Chương 4: Buổi Chiều Tốt Lành, Nhiếp Chính Vương (2)

 

 

“Thiếu gia!” Nhóm thị vệ tự nhiên nhìn thấy được bọn người tiến đến, lập tức cung tay hô.

 

Châu Nương nghe thấy không khỏi muốn quay người lại nói cho bọn họ thân phận của Hoàng Vũ Doanh. Có điều còn chưa đợi nàng ta phản ứng, Vũ Doanh đã âm thầm đưa tay kéo nhẹ, ám chỉ nàng ta không cần lên tiếng. Châu Nương khó hiểu quay đầu nhìn Vũ Doanh một cái, phát hiện nàng cũng không nhìn bản thân mà vẫn đang phóng ánh mắt tò mò nhìn đám người. Châu Nương trong lòng không khỏi sốt ruột. Hôm nay bọn họ chỉ đi dạo mát một lúc thôi, không ngờ lại đi đến tận chỗ này, còn xảy ra chuyện với đám nhóc con nhà quyền quý này ngay trước mũi Nhiếp Chính Vương. Châu Nương cảm thấy mạng của mình sắp không thuộc về mình nữa rồi.

 

Vũ Doanh không phải không biết lo toan trong lòng Châu Nương, bất quá tình huống hiện tại nàng cùng lắm chỉ là một đứa trẻ vừa mới tỉnh lại trong cơn mê dại, có bao nhiêu tâm tư chu đáo để tính toán tâm sự của người khác chứ? Vũ Doanh không định sẽ đi an ủi tâm trạng bất an của Châu Nương, nàng cũng không muốn sớm để lộ thân phận của mình, bởi vì nàng còn định cân đo một chút giá trị của bản thân ở thế giới này có bao nhiêu sức nặng.

 

Hoá ra vài vị tôn thần muốn đứng ra cản đường Vũ Doanh cũng chỉ có ba người, hai nữ một nam. Lại nói đây cùng lắm chỉ là một đám nhóc nhìn qua mới mười mấy tuổi đầu, còn lâu mới được tính trưởng thành. Dẫn đầu là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, chính là đỉnh đỉnh đại danh Lý tiểu thiếu gia. Đi bên trái thiếu niên là một thiếu nữ xinh đẹp, tuổi tác không chênh lệch mấy so với thiếu niên. Cuối cùng là một cô bé mới khoảng mười tuổi, cô bé vẫn đang bám lấy tay áo thiếu niên, dù tuổi tác nhỏ nhất nhưng thái độ lại kiêu ngạo nhất.

 

Cô bé kia là người đầu tiên mở miệng, hất hàm hướng Vũ Doanh truy vấn: “Nhà ngươi là ai? Có thân phận gì? Sao lén lén lút lút đến chỗ Vương gia ca ca rồi nửa đường lại trở về? Ngươi có âm mưu gì?”

 

Vũ Doanh bị một loạt câu hỏi của cô bé này chọc cho buồn cười trong lòng, nếu nàng không nghe lầm thì cô nhóc này được gọi là ‘Tiểu Miên’. Vũ Doanh âm thầm tặc lưỡi. Đám nhóc quyền quý ở thời đại này đứa nào đứa nấy đều đa nghi lại càn quấy như vậy sao? Rõ ràng chính là bị người lớn đầu độc tâm hồn mà. Bỏ qua ánh nhìn săm soi từ hai đứa nhóc còn lại, Vũ Doanh rất hồn nhiên mở miệng đáp: “Ngươi hỏi ta à?”

 

Lý Tiểu Miên gật gật đầu: “Đúng! Chính là hỏi ngươi!”

 

Nàng nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt vô tội đáp: “Ta sao, ta chính là ta ah ~ ”

 

Lý Tiểu Miên một chân bước lên trước, bất mãn nói: “Ai chẳng biết ngươi chính là ngươi. Bản tiểu thư là hỏi ngươi có thân phận gì?”

 

“Thân phận của ta chẳng phải ngươi vừa mới nói sao? Ta chính là ta ah ~ ” Nàng tỏ vẻ đương nhiên trả lời.

 

“Ngươi đang giả ngây giả dại với ta sao?” Lý Tiểu Miên bị chọc cho tức giận, nhưng còn chưa kịp phát tác đã bị thiếu nữ phía sau kéo tay ngăn lại.

 

“Tu Nhân, nha đầu này có phải đầu óc có vấn đề không?” Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.

 

Người sau còn chưa trả lời đã bị một câu của cô bé Lý Tiểu Miên chen vào: “Kia là chắc chắn rồi! Nếu không phải thì nhất định nha đầu này đang trêu đùa chúng ta. Ca ca, mau đem nó ra trừng phạt đi!”

 

Lý Tu Nhân cũng không có mở miệng, chỉ di chuyển tầm mắt về phía bàn tay đang giữ chặt Châu Nương của Vũ Doanh. Nhận ra tầm mắt của thiếu niên, nàng lại âm thầm tặc lưỡi lần nữa, đôi mắt của tên nhóc này thật tinh.

 

Vốn ban đầu không định sớm như vậy liền chạm mặt với vị Nhiếp Chính Vương kia, dù sao nàng bây giờ một chút năng lực phản kháng cũng không có, không may gặp mặt hắn lại phát hiện ra điều gì thì sao? Vũ Doanh thật có chút e ngại. Có điều không ngờ hôm nay lại vô tình đi đến đây, còn gặp phải ba đứa nhóc lỗ mãng này khiến cho phiền phức bò lên người, phải nói rằng đây là ý trời hay sao? Chính là ông trời ngứa mắt nàng sống yên bình phải không? Vũ Doanh lèm bèm trong lòng một lát để tìm lại cân bằng. Dù sao cũng đã gặp phải rồi, nàng cũng không thể quay đầu chạy trốn được, không bằng nháo nó lớn một chút, nàng thật tò mò uy danh của tên Nhiếp Chính Vương đấy làm sao mà có.

 

“Này…” Vũ Doanh đưa tay vén mái tóc bị gió thổi bay tán loạn ra sau tai, áp dụng chiêu bài dùng sắc đẹp đả kích người khác, trưng nụ cười tạm xem như khuynh quốc khuynh thành mà bản thân đã luyện tập không dưới trăm lần ra.

 

“Các ngươi đã nói xong chưa ah ~ Ta còn muốn đi về đấy.”

 

Như đã nói ngay từ đầu, thân xác mà Vũ Doanh nhập vào tuyệt đối là cực phẩm có một không hai. Tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã sớm cho thấy một tương lai gây hại nhân gian rồi. Bất quá thứ gì đã vào tay nàng rồi thì không thể chỉ có một công dụng duy nhất được, cho dù là vẻ bề ngoài cũng thế. Ai nói vẻ ngoài xinh đẹp chỉ dùng để lấy thiện cảm chứ? Nó cũng có thể tăng chỉ số chán ghét cùng cảnh giác nữa ah. Và đó cũng chính là mục đích mà Vũ Doanh đang hướng tới.

 

Rất nhanh chóng, nàng nhìn thấy trong mắt thiếu nữ đối diện hiện lên chút bài xích, còn cô bé kiêu ngạo kia thì hoàn toàn để lộ biểu tình chán ghét của bản thân. Ngay cả thiếu niên vẫn im lặng chăm chú nhìn nàng nãy giờ, ánh mắt cũng may theo vẻ không ưa thích. Đối với thái độ của bọn nhóc này, Vũ Doanh ngược lại cảm thấy đây mới là trẻ con đáng yêu, bản thân suy nghĩ cái gì điều để lộ hết ra bên ngoài.

 

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn ta, sao có thể đi? Mau nói, các ngươi rốt cuộc đến từ đâu?” Lần này lên tiếng chính là tên nhóc họ Lý.

 

Nàng cười cười, nghiêng đầu thắc mắc: “Ta vì sao cứ phải trả lời câu hỏi của các ngươi nhỉ? Đến từ đâu thì liên quan bọn ngươi sao?”

 

“Ngươi dám nói như vậy à? Chẳng lẽ không biết bản thiếu gia là ai sao?”

 

“Tu Nhân chính là thiếu gia của Lý gia, Chinh Nam Tướng quân là cha đệ ấy đấy. Nha đầu kia, ngươi chưa từng nghe qua sao?” Thiếu nữ xinh đẹp lần này cũng không cố kị nữa, trực tiếp lên tiếng.

 

Vũ Doanh chính là dầu muối không vào, còn thật sự ra vẻ ngây thơ hỏi lại: “Chinh Nam Tướng quân phủ? Là nơi nào ah? Quan trọng sao?”

 

“Ngươi dám xem nhẹ nhà của ta?” Lý Tiểu Miên là đơn thuần nhất, trực tiếp xù lông tức giận, cô bé sắc mặt đỏ bừng chỉ vào người Hoàng Vũ Doanh mà quát lớn: “Người tới! Mau bắt ả nha đầu không biết trời cao đất dày này đi phạt thật nặng cho ta!” còn hung hăng trừng mắt, “Bản tiểu thư nhất định sẽ nói với phụ thân, bảo người đến gặp cha mẹ ả giáo thuấn một trận!”

 

Mắt thấy thị vệ còn thật sự tiến lên, Châu Nương hoàn toàn không nhịn nổi nữa, quát lớn: “Kẻ nào dám!”

 

Nhóm tiểu cung nữ theo hầu phía sau ban đầu vì Châu Nương không lên tiếng mà không dám nhiều lời, nhưng hiện tại lại có kẻ muốn tiến lên gây tổn thương cho Nữ đế, bọn họ dù thế nào cũng không dám đứng im mà nhìn. Vì vậy không hẹn mà cùng tự giác đứng ra chắn trước người Hoàng Vũ Doanh, thần sắc dữ tợn lăm le nhìn bọn thị vệ. Vũ Doanh nhìn thấy, nội tâm bất hạnh che mặt, lần sau nàng nhất định phải dẫn theo đám người cao to một chút! Cho dù so khí thế cũng không thể dùng sắc mặt bặm trợn này để bù trừ cho khoản thực lực chênh lệch được ah ~

 

Kết quả thắng thua đã định, cung nữ của nàng không thể địch lại bọn thị vệ. Thậm chí có tên chỉ cần đưa ra một tay đã dễ dàng chế trụ một ả cung nữ mất rồi. Vũ Doanh lần nữa bi thương.

 

Có một cung nữ trong lúc cấp bách không nhịn được hô lớn: “Các ngươi mau buông tay! Có biết chủ nhân bọn ta là ai hay không? Người chính là…”

 

“Là ai cũng vậy! Bản tiểu thư cứ muốn bắt đấy thì sao?”

 

“Có thật là ai cũng vậy hay không?”

 

 

Lượt xem: 18

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 3093

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!