Đường Miểu bị Đồng Phương ôm vào trong ngực đang không biết phải làm sao, nhưng nhờ vậy mà nàng có thế thấy rõ tiểu hài tử đang lắc lư trước mặt . Hắn mặc một cái áo choàng màu đỏ thẫm , khuôn mặt trắng như tuyết , đôi mắt đen bóng sáng ngời.

Khiến cho Đường Miểu không thể nào tiếp thu được chính là việc nàng nổ lực hi sinh tính mạng mình để cứu hắn , vậy mà hắn cư nhiên mặc kệ nàng.

Nàng mở to hai mắt nhìn , không dám tin khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mắt . Hắn giống như trước nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng giống như rất hứng thú.

Đường Miểu dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn , không nghĩ hắn cũng xuyên qua giống nàng.

Hắn vẫn thờ ở chuyên tâm nghiên cứu nàng.

Đường Miểu nghĩ nghĩ có thể chẳng qua là người giống người mà thôi , chỗ nào mà liền trùng hợp như vậy được chứ.!

Tầm mắt của nàng lập tức bị thứ trên cổ của hắn hấp dẫn, cái vòng vàng óng còn khảm một khối ngọc tinh xảo bảo đảm là vàng ròng thật sự.

Xem bộ dạng thế này e rằng là con của một đại quan rồi.

Đồng Phương nhìn thấy Đường Miểu đang trừng hai mắt nhìn con trai thì không khỏi cười rộ lên. Cao thị pha trò nói ” Tiểu thiếu gia thật sự là đẹp mắt , ngay cả tiểu nha đầu cũng bị hắn mê hoặc rồi.”

Đồng Phương che miệng cười khẽ , liếc mắt nhìn con trai ” Tiêu Lãng , muội muội ngươi thích đồ tốt có thể cho nàng sao .?”

Nàng nói chính là cái khoá trường mệnh trên cổ Tiêu Lãng, cho rằng ánh mắt đứa bé bị ánh sáng thu hút mới có thể nhìn con trai như vậy.

Tiêu Lãng nhấp nháy đôi mắt đen láy , mím mím cái miệng nhỏ nhắn giơ cánh tay béo mập cầm lấy khoá trường mệnh nói ” Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lượng nha.

Đột nhiên tay nhỏ bé trượt từ cổ xuống dưới *tiểu kê ( cái giữa hai chân ấy -.- quá biến thái rồi -.- -.- ) sờ một cái , học theo bộ dạng của các lão bà tử trêu chọc các tiểu nam hài rồi thật nhanh đưa tay lên che lấy miệng của Đường Miểu.

Đường Miểu gào khóc lên ngay lập tức , nàng cứ như vậy bị dâm ô rồi…. công bằng ở đâu…..

Tiêu Lãng dùng vẻ mặt vô tội nhìn nàng, lại quay sang nhìn mẫu thân cùng Cao thị. Sau đó cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình dường như rất khó hiểu, vì sao các lão bà tử đều thích tới sờ *tiểu kê của hắn mà muội muội lại không thích.

Đồng thị cười đến gương mặt đỏ bừng nói với Cao thị ” Tiêu Lãng chúng ta thật coi trọng tiểu nha đầu nha , từ trước tới giờ không có hào phóng với ai như vậy đâu. Hai ngày trước con gái của cô hắn tới chơi , chỉ sờ mặt hắn một cái mà hắn đã đem người ta đấy ngã rồi.”

Đường Miểu trợn tròn mắt le lưỡi, ai muốn hắn coi trọng chứ, quá bỉ ổi ! Bởi vì quá mức kích động mà nàng lại không có cách nào khống chế bản thân mình , thoáng cái phát hiện mình đã tiểu , lại bắt đầu oa oa khóc lớn.

Cao thị vội nói ” E rằng đã tiểu rồi , đưa cho ta đừng để dính lên người các ngươi.”

Đồng Phương lại cười nói ” Ta cũng không phải chưa từng có hài tử ngươi sợ cái gì.”, nói xong đem hài nhi để trên giường rồi một bên cầm lấy miếng tả sạch sẽ nhẹ nhàng thay cho nàng.

Đường Miểu tuy là cố gắng hết sức kháng cự khàn giọng khóc lớn nhưng vẫn không có hiểu quả. Tiểu hài tử xấu xa kia vẫn còn tò mò nhìn nàng, vậy mà bò qua lấy tay sờ soạng chân nàng , thật sự là quá phận mà.

Tiêu Lãng vuốt vuốt cái chân đã bó của đứa bé ,lại bắt đầu cởi vớ ra sờ cái chân nhỏ trắng như tuyết của nàng xong lại sợ đến cái mặt nàng.

Đường Miểu buồn bực ngay cả khóc cũng không khóc được.

Đồng Phương hỏi nói ” Tiêu Lãng , không được chọc phá muội muội .”

Tiêu Lãng cười ngây ngô một tiếng , đột nhiên nằm xuống cắn vào chân của đứa nhỏ rồi ở trên giường cười khúc khích nhào vào lòng Cao thị.

Cao thị thấy bộ dạng uất ức của hắn liền ôm vào trong lòng mà dỗ dành.

Đồng Phương cũng cười thật vui vẻ , chỉ có Đường Miểu khóc không ai để ý. Chỉ biết cau mày bĩu môi , oán hận trừng mắt dầu sỏ gây chuyện đang ngây ngốc trong lòng mẫu thân nàng.

Đột nhiên Tiêu Lãng tháo xuống khoá trường mệnh trên cổ nhào tới nhét vào lòng đứa bé, Đồng Phương sợ vàng sắc bén cắt trúng da thịt đứa nhỏ vội vàng đi qua nhận lấy.

Cao thị ngăn cản ” Đây là của Tiêu Lãng , đừng tháo xuống tuỳ tiện như vậy mau mang trở về.”

Đồng Phương cười nói ”  Tiêu Lãng có khoá trường mệnh , khoá đỡ đầu cùng nhiều bùa hộ mệnh khác. Khó có được lúc hắn thích một người muội muội , mau mang vào cho đứa nhỏ đi.” Nói xong liên đeo lên cho Đường Miểu.

Đường Miểu ngừng khóc vui mừng nhướng mày, tay nhỏ bé tuy rằng không nắm vững được nhưng lại có thể ôm khoá trường mệnh vào lòng.

Cao thị cũng không còn cách nào khác chỉ có thể thay mặt hài tử nói lời cảm tạ. Đồng Phương lại hỏi ” Hài tử đã có tên gọi hay chưa?.”

Cao thị lắc đầu một cái ” Bởi vì chưa tới đầy tháng nên chỉ kêu nàng là con khỉ nhỏ, cả nhũ danh cũng chưa có.” Nói xong nhìn Tiêu Lãng ” Tiêu Lãng , đến đây . Ngươi cảm thấy muội muội gọi tên gì mới tốt.?”

Đường Miểu nhất thời nhức đầu, bắt đầu đá chân gào khóc.Đồng Phương liền ôm lấy nàng xuống giường vừa đi vừa dỗ.

Việc đó làm Đường Miểu thật nhức đầu, tiểu tử ở trước mặt chỉ mới hai ba tuổi thì hắn có thể nói được tên gì chứ.

Đột nhiên Tiêu Lãng nhìn hoa đào ngoài cửa sổ , hướng về phía một nhánh cây màu đỏ nhạt nói ” Hoa hoa , đào đào !”

Đường Miểu xì mũi coi thường hắn, hoa gì mà gọi hoa đào đào? Đã lớn như vậy mà ngay cả một cái hoa đào cũng không nói được , thật là ngu ngốc.

Cao thị cười nói” Ngươi nói là hoa đào sao? Muội muội kêu là hoa đào?”

Tiêu Lãng gật đầu một cái , mím môi lộ ra má lúm đồng tiền nói ” Mềm mềm , hồng hồng , hoa hoa đào đào.!”

Đường Miểu thật sự là nói không ra lời chỉ có thể hung hăng khóc lớn kháng nghị. Ngươi mới mềm mềm , hồng hồng, mới hoa hoa , mới đào đào , mới……………( nguyên văn là : non nớt , trắng trắng nhưng ta nghĩ Tiêu Lãng mới 2 3 tuổi nói chưa rành nên dùng mềm mềm hồng hồng hợp hơn. Với cả hoa đào màu có nhạt thì vẫn là màu hồng chứ đâu phải trắng ^^ )

Đồng Phương vội ôm hài tử đi đến phòng ngoài gặp bọn người Lý thị nói ” Thím , Tiêu Lãng nhà ta đặt tên cho tiểu nha đầu này. Các ngươi có hoa mai , Hạnh nhi , hiện giờ lại thêm một đoá hoa đào .!”

Lý thị cười hì hì đi tới ” Ai ôi , tiểu thiếu gia quả là người có học thức nha. Tên cũng biết đặt , còn thật là dễ nghe.”

Đồng Phương ôm đứa nhỏ đi đến trước giường rồi hướng Tiêu Lãng nói ” Tiêu Lãng , ngươi cũng đem ngọc bội đưa cho muội muội đi.”

Tiêu Lãng cuối đầu nhìn một chút rồi ngoan ngoãn tháo ngọc bội xuống, rất hào phóng mà đưa tới. Đường Miểu thấy ngọc bội kia chất lượng rất tốt nhất thời liền cười híp cả mắt.

Tiêu Lãng chuyên chú nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu hôn thật nhanh lên gò má nàng một cái , sau đó cười hắc hắc trốn vào ngực Cao thị.

Lần này Đường Miểu ngay cả khóc cũng quên chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ.

Hôm nay quả thật rất xui xẻo , đầu tiên là bị tiểu hài tử này dâm ô, bây giờ lại bị hắn ăn đậu hũ . Qúa đáng hận rồi, nàng nhất định phải trả thù.

Nàng hung dữ trợn mắt nhìn hắn, ngươi chờ đó.! Tiêu Lãng vậy mà cho rằng nàng bày tỏ muốn cảm ơn , lại đứng lên sửa vạt áo một chút , có gương mẫu chắp tay nói ” Đừng khách khí .”

Dáng vẻ hắn hồn nhiên chọc cho mọi người trong phòng cười to một trận, chỉ có Đường Miểu là lớn tiếng khóc giơ chân kháng nghị.

Qua chút thời gian, Đồng Phương ngước nhìn sắc trời một chút liền cáo từ. Cao thị muốn tiễn nàng ra cửa , liền bị nàng giữ lại ” Ngươi là tỷ tỷ của ta còn cùng ta khách sáo như vậy . Mau nghỉ ngơi thật tốt đừng để bị bệnh . Ta lúc này đi rồi , chờ ngươi ra cữ ta lại đến nhà nương thăm ngươi.”

Cao thị vẫn lưu luyến nói thêm mấy câu , Đồng Phương liền dẫn Tiêu Lãng rời đi, bà bà cùng Vương thị đều ra tiễn.

Tiêu Lãng một mực quyến luyến nhìn đứa nhỏ không rời mắt. Đường Miểu đắc ý nhìn hắn như muốn nói ngươi chắc hẳn là luyến tiếc cái khoá trường mệnh cùng ngọc bội đi ,tất cả đều là của ta. Ngươi chờ, nhìn xem ta sau này thu thập ngươi như thế nào.

Tiêu Lãng đi tới cửa lớn đột nhiên nhỏ giọng nói ” Nương , chúng ta mang hoa hoa đào đào về nhà đi.”

Đồng thị nghiêm túc nói cho hắn hiểu đạo lý, nói muội muội là con gái của dì Cao , là em gái của Cảnh Phong . Bây giờ nàng còn nhỏ không thể đi lung tung khắp nơi , muốn đi cũng phải đợi nàng trưởng thành mới được.

Tiêu Lãng lại rất nghiêm túc hỏi muội muội lúc nào mới lớn lên , chọc cho những người lớn trêu chọc một phen.\

***** Nguyên văn lời tác giả :

  1. Liên quan tới cái đó ăn tiểu gia tước, thực tế là như vậy, ở bắc phương nhà tước là chim sẻ. Nhưng là lời này đích nguyên thoại không phải nhà tước, mà là một người khác kêu nhỏ chen chết đồ, cái đó nhỏ chen tử cũng chính là chim sẻ. Ông lão dùng cái đó thay mặt ngón tay rất thằng bé trai nhỏ jj. Ha ha. Lão nãi nãi cửa đều thích con trai, biết dùng cho ăn một cá ngươi nhỏ chen tử, tới tức cười hắn. Thằng bé trai thói quen sẽ tự bắt một chút, sau đó tương tự hôn gió. . . 囧 a 囧. Ha ha.
  1. Tiêu lãng tương đối đần một chút, ha ha, đi bộ, nói chuyện, cũng so với chớ đứa bé trễ giờ. Im lìm a im lìm, thí hài liền nhìn ra được
  2. Bởi vì đường miểu còn không có đại danh, bây giờ vẫn là kiếp trước tên đường miểu, sau này sẽ để cho đường hay. Đây không phải là lỗi. Hắc hắc.
  1. P/S : các phần lời tác giả ta không edit mọi người chịu khó nhé! Cũng không khó đọc lắm đâu ^^.

<< Chương trước >>                          << Chương tiếp theo >>

Lượt xem: 20

Số người xem: 18

Mã ID của bài viết này là: 6932

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

4 Comments

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    ah….mới 2-3t mà đã muốn ôm nàng về nhà ah….mơ đi kung….ít nhất cũng phải đấu vài trận nho nhỏ với Dường Miêu nha,,….hahahahah
    thank…

  2. avatar

    Chua gì da dong dau roi , be ma ghe qua

  3. avatar

    HaHa chết cười. Đúg là trẻ con mà. Có khi nào đây là nam9 không

  4. avatar

    Chắc anh này là nam 9 chíh rồi,thanksống,nàg tiếp tục pát huy

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!