https://trangtruyenmang.com/bach-lien-ti-menh-truyen-chuong-9-dinh-uoc-nham/Chương 8: Lịch kiếp
Không ai rõ kết quả của trận quyết chiến núi Hồng Lĩnh thế nào. Chỉ thấy Từ Minh và tứ đại hộ pháp người toàn máu lết về ma cung, từ đó không dám quấy nhiễu nhân gian nữa.
Ba luồng sáng trắng đỏ lam bay về cửu trọng thiên,chưa kịp mở tiệc ăn mừng họ đã phải đi lịch kiếp. Ngọc Hoàng vui vẻ tiễn ba người tới cầu nại hà, nói vài câu hoà nhã rồi rời đi.
Thôn nhỏ dưới chân núi Hồng Lĩnh
Đứa bé gái áo đỏ mặt lấm len khóc thít thít chạy tới hồ sen
– Quân ca ca … hức… hức tên áo lam đó đánh muội
Đứa bé trai áo trắng khoảng năm sáu tuổi nhưng đã có nét lạnh lùng kiệt suất nhíu đôi mày xinh đẹp đưa tay lau nước mắt cho cô bé.
– Ngoan! Đừng khóc. Ta mua kẹo cho muội.
Bóng dáng áo đỏ mắt sáng láng gật đầu.
Cô bé áo đỏ là con gái của bà mối Bạch, vì không có bố nên lấy họ mẹ gọi là Bạch Liên. Bé thường xuyên bị các bạn cùng trang lứa ức hiếp vì không có “ cha” cũng không có ai thèm chơi với bé. Kẻ cầm đầu bọn trẻ con trong xóm bắt nạt nàng là con trai độc nhất của tú tài họ Lê tên Lê Mệnh. Cô bé lần nào gặp cậu ta cũng sẽ bị chêu cho phải khóc ầm bỏ đi đường khác.
Chỉ có biểu ca của bé là luôn quan tâm đỗ dành bé. Vị biểu ca này là con trai thứ của Lưu đại phu trong thôn anh họ của mẹ bé.
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, tuổi thơ của bé cứ gắn liền với hai người đó, người thì chêu đùa người thì bảo vệ. Thoáng cái nàng đã mười sáu tuổi, nàng vốn thích nghề của mẹ nên theo mẹ học kết duyên.
Lê Mệnh ngồi trong lầu soạn truyện, bẩm sinh cậu đã mê truyện, trong mỗi câu truyện cậu soạn luôn suất hiện một bóng dáng màu đỏ khóc thút thít quay đầu bỏ chạy, môi vẽ nhếch tạo thành nụ cười hoàn mĩ có một không hai.
Những câu truyện cậu viết sống động như thật lại là con nhà nho ( nho giáo thời xưa rất phát triển, con nhà nho tức chỉ những người suất thân trong gia đình có học thức rất được mọi người kính trọng) nên tiếng tăm vang khắp vùng ai ai cũng biết tới.Không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ siêu lòng vì cậu.
Cậu vẫn lêu lổng ăn chơi chọc gẹo người khác như lúc nhỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu bắt gặp Bạch Liên sách một cái giỏ đi về hướng cậu. Cậu vẫn thích bắt nạt cô bé như xưa, buộc một sợi dây ngang đường rồi leo lên cây đợi nàng tự đi vào bẫy, lúc Bạch Liên đi qua không cẩn thận vấp phải ngã xuống đất lăn vài vòng rơi vào hồ sen gần đó .
Cậu phá lên cười thích thú khi con mồi vào bãy, cười chưa được bao lâu thì mặt tím xanh khi thấy Bạch Liên vùng vãy tuyệt vọng dưới nước, cậu quên mất nàng không biết bơi, cậu chỉ thích bắt nạt cô bé chứ chưa bao giờ muốn Bạch Liên chết, biết mình đùa hơi quá, không suy nghĩ gì nhảy xuống cứu nàng.
Sóng nước bập bềnh bỗng cuồn cuộn cuốn theo hai người vào vòng xoáy, cho tới khi Lê Mệnh tỉnh lại thì cậu và nàng đã ở trong một hang động, người con gái áo đỏ dung nhan không còn xinh đẹp đáng yêu như ngày thường nữa mà tái nhợt.
Y phục bị nước làm ướt dính chặt vào cơ thể nàng tạo thành bức “ cung xuân đồ” tuyệt hảo nhất, bây giờ cậu mới ý thức được hoá ra bọn họ đều đã lớn, thoáng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ bậy bạ .
Lê mệnh vỗ lưng nàng nôn ra rất nhiều nước, cậu đi kiếm củi, đốt lửa hong khô quần quần áo, mãi lâu sau nàng cũng chưa tỉnh, cậu dành hô nhấp nhân tạo cho nàng.
Môi chạm môi, tim cậu như có gì đập nhanh hơn bình thường gấp trục lần. Đúng lúc này nàng lại tỉnh.
– Bốp.._ Một cái tát vang lên trong động.
– Ngươi ngươi ngươi… cái tên không bằng sâu bọ kia…
Tay run run Bạch Liên sờ lên môi không thể tin được truyện gì đang xảy ra truyện gì thế này, tên áo lam này định làm gì nàng vậy? Đây là nụ hôn đầu của nàng, nàng định dành cho Quân ca ca, sao hắn dám… hức hức hức .Dù từ bé bị hắn khi dễ đã quen, nhưng truyện này sao có thể? sao hắn có thể làm ra truyện bì ổn vô sỉ như vậy? Nhìn xuống thấy quần áo xộc xếch nước mắt nàng lăn dài.
Cậu thấy nàng khóc, bản thân tự nhiên trở nên bối dối, đây không phải lần đầu tiên thấy nàng khóc, nhưng cậu biết truyện này đối với thiếu nữ chưa xuất giá ảnh hướng xấu tới cỡ nào. Nam nhi! Dám làm dám chịu.
– Truyện này ta sai! Ta sẽ chịu trách nhiệm với muội.
Bạch Liên nghe vậy càng khóc to hơn
– Truyện này hức… hức … liên quan tới cả đời ta. Ngươi chịu trách nhiệm thế nào.
– Ta sẽ cưới muội.
Nghe thấy vậy nàng càng bực mình, vơ luôn hòn đá bên cạnh ném hắn
– Ai cần ngươi cưới
Nói xong nàng lết thân thể lảo đảo rời khỏi hang động, đường đi gập ghềnh lại vừa uống no nước sức lực đã sớm kiệt sức cơn choáng váng ập tới làm nàng mất thăng bằng ngã xuống rơi vào vòng tay ấm áp của Lê Mệnh.
Ngước mắt lên nhìn hắn, mốt duồi son điểm giữ tâm mi, gương mặt dịu dàng thánh thiện như bồ tát làm cho người nhìn loá mắt. Nhưng Bạch Liên chỉ thấy chán gét, đẩy thật mạnh hắn ra rồi lảo đảo đi về phía trước. Hắn vẫn đi ngay sau nàng, nàng ngã hắn sẽ đỡ, về tới thôn đã là nửa đêm ngoài đường vắng lặng.
Nhà Bạch Liên gần cuối làng ban ngày cũng ít người đi lại chứ nói gì ban đêm, Lê Mệnh đứng sau dõi theo bóng nàng vào nhà thầm tính toán sẽ thuyết phục phụ mẫu ra sao để cậu có thể danh chính môn thuận lấy nàng.
Vừa bước vào cổng mẫu thân Bạch Liên đang lo lắng đợi ở ngoài thấy con gái nhếch nhác như vậy bà đau lòng vô cùng tất cả cũng tại bà mệnh khổ liên huỵ tới con gái
– Liên nhi con sao vậy?
Bạch liên chỉ an ủi mẹ vài câu không dám nói thật sợ mẹ nàng lo lắng rồi xin phép về phòng.
Lượt xem: 16
Số người xem: 13
Mã ID của bài viết này là: 7497
Ây da. Có ngược. Ta thấy mấy a ctrai càng thjk cô nào đó càg muốn trêu cho họ tức hay sao ý hj