Đại cô lớn lên dáng vẻ cùng Lý thị giống nhau , tuy không cao nhưng lại mập. Lúc cười rộ lên nhìn rất phúc hậu, làm việc cũng chậm chạp giống mẫu thân nhưng Lý thị thì khéo tay hơn nàng.

Nàng làm cho Đường Diệu rất nhiều quần áo nhỏ , phía trên thêu hoa cũng quá thô sơ. Nàng lấy một kiện quần áo ươm thử cho Đường Diệu , Đường Diệu không vui vì bị gò bó nên dùng tiếng khóc phản đối.

Lý thị nhìn một cái cười nói ” Xem ngươi kìa , đây là mừng trăm ngày của hài tử chứ có phải đầy tháng đâu. Đừng nhìn ta thấp , hài tử mỗi người ở Đường gia cũng không thấp đâu.”

Tất cả mọi người đều cười nói quần nhỏ kia nhỏ như vậy không thể làm gì khác hơn là phải nhờ cô ba Văn Thấm sửa lại.

Đại cô cười tự giễu một cái ” Ta không có thời gian trở về xem nên thấy hài tử của Đạt gia trăm ngày cũng lớn như vậy liền làm theo cùng kích cỡ. Ở nơi đó chúng ta đều nói tiểu hài tử chính là một dạng giống nhau.”

Lý thị cười mắng nàng ” Các ngươi ở nói đó là nơi nào ? Chúng ta ở Đường gia chính là như vậy.”

Đường Diệu nắm chặt bàn tay âm thầm hò hét trong lòng ” bà nội muôn năm , bà nội anh minh. Không muốn để nàng mặc quần áo nhỏ lại không làm khó dễ người khác , thật sự quá uy vũ .”

Đại cô có chút không vui ” Muốn dùng việc thêu thùa để sống ta không làm được, vẫn là Đồng Vấn tốt hơn.” Nàng nhất thời không có chú ý nói ra tên nhị cô nên Đường Diệu quay đầu tìm kiếm xem ai tên là Đồng Vấn tại sao mình chưa từng thấy qua.

Sắc mặt Lý thị lập tức chìm xuống , cắt đứt lời nàng ” Đừng nói tới nữa.” , sau đó dùng tay chỉ chỉ Đông gian, miễn cho Đường lão đầu nghe được.

Đường Diệu đáng lẽ còn một nhị cô nhưng lần này chỉ lén nhờ người mang quà về cũng không dám xuất hiện.

Nói đến nhị cô càng làm cho Đường lão đầu tức giận. Bình thường ở nhà hắn cũng là người rất hoà khí , chỉ có nhắc đến việc của nhị cô là làm hắn bi thương. Người trong nhà ai cũng đều biết không dám tuỳ tiện nói ra, ngay cả Cảnh Lâm cũng bị dặn dò không được phép hỏi nhị cô ở chỗ nào.

Năm đó Đường lão đầu chọn hôn nhân cho nữ nhi, là một người bán hàng rong họ Vương ở trong thôn. Ai biết nhị cô nương ngày thường làm việc tháo vát mạnh mẽ , ở trước mặt nam nhân bị đánh cũng không sợ lại lén lút qua lại với người khác. Lúc biết cha mẹ đính hôn cho mình thì hai người liền bỏ trốn.

Đường lão đầu vì thế bệnh nặng một trận cảm thấy rất mất mặt. Lại bị hàng xóm thân thích coi thường , chỉ trích sau lưng nên phải tự mình đi đến cửa họ Vương tạ lỗi. Lão nhân nhà kia vậy mà thật tốt , không có trách cứ lại cười ha hả khuyên nhủ hắn đừng làm khó nhị cô nương.

Kết quả Đường lão đầu nói lớn nếu Đồng Vấn dám trở về hắn liền đánh gãy chân nàng , đừng nghĩ vào được nhà. Nhị cô nương cũng thật có khí phách vậy mà cũng không trở về, đảo mắt đã qua hai năm mà ngay cả nhà đàn trai cũng chưa từng thấy qua bọn họ.

Lý thị vì chuyện này không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt , bây giờ nghe con gái lớn nhắc tới mắt lại bắt đầu phiếm hồng. Cao thị vội vàng an ủi nàng.

Đường Diệu thấy mọi người tâm trạng căng thẳng liền biết đây là cái đồng hồ nổ chậm . Nghe mẫu thân và Lý thị cùng cô ba lặng lẽ nói chuyện một hồi , thấy bà nội lau nước mắt một bên làm Đường Diệu không khỏi bội phục nhị cô nhà nàng. Thật sự là có can đảm theo đuổi tình yêu tự do của mình a.

Văn Thấm len lén đụng đại tẩu một cái , ở trong nhà Cao thị rất được cha mẹ chồng coi trọng. Ngày thường chưa từng ương ngạnh cãi bướng nên Đường lão đầu cũng đối với nàng phá lệ hoà nhã một chút. Hiện tại nàng lại có thêm hài tử , nếu nói chuyện nhị cô với hắn không chừng lại có khả năng giải quyết.

Cao thị suy nghĩ cũng không cho rằng chuyện này dễ dàng như vậy , chỉ nhỏ giọng nói với Văn Thấm là nên lén gặp nhị muội trước .

Văn Thấm thì thầm nói ” Tẩu tử , ta đã sớm gặp qua nhị tỷ rồi. Ở thời điểm ngươi về nhà mẹ đẻ nàng lặng lẽ tới thăm , ngươi xem nàng làm được quần áo nhỏ vừa người như vậy là ta nói cho nàng biết đấy.”

Cao thị đem hài tử thả ở trên giường , gọi Đại Mai vào trông nôm rồi kéo Văn Thấm đi ra ngoài nói chuyện.

Vương thị thấy các nàng lôi kéo nhau lập tức theo sau cười nói ” Hai người các ngươi thần bí nói cái gì vậy.”

Văn Thấm cười ha hả ” Không có gì đâu , ta hỏi tẩu tử chút chuyện ấy mà.”

Nhìn thấy Vương thị vẫn không chịu đi Văn Thấm đành phải nói lãng qua chuyện khác ” Đại tẩu , tại sao Đồng đại tỷ không xem một trăm ngày của hoa đào? Ta còn nghĩ rằng hôm nay nàng nhất định sẽ tới.”

Cao thị cười cười ” Nàng là thiếu phu nhân, làm sao có thời gian rảnh giống như chúng ta được. Mùa này thời tiết oi bức , thân thể mềm mại như vậy làm sao có thể tuỳ tiện đi lại.”

Vương thị thấy mình ở trước mặt hai người các nàng cũng không chịu nói liền cảm thấy mất hứng , tuỳ tiện nói hai câu liền trở vào phòng.

Văn Thấm liếc nhìn bóng lưng Tam tẩu bất mãn nói ” Tam tẩu thật sự thích nghe chuyện của người khác , nàng hỏi việc của nhị tỷ không dưới vài chục lần ta đều nói không biết mà vẫn hỏi. Đại tẩu ngươi đừng có nói cho nàng biết.”

Cao thị gật đầu ” Hiện tại Đồng Vấn đang ở đâu ? Nàng làm việc gì mà sống?”

Văn Thấm xoa xoa vành mắt đỏ hoe nói ” Nhị tỷ rất gầy , cùng tỷ phu ở bên ngoài làm thuê cho người ta. Đại tẩu , ngươi cùng đại ca nói chuyện một chút , tìm cách để cho nhị tỷ trở về được không.? Chỉ cần cha mẹ đồng ý thì bọn họ có thể ra mắt cha mẹ chồng rồi.”

Cao thị an ủi nàng ” Việc này không gấp được , để ta thương lượng với đại ca ngươi đã.”

Đường Diệu không mặc quần áo nằm trên giường chơi đùa , bởi vì vừa rồi phải thử đồ nên Đại Mai cũng không lót tả cho nàng. Nàng ở một bên vừa nhìn Đại Mai sắp xếp xiêm y , vừa dựng lỗ tai nghe đại cô nói chuyện cùng bà nội. Trước mặt đột nhiên tối sầm lại thì ra là Vương thị đi đến, bà nội lập tức im lặng tìm cớ tránh đi chỗ khác.

Vương thị cười hì hì nói với đại cô ” Đại tỷ tỷ sao không ra ngoài uống vài chén ? Mau đi bồi nương Cảnh Phong với tiểu cô nào.”

Đại cô nhìn nàng cười nói ” Ngươi tại sao không đi? Ta ăn nói vụng về ra ngoài cũng không nói được gì tốt.”

Nói xong nàng liền đi ra ngoài.

Vương thị thấy vậy bèn tiến tới mép giường ôm lấy Đường Diệu , kéo dài giọng kêu lên ” Diệu Diệu a Diệu Diệu….”

Nàng gọi như vậy giống như là đang gọi hồn vậy , làm Đường Diệu buồn bực mà nhìn chằm chằm nàng. Vương thị nói với Đại Mai ” Lấy quần áo nhị cô may cho Đường Diệu mặc vào đi , xiêm y đều tốt như vậy.”

Đại Mai nhìn một chút vẫn không nhúc nhích, Vương thị đành tự mình tìm lấy một bộ quần áo chế tác tinh xảo mặc cho Đường Diệu. Đường Diệu không muốn bị nàng đụng chạm nên vung chân kháng nghị.

Vương thị trừng mắt quát ” Ta đang mặc quần áo cho ngươi , chớ lộn xộn . Không cho phép khóc.”

Đường Diệu bị nàng quát trong lòng bốc hoả , tức giận liền tiểu trên người nàng.

Đại Mai liếc thấy la lớn ” A , hoa đào tiểu rồi.” , vội vàng ôm Đường Diệu đi qua một bên lấy tã thay cho nàng.

Vương thị thở hổn hển nói ” Tiểu hư hỏng , đều nói ngươi thích sạch sẽ làm sao có thể tiểu trên người ta .”

Đường Diệu răng chưa mọc cười to cạc cạc một tiếng . Sau khi Đại Mai thay tã sạch sẽ xong thì nâng nàng lên giường muốn tập cho nàng bước đi.

Vương thị cúi người nhìn y phục bị nước tiểu làm ướt một mảng thì giơ tay vỗ lên cái mông Đường Diều một cái ” Tiểu hư hỏng , để cho ngươi dám tiểu lên người ta.”

Đường Diệu cảm thấy cái mông mình đau rát liền oa oa khóc lớn lên , Đại Mai vội vàng ôm nàng vào trong ngực dỗ dành. Bà bà Lý thị nghe được tiếng khóc thò đầu ra hỏi chuyện gì , Đại Mai liếc nhìn Vương thị đáp ” Diệu Diệu tiểu trên người tam thẩm ạ.”

Lý thị từ ngoài đi vào nhìn một chút nói ” Tiểu hài tử tiểu một chút là việc bình thường vậy mà ngươi cũng có thể đánh nàng?”

Khuôn mặt Vương thị chìm xuống ” Nương , ta chỉ đụng nhẹ nàng một cái cũng không có đánh nàng.” Vừa nói vừa khua tay múa chân diễn tả sợ Đường Diệu lại khóc lớn.

Vương thị nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng không tốt thì bĩu môi đi trở về phòng mình thay quần áo.

Hạnh nhi từ trước vẫn cùng Cảnh Lâm chơi đùa ở bên ngoài, lúc này vừa chạy về tói nhà nghe Đường Diệu khóc vội vàng đem *lăng tiêu* trong tay đưa cho nàng ” Hoa đào đừng khóc . Cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ hết rồi.”

Đại Mai cũng hướng Lý thị nói ” Bà nội , ngươi xem hoa đào một chút không có sao chứ , nàng làm sao cứ khóc không dừng.”

Đường Diệu trong lòng bị nghen khuất ô ô khóc , cái mông nhỏ nhắn mềm mại bị bàn tay to của Vương thị vỗ lên thật sự không phải đau bình thường đâu.

Lý thị tháo tã ra nhìn một cái thấy cũng không có chuyện gì ” Có lẽ do tay tam thẩm các ngươi to nên đụng liền đau , một lát sẽ khoẻ thôi.”

Vừa nói nàng vừa xoa xoa cái mông của Đường Diệu , vừa dỗ dành ” Hoa đào ngoan , không khóc , không khóc.”

Đợi sau khi mọi người ăn uống xong bọn Cao lão đầu liền cáo từ, Hạnh nhi ở một bên nước mắt lưng tròng nhìn theo cũng muốn đi cùng. Cao thị nghĩ Hạnh nhi mặc dù còn nhỏ nhưng bây giờ cũng có thể giúp đỡ trông nôm hài tử nên để nàng ở lại. Hơn nữa Cảnh Phong cùng Cảnh Xuân phải đi đến trường đọc sách , Hạnh nhi ở trong nhà cũng có thể học làm một số việc miễn lại bị Vương thị nói một nhà lớn bé các nàng không biết làm việc.

Buổi trưa , Cảnh Phong có thời gian trở về ăn cơm gặp qua họ hàng một chút rồi lại mang Cảnh Xuân đi học, lúc gần tối mới vừa về tới . Sau khi ăn xong hắn lại dành việc dọn dẹp bàn cơm , Lý thị bảo hắn không cần phải làm cứ yên tâm mà học hành.

Vương thị bĩu môi chậm rãi ăn cơm , chờ Cao thị đem tất cả thứ trên bàn dọn xuống gần xong nàng mới đứng dậy nói đã ăn no.

Đường Văn Thanh ôm Đường Diệu đi đến cửa chính hóng mát , nghe ở đầu phía Tây có người cái nhau liền chạy qua nhìn một cái. Đánh nhau là người trong tộc , người nhà Đường Cảnh Viên.

Đường Cảnh Viên tuổi tác so với Đường lão đầu không lớn hơn bao nhiêu nhưng vì bối phận nhỏ hơn nên phải gọi Đường Văn Thanh là thúc. Thấy Đường Văn Thanh vừa đi qua bọn tiểu bối lập tức thỉnh an trêu đùa Đường Diệu, có mấy người lớn đều gọi Đường Diệu là tiểu cô cô.

Đường Diệu trợn to mắt vui vẻ mà nhìn bọn tiểu bối , cảm thấy rất là mới mẻ, ở kiếp trước nàng cùng không hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.

Nguyên nhân đánh nhau rất đơn giản , chỉ vì một chén canh nhỏ . Tiểu nhi tử hắn ngại tiểu cô nương uống nhiều canh nên bị hắn đoạt lấy , thường xuyên vì vậy mà cãi vả đánh nhau.

Đường Diệu nghe xong vui vẻ cười lớn cạc cạc, dù gì mình cũng đang là tiểu hài tử không cần phải sợ cái gì.

Nghe nàng cười tất cả người còn lại cũng cười to lên , Cảnh Phong đi theo phía sau phụ thân tiến lên nhận lấy Đường Diệu rồi quay đầu nói với Đại Mai ” Về nhà đi , hoa đào có thể nghe hiểu chuyện. Tiểu hài tử xem những thứ này không được tốt.”

Đại Mai cũng không phải là người thích tham gia náo nhiệt liền kéo tay Hạnh nhi đi , Hạnh nhi cứng đầu không chịu về cùng Cảnh Lâm chạy về phía trước xem náo nhiệt.

Cảnh Phong thấy vậy ôm Đường Diệu dẫn theo Cảnh Xuân cùng Đại Mai, nói với phụ thân một tiếng rồi đi về nhà.

Đường Diệu càng nghĩ càng cảm thấy vui , chỉ có một chén canh mà đưa tới huyết án làm cho người một nhà đánh nhau gà bay chó sủa, mãi cho đến khi tới cửa chính Đường Diệu vẫn cười cạc cạc .

Cảnh Xuân nhìn nàng một cái dùng ngón tay chọt nhẹ vào mông nàng ” Ngươi bệnh thần kinh.”

Đường Diệu cảm giác mông bị đau lập tức oa oa khóc lên.

Cảnh Xuân vô tội lui nhanh ra phía sau tỏ vẻ chính mình không có đụng nàng ” Tiểu xấu xa.”

Tháng sáu ban đêm có chút ẩm ướt, bởi vì trời mưa cây cỏ mọc lên nhiều nên cũng có thêm nhiều muỗi bay loạn. Đường Diệu bị muỗi cắn rất là khó chịu, không thể làm gì khác hơn là dùng tiếng khóc để phát tiết.

Cao thị nhìn một chút trăng rằm trên cao ước lượng thời gian liền ôm Đường Diệu vào nhà cho bú sữa ru ngủ.

Thời điểm đổi tã cho nàng làm Cao thị hoảng sợ , nhìn thấy trên mông trắng mịn của Đường Diệu một mảnh xanh tím vội vàng hỏi Đại Mai chuyện gì xảy ra.

Đại Mai liền đem chuyện Vương thị lúc sáng nói cho Cao thị nghe.

Lý thị nghe âm thanh ồn ào đi vào , nhìn một cái cũng hoảng sợ kêu lên ” Không thể nghĩ tới nàng lại nặng tay như vậy.”

Trong lòng Cao thị tuy không vui nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài được nên đành trừng mắt nói với Đại Mai ” Về sau trông chăm sóc muội muội cẩn thận một chút.”

Đại Mai uỷ khuất đành vâng dạ gật đầu một cái.

Đường Diệu thật có lỗi nhìn Đại Mai , cầm lấy ngọc bội hướng nàng đưa tới, muốn cho nàng cảm nhận được một chút an ủi.

Đại Mai nhìn thấy dáng vẻ khả ái của muội muội thì cười rộ lên , cùng với nàng chơi đùa nói ” Hoa đào , ngọc bội này đưa cho tỷ tỷ đeo có được hay không?”

Đường Diệu mặc dù không đành lòng nhưng Đại Mai đối với nàng rất tốt , dáng vẻ lại làm người ta yêu thích, nếu như đeo cái này lên cũng không phải là không được . Nàng nghĩ mình cũng không thể quá hẹp hòi, mình so với Đại Mai còn lớn tuổi hơn nhiều nên liền hào phóng mà buông lỏng tay , mang ngọc bội đặt trong tay Đại Mai.

Đại Mai kinh ngạc nói ” Nương , hoa đào vậy mà bằng lòng đưa ngọc bội cho ta thật là không nghĩ đến a.”

Cao thị cười cười ” Ngươi đừng tưởng rằng tiểu hài tử đều không hiểu chuyện , nàng cái gì cũng biết. Ngươi đối với nàng tốt thì tự nhiên nàng sẽ đối với ngươi tốt.”

Đường Diệu cười nhấp nháy mắt tỏ vẻ rất là đồng ý lời nói Cao thị.

Ban đêm , Cao thị nói với Đường Văn Thanh chuyện của Đồng Vấn . Nói tới nói lui Đường Văn Thanh cũng không nghĩ được biện pháp tốt.

Hắn thở dài ” Cha tính tình nóng nảy , cũng đã lớn tuổi. Lúc hài tử sinh ra mới hoà nhã được một chút , ngươi cũng đừng tuỳ tiện nhắc việc này với hắn.”

Cao thị để cho Đường Văn Thanh đuổi những con muỗi ở bên trong màn một chút . Tiền trong nhà cũng không có nhiều nên màn ngủ cũng chỉ có hai lớp phía trên và đằng trước , mỗi lần trước khi ngủ cũng phải đập muỗi nửa ngày nếu không thì ban đêm không thể ngủ được.

Cao thị sau khi dỗ Đường Diệu ngủ rồi liền lặng lẽ nói chuyện cùng Đường Văn Thanh. Đường Văn Thanh ngửi được hương thơm trên cơ thể nàng sau khi tắm cùng với mùi sữa liền nhịn không được có chút động tình.

Hai người động tác có chút lớn làm Đường Diệu thức dậy . Đường Diệu thật sự quẫn bách , chỉ có thể ở trong đêm tối chơi với ngón tay của mình , một bên đếm sao cùng cừu.

Có mấy con muỗi cứ vây quanh nàng bay tới bay lui làm nàng thật sự muốn khóc nhưng lại sợ hù đến hai người đang bận làm việc nên không thể làm gì khác hơn là im lặng mà chịu đựng.

Ngày thứ hai, Cao thị phát hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Đường Diệu chằng chịt những nốt đỏ do muỗi cắn thì càng hoảng sợ ” Tất cả cũng do cha ngươi , mỗi lần lên giường đều không che màn kĩ hại ngươi bị muỗi cắn đến như vậy.”

Đường Diệu hồi tưởng tới sự việc đêm qua liền nhịn không được mà đỏ mặt.

<< Chương trước >>     << Chương tiếp theo >>

Lượt xem: 15

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 7635

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Thank….Vương thị quá đáng sao k ai la mắng mụ khi sai vậy….nỡ lòng nào đánh mông nhỏ của ĐD ah,….ah..xanh tím luôn ah

  2. avatar

    Ôi làm trẻ con k dễ mà. Haha

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!