Chương 10b
Sự thật thì là, nữ tử muốn gả đến Trữ tấn quý thị có rất nhiều. Trữ tấn quý thị trước đó hai đời gia chủ đều là quan lại, sĩ lâm nhân vọng cực kì cao, đào hoa vang tiếng khắp thiên hạ, lại còn nổi tiếng vì cả đời chỉ sống với duy nhất một vị thê tử, không lập thị thiếp, không dâng thông phòng, giữ mình trong sạch, Trữ tấn quý thị gia phong thanh chính (trong sạch, chính trực). Gia tộc hiển hách như thế, nam tử trong tộc đương nhiên nhận được rất nhiều ưu ái, huống chi nam tử ba mươi tuổi chính trực đứng đắn, tính tình đã định, công danh sự nghiệp đã thành, quả là đáng ngưỡng mộ.
Nữ tử của Trữ tấn quý thị có cha mẹ xuất thân danh gia vọng tộc, lại được giáo dục cẩn thận, hai mươi tuổi cũng không tính là gì, tuy nhiên, quý nữ kinh thành vẫn nên xuất giá khi mười tám tuổi thì hơn.
Nhà ai chiều chuộng con gái, mà lại cam lòng để con gái mười bốn mười lăm tuổi bị gả đi?
“Chờ đại phu nhân đến phủ, lão thái thái cần phải cùng đại phu nhân tính toán thật tốt để giúp cho Khoan Nhi chọn được cô vợ ngoan ngoãn có tài mới được.” Lô ma ma đề nghị hết sức nhiệt tình.
“Vợ của Khoan Nhi cũng là cháu dâu trưởng của nhà này, cần phải chọn lựa thật cẩn thận mới được.” Nói đến người cháu của mình, Mạnh Lão thái thái hưng trí hẳn lên.
“Với lại, Tuyên Nhi cũng sắp đến tuổi, Nhị lão gia Nhị phu nhân không có ý chọn con dâu cho thiếu gia hay sao?” Thấy tâm trạng của Mạnh Lão thái thái tốt lên, Lô ma ma cuối cùng cũng hỏi về vấn đề mà bà tò mò bấy lâu nay.
Sắc mặt Mạnh Lão thái thái trầm xuống: “Tuyên nhi cũng giống như cha của nó, muốn đậu tiến sĩ trước rồi sau đó mới nói đến chuyện thành thân.”
Lão nhị lúc còn trẻ đúng là rất ngang bướng. Năm đó lão nhị vừa đậu cử nhân, lúc đó có rất nhiều người tốt muốn tiến tới chuyện thành thân nhưng ông không chấp nhận, nói là nhất định phải đỗ tiến sĩ, những chuyện khác để nói sau. Kết quả là ông đỗ thật.
Không chỉ là đỗ, mà còn là đỗ đầu Trạng nguyên, mang vinh quang về cho Mạnh gia.
Nếu như là lão đại đậu thì thật tốt, chỉ tiếc là đứa con ngoan ngoãn nghe lời của bà chỉ đỗ Thám hoa.
Lão nhị kể ra cũng không phải là đứa con bất hiếu, chỉ là cái tôi quá lớn.
Nhắc nhớ tới chuyện Mạnh Lãi và Chung thị kết hôn, Mạnh lão phu nhận hận đến nghiến răng. Khi Chung thị bước vào Mạnh gia, đi theo là mười dặm hồng trang, bà mới chỉ làm cho Chung thị phải chịu một chút ủy khuất thì đã bị Mạnh lão thái gia cảnh cáo bằng ánh mắt. Khi Mạnh Lãi muốn đến kinh thành nhậm chức, bà bắt Chung thị ở lại hầu hạ cha mẹ chồng, làm tròn bổn phận làm dâu. Thế nhưng lại không thành, còn bị Mạnh lão thái gia chửi bới rằng “để con dâu ở lại hầu hạ cha mẹ chồng, để một mình con trai ở kinh thành thì biết bao giờ mới có người nối dõi”
Sau đó bà đành phải xuống nước, nói rằng để con trai mang theo thị nữ hầu hạ là được. Ai dè còn bị mắng thảm. Rằng “thị nữ có thể sinh con sao? Trong gia quy của Mạnh gia, nam tử bốn mươi chưa có con mới được cưới thị thiếp, có phải là bà không để mắt tới gia quy của Mạnh gia không?” Mạnh lão thái gia lúc đó mắng xong liền phẩy áo bỏ đi.
Nhớ lại lúc đó, Mạnh Lão thái thái quả thật nghĩ rằng, thà rằng bà không có người chồng này còn hơn. Không có chồng, bà có thể là một người mẹ chồng oai phong tài giỏi. Nhưng bà lại là người phụ nữ đã có chồng, chỉ có thể nghe lời chồng, trơ mắt nhìn Chung thị hạnh phúc vui vẻ đi theo lão nhị về kinh thành.
Hiện giờ, không có chồng nhưng đến cuối cùng, vẫn không có người nào coi trọng, đặt bà ở trên đầu.
“Lão Nhị đi đâu rồi?” Mạnh Lão thái thái hỏi.
Lô ma ma chần chừ đáp, “Bẩm, lão gia đã trở về chính thất rồi ạ.”
Mạnh Lão thái thái nhíu mày, không chỉ chính thất mới cách biệt ba năm, mà có thêm Đinh di nương nữa mà. Thế nhưng hắn lại chỉ ở phòng của Chung thị. Quên đi, người làm mẹ này cũng không có cách nào can thiệp được chuyện con cái muốn ngủ phòng nào. Lại nói, có muốn can thiệp cũng không can thiệp được.
Lô ma ma đốt bạch hương, hầu hạ Mạnh Lão thái thái nằm xuống ngủ.
…
Ở Chính thất, thị nữ đứng canh ngoài cửa bẩm báo. “Lão gia tới.”
Chung thị vội vàng đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Lãi hiền hòa như nước mới cảm thấy thoải mái hơn.
“Chuyện của ngũ nha đầu làm nàng phải chịu oan ức rồi, phu nhân.” Mạnh Lãi ôn hòa nói.
Chung thị cười nói: “Chàng đừng nói như vậy, có gì oan ức đâu.”
Mạnh Lãi giải thích: “Ta biết là ta có hơi nuông chiều Ngũ nha đầu, chỉ là đứa con gái này của ta vốn tưởng đã không còn nhưng lại tìm về được, cho nên ta…”
Chung thị đứng sát bên Mạnh Lãi, tiếp lời, “Đây là lẽ đương nhiên, Ngũ nha đầu rơi xuống nước khiến cơ thể mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, mặc cho chuyện gì xảy ra thì thiếp cũng muốn chờ cho Du Nhiên khỏe hơn rồi nói tiếp.”
Thật ra thời gian đó bà thường mang Hân Nhiên và Duyệt Nhiên trở về nhà mẹ đẻ, cho nên đối với chuyện này bà cũng có chút chột dạ. Mẹ bà nói rất đúng, Du Nhiên cùng lắm chỉ là một thứ nữ, chỉ cần nuôi dưỡng nàng ta vài năm, sau này cũng chỉ phí chút của hồi môn, không việc gì phải so đo với tiểu nha đầu đó mà làm chồng bà mất vui.
Mạnh Lãi dịu dàng ôm Chung thị vào lòng, nhẹ nhàng hôn xuống: “Phu nhân thật tốt.”
Nghe vậy, cả gương mặt lẫn trái tim của Chung thị đều nóng bừng lên, cả người nhũn ra ngã vào lòng Mạnh Lãi.
Sáng sớm hôm sau, Chung thị hầu hạ Mạnh Lãi mặc quần áo, gương mặt thẹn thùng. Tối hôm qua hai người ôn tồn triền miên hết nửa đêm, mãi đến khi bà cảm thấy mệt rã rời, Mạnh Lãi mới ôm bà ngủ, trong mơ còn thì thào gọi bà là “Bảo bối”. Đêm tân hôn tình nồng ý đượm ông cũng không gọi bà như vậy, đêm qua lại… Nghĩ tới đây, Chung thị cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nếu được mãi như thế này thì thật tốt.
(Ni: thật ra từ ‘bảo bối’ này không phải gọi Chung thị đâu, là gọi mẹ của Du Nhiên đó, há há, Chung thị tưởng bỡ rồi)
Nét mặt Chung thị hiện rõ niềm vui phơi phới, khóe miệng cười mê ly. Mọi người đều nhìn thấy rõ, Đinh di nương trong lòng không khỏi ghen ghét, lão gia vừa mới hồi phủ mà hàng đêm đều chỉ tới mỗi chính thất, mỗi ngày bà đều chạy tới hầu hạ phu nhân, tưởng rằng sẽ có cơ hội trông thấy lão gia. Bà vốn tưởng rằng sau ba năm cách biệt, lão gia trở về thì hai người sẽ có những khoảng thời gian riêng tư. Nhưng không, cho dù ngày nào bà cũng tới chỗ phu nhân thì hoặc là không nhìn thấy lão gia, hai là gặp mặt nhưng lão gia cũng không thèm liếc nhìn bà một cái. Bà nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ trong đầu Đinh di nương bỗng thay đổi.
Đỗ di nương cùng Hoàng di nương cũng chỉ dám thở dài nhẹ một cái, phu nhân đang vui vẻ, bọn họ cũng thấy cuộc sống dễ chịu hơn một chút.
<< >>
Lượt xem: 20
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 6764
Ah…. Nhị lão gia khôn nhỉ nói mớ gọi bảo bối…như thế k mất lòng ai…. Nhưng làm người nghe ngọt cả tâm can ah……
Thak
Thật hết ý kiến với bà mẹ này
Gia đình có thể đối xử không công bằng một chút đối với đứa này đứa kia nhưng bà này thì thiên vị quá làm như chỉ có con cả với con út mới là con bà đẻ ra còn con thứ là con bà nhặt được ý bất công quá
Nếu chẳg mau Chug thị biết từ bảo bối đó k phải gọi mình tgif sẽ như nào nhỉ. Mog rằg k biết hj