽ luôn luôn tìm cách diệt ca ah
    Thank…….

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!