Chương 12: Đi Ra Ngoài Ăn Điểm Tâm
“Rửa mặt nhanh lên, còn lề mề nữa anh sẽ bỏ mặc em đó, anh còn có cuộc họp ở công ty nữa.” Hoàng Tân Duy kéo tay Hoàng Hân Nguyệt đẩy vào trong phòng.
“Hân Nguyệt xong chưa? Em có nhanh lên không? Anh đi đó!” Một lúc sau, Hoàng Tân Duy sốt ruột hối thúc, Hoàng Hân Nguyệt không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng thay đổi y phục, đánh răng, rửa mặt, vừa mở cửa phòng vừa nói:
“Anh à, thời điểm anh đi cùng chị Dao nhất định cần phải phong độ một chút, dù gì người ta cũng là con gái, cũng cần có thời gian trang điểm nữa đấy!”
Hoàng Tân Duy bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng không ngừng buồn nôn, thời gian hắn đi cùng Triệu Dao Dao, thông thường đều là Triệu Dao Dao hối thúc hắn, Triệu Dao Dao hay nói tiền tài là mạng sống, thời gian là vàng bạc, nghe xong, hắn liền đau lòng, hắn có thể không nhanh sao?
Hoàng Hân Nguyệt cười hì hì, một bên nhấn nút thang máy, bước đến bên Hoàng Tân Duy nhẹ giọng nói: “Anh giúp em bán căn nhà trọ ở gần trường nhé!”
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Không phải, ở đó cũng tốt, nhưng ở gần trường như vậy, dễ xảy ra trộm cắp, phải thường xuyên thay đổi ổ khóa, rất phiền.” Đó là nơi bắt đầu bi kịch của cô, thân cô muốn chấm dứt, nhưng lại không phát hiện rằng bi kịch vốn là ở sâu trong lòng cô.
Hoàng Tân Duy trầm mặc một chút, vừa vặn ra khỏi thang máy, nắm bả vai Hoàng Hân Nguyệt, nghiêm túc hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bỗng dưng muốn bán nhà trọ trở về đây ở?” Giọng điệu tràn đầy sự nghiêm túc cùng lo lắng.
Ban đầu Hoàng Hân Nguyệt muốn cười trừ cho qua, nhưng Hoàng Tân Duy là ai, phút chốc liền nhìn rõ tâm tư cô, dưới đôi mắt nghiêm túc của Hoàng Tân Duy, Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy tê tê da đầu, cô biết Hoàng Tân Duy sớm muộn cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, muốn nhân cơ hội này thành thật nói ra, thế nhưng… . . Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy khó xử!
“Anh à, thực sự không có gì, chỉ là Vương Tiếu Vân muốn trộm luận văn của em nộp cho giáo sư.”
“Em có chứng cứ chứng minh sao?” Hoàng Tân Duy nghiêm túc hỏi, Hoàng Hân Nguyệt lập tức đem chuyện đã nói với Triệu Dao Dao thuật lại một lần cho hắn nghe, hơn nữa còn ấp úng nói trước đây hắn mua chuộc các nơi, còn có quà cáp, nàng đều đưa cho Vương Tiếu Vân.
Hoàng Tân Duy sờ sờ tóc của nàng, khẽ thở dài, cô em này của hắn thực sự quá thiện lương, quá đơn thuần, lúc đầu hắn muốn dạy cô cách trở nên lạnh lùng, nhưng phụ mẫu không đồng ý, bảo là gia đình khó khăn lắm mới có được một viên ‘Minh Châu Đông Hải’, không nhẫn tâm dạy dỗ thành ‘Băng Sơn Vạn Năm’ a.
Hắn biết lúc này trong lòng Hoàng Hân Nguyệt nhất định không dễ chịu, dù sao cũng là bạn tốt gần chục năm, cuối cùng lại phát hiện là tiểu nhân, luôn muốn tính kế sau lưng hại mình. Nếu lúc đầu em gái chịu đề phòng thì sẽ không thất vọng và đau đớn như vậy. Vỗ bả vai của Hân Nguyệt, Hoàn Tân Duy nói:
“Không sao, bạn bè là vật ngoài thân, qua chuyện này cũng có thể giúp em hiểu rõ nhân tình, tránh trông mặt mà bắt hình dong, đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đi, hóa bi thương thành lương thực, toàn bộ ăn vào bụng.”
“Vâng ——” Trên mặt Hoàng Hân Nguyệt lộ ra vẻ vui sướng mà từ lúc trọng sinh tới nay mới xuất hiện, đây là người thân ruột thịt của nàng a.
Triệu Dao Dao đã ở trong phòng ăn chờ bọn họ, Hoàng Hân Nguyệt vô cùng vui vẻ nhìn ngó khắp nơi, tại sao trước đây cô lại không phát hiện, anh của cô và Triệu Dao Dao thực sự rất xứng đôi, quả thực là một đôi trời sinh!
“Hân Nguyệt muốn ăn cái gì thì gọi món đi?” Hoàng Tân Duy ngẩng đầu nhìn Hoàng Hân Nguyệt đang nhăn mặt cười giống như đứa trẻ, buồn cười lắc đầu, chợt phát hiện, không phải chỉ có cha mẹ cưng chiều nàng, ngay cả hắn cũng vậy, không muốn cô em mình bị ức hiếp hay cực khổ. Nghĩ vậy, hắn rót một ly nước, đưa tới trước mặt Hân Nguyệt nói: “Phải uống hết, sau đó mới được ăn điểm tâm.”
Hoàng Hân Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như con của anh mình, bất đắc dĩ, nàng không suy nghĩ đến vấn đề đó nữa, cầm lấy ly nước uống.
Hoàng Tân Duy giúp bọn họ lặt rau, Triệu Dao Dao trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trước đây đi ăn ở ngoài, đều là cô làm, huống hồ anh có biết cô thích ăn cái gì đâu?
Hoàng Tân Duy nhìn Triệu Dao Dao liếc mắt, thực đơn đưa cho phục vụ viên, mới nói: “Đừng có nhìn anh như vậy.”
Triệu Dao Dao ngẩn người, lập tức nhìn sang chỗ khác, nhưng cô có cảm giác anh BOSS liếc mình thật lâu, mặc dù anh BOSS sáng hôm nay chắc chắn có vấn đề, thấy Hoàng Hân Nguyệt uống xong nước, mơ mơ màng màng, liền đem khăn tay đưa cho nàng, Hoàng Hân Nguyệt tùy ý lau một cái, liền đem khăn tay buông xuống, cười híp mắt cảm ơn Triệu Dao Dao.
Hôm qua, Triệu Dao Dao thấy Hoàng Hân Nguyệt còn vẻ mặt tang thương, hôm nay lại cười như đứa trẻ, Triệu Dao Dao đoán là cô đã mấy tháng không thấy đại ca, cho nên chắc trong lòng rất vui vẻ!
Lắc đầu, tuy cùng BOSS giải quyết một số chuyện trọng yếu trong công ty, tuy rằng trong lòng nàng có hảo cảm với BOSS, đồng thời rất thưởng thức hắn, thế nhưng đối mặt với công việc, Dao Dao vẫn còn công tư phân minh.
BOSS từng hỏi nàng, có thể đảm nhiệm được phần công tác trợ lý này sao? Sẽ không bị tình cảm riêng tư ảnh hưởng sao? Đồng thời cũng nói thẳng cho cô biết, hắn đang ở bước đầu gầy dựng sự nghiệp, sẽ không lập gia đình sớm, vừa nghe xong, cô dường như sáng tỏ, có cảm giác muốn bỏ của chạy lấy người.
Lượt xem: 18
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 3347
Hihi,se co them 1 cap nua se thah doi,mog sao nguoc vuong tieu van vao,thanks ban