Chương 10
Vào đêm, bầu trời âm trầm, không thấy một điểm sáng. Màu đen khiến Trang Tử thôn hoàn toàn yên tĩnh. Trần thị trằn trọc, thật lâu khó mà ngủ. Trong bóng tối, nàng trừng lớn tròng mắt, ánh mắt dần dần tan rã. Thật là già… Ba mươi năm trước ngủ không tỉnh, sau ba mươi năm ngủ không được… Đằng sau ba mươi năm cũng nhanh đến cuối cùng. Chỉ là bộ xương già này không biết còn có thể chống đỡ bao lâu. “Mẫu thân, không muốn… Không muốn đi.” Tiểu thạch đầu nói mớ. Trần thị ánh mắt dần dần ngưng tụ, lấy lại tinh thần. Chỉ là, trong bóng đêm, cặp mắt này của nàng là không dùng được. Nhưng trong bóng tối, nàng như cũ quen thuộc đưa tay sắp xếp chăn đệm cho Tiểu thạch đầu. Động tác này, phảng phất đã thành thói quen. Nàng nhẹ nhàng vỗ chăn bông, lẩm bẩm nói: “Ngoan ngoãn, đi ngủ cảm giác bình yên! Ngoan ngoãn…” Dù là trong đêm ngủ trễ, sáng sớm khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Trần thị như cũ tỉnh lại. Liền ngoài cửa sổ để lọt vào tia sáng, một phen mặc quần áo, nhìn thoáng qua tiểu thạch đầu ngủ trên giường, mới nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ. Sắc trời tảng sáng. Trần thị đứng tại cổng nhà chính, hướng gian phòng của Lan nương nhìn thoáng qua, có chút mơ hồ. Chỉ hi vọng lần này có thể thuận lợi giải quyết xong chuyện này, kia Tô Võ sau này không còn tới quấy rối mới tốt. Cuộc sống của các nàng vốn cũng không đủ thuận lợi, lại là chịu không được như thế giày vò. Một trận gió thổi qua, đánh vào trên mặt, nàng rùng mình một cái. Trần thị đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, lửa mới vừa đốt, Lan nương cũng đã xuất hiện tại trong phòng bếp. Lan nương cùng trước kia khác biệt. Vấn đề này, vẫn là đêm qua lúc ăn cơm chiều, nàng tỉnh táo lại mới bỗng nhiên phát giác một vấn đề. Hôm qua sự tình một ngày hiện rõ mồn một trước mắt, Trần thị không thể không nói, Lan nương hiện tại, gặp chuyện bình tĩnh tỉnh táo, so với trước kia trở nên càng thêm có chủ trương. Có lẽ, đây chính là do Lan nương nói, xảy ra chuyện đại sự như vậy, nếu như nàng lại không tỉnh lại, cái nhà này sợ là đã sớm tan rã… Đối với nguyên nhân Lan nương thay đổi, Trần thị không có truy đến cùng… Có lẽ, trong vô thức, nàng càng hi vọng Lan nương là người như vậy. Điểm tâm… Những ngày này xuống bếp, Lan nương xem như triệt để thăm dò rõ ràng tình huống bên trong cái nhà này. Trong nhà ngoài một chút lương thực, chỉ còn lại một túi bắp ngô chưa mài cùng một cái gùi khoai lang ―― Đặt ở trong hầm ngầm khoai lang, còn không thể dùng nấu ăn, nhất định phải toàn bộ cầm lấy đi ươm giống… Về phần trong tay Trần thị còn tiền bạc hay không, Lan nương không có ngốc đến mức đi hỏi. Cho dù có, cũng thừa không được mấy đồng, nàng sinh bệnh, ngay cả trong nhà chỉ có mấy con gà đều bán đi… Chỗ nào có thể còn lại bao nhiêu tiền. Tiếp theo là chuyện sinh kế… Cặp vợ chồng Hồ Nhị lang cùng Đường A Sâm tới sớm nhất. Lúc bọn hắn đến, Lan nương cũng mới vừa vặn cầm chén đũa dọn dẹp sạch sẽ. “Trong phòng đơn sơ, mời mọi người ngồi.” Lan nương chào đón, cười khanh khách. Trời sáng nay tạnh, Trần thị mới đem chậu bồn trong phòng hai ngày này dùng để tiếp nước mưa thu thập xong, trên mặt đất như cũ lộ ra ướt sũng. Mấy người nhìn, cũng là ngầm sáng tỏ. Không có nam nhân ở nhà, nóc nhà tất nhiên là không có ai sửa chữa. Trần thị nhìn xem bộ dạng Lan nương cười khanh khách, tâm bỗng dưng chìm chìm, há hốc mồm, một câu nghẹn ở trong cổ họng, không có phun ra. Qua một thời gian, lại có bốn năm cái thôn dân lục tục ngo ngoe tới. Chỉ là kia hôm qua miệng đầy đáp ứng cặp vợ chồng Thôi đại chùy lại chậm chạp không thấy bóng dáng… Trần thị tiến lên nói mấy câu. Lan nương yên lặng nghe, nghe được trong đó có tên của hai người. Khuôn mặt ngay ngắn, mặt chữ quốc gọi là Ngưu Thuyên Quần, Con mắt híp lại, khuôn mặt vui sướng gọi là Cát Thiên Khôn. Đường A Sâm hỏi: “Kia Tô Võ nói lúc nào tới?” Trần thị nhìn Lan nương. Lan nương nghĩ nghĩ, “Từ bãi lớn của thôn tới, chỉ là lộ trình cũng muốn một canh giờ… Bất quá theo như tời gian hôm qua, cũng kém không nhiều nên đến.” Vừa vặn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Một hán tử độ khoảng 30 tuổi, mặc trên người áo dài vải thô, ống quần màu xám cuốn lại, chân đi một đôi giày cỏ. Giữa hai hàng lông mày lộ ra thần sắc lạnh lùng… Lan nương cảm thấy diện mạo người này có chút quen thuộc. Hán tử bước chân dừng lại, nhếch khóe môi đón ánh mắt của mọi người. Trần thị hừ một tiếng, lầu bầu nói: “Không phải nói là không đến mà!” Lan nương đang lúc buồn bực, chợt nghe Ngưu Thuyên Quần nói: “Lý đại ca đến, nhanh, chúng ta đang chờ ngươi đây.” Lan nương nghe được sững sờ, chợt hiểu ra, “Đại ca, mau vào ngồi.” Hắn hẳn là con trai cả của Trần thị, đại bá Tiểu thạch đầu ―― Lý Thiết Mộc. Khó trách cảm thấy diện mạo có chút quen thuộc… Mặc dù không biết chuyện cũ trước kia, nhưng hôm nay hắn tới, liền là hỗ trợ. Lan nương không thể lãnh đạm. Lý Thiết Mộc nhìn mọi người một chút, chỉ gật gật đầu, cũng không có ngồi tại trên ghế Lan nương bưng tới, chỉ dựa vào tường đứng đấy. Đối với Lý Thiết Mộc yên lặng, mọi người hình như đã thành thói quen, cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn chào hỏi một tiếng. Lan nương nhìn xem, trong lòng càng cảm thấy kì quái. Bà bà không phải nói, hai huynh đệ cũng sẽ không tới sao? Làm sao Lý Thiết Mộc lại xuất hiện ở chỗ này… Nhìn thần sắc mọi người, giống như là biết hai mẹ con đến cùng phát sinh qua sự tình gì… Nên tới, tóm lại cũng tới. “Muội tử, đại ca đến đây, đồ vật đều thu thập xong…” Tô Võ xưa nay đều ngủ đến phơi nắng ba sào mới lên, nhưng hai ngày này bởi vì sự tình của Lan nương, hắn liên tiếp hai ngày đều tỉnh lại thật sớm. Hôm nay buổi sáng ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn, liền vô cùng cao hứng chạy tới. Đến xem xét, ngay cả cửa sân đều không có đóng, chắc là đợi hắn tới… Thế nhưng là, vì cái gì trong phòng xuất hiện nhiều người như vậy? Ánh mắt của hắn ở trong phòng quét một vòng, cuối cùng dừng lại tại trên người Lan nương, mang theo nghi vấn. Lan nương trong mắt mang theo trào phúng nhìn thẳng hắn. Hắn đột nhiên khẽ giật mình, chợt liền hiểu được một chuyện. Hắn bị người ta hung hăng chơi một vố! Vẫn là bị Lan nương hung hăng chơi một vố! Tô Võ hận đến nghiến răng. Bàn tay nắm chặt vang lên tiếng ken két rõ ràng. “Làm sao, hôm nay nhiều người đến như vậy, là muốn xen vào chuyện bao đồng a!” Trần thị giận dữ, “Tô Võ ngươi khinh người quá đáng, mọi người nhìn không quen, như thế nào gọi là xen vào chuyện bao đồng!” Tô Võ hung ác trừng Trần thị một chút, “Lão bất tử, hôm qua ta không có giáo huấn ngươi, ngứa da phải không?” “Nói chuyện quy củ chút!” Một mực an tĩnh Lý Thiết Mộc khí thế nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Đây là Lý gia, còn chưa tới phiên ngươi một ngoại nhân đến giương oai!” Lý Thiết Mộc chậm rãi đứng thẳng người. Tô Võ sững sờ. Lý Thiết Mộc? Không phải nói bởi vì chuyện này năm đó, hai mẹ con đã sớm trở mặt? Hôm nay làm sao lại xuất hiện ở đây. “Muội tử ta gả cho Lý gia nhà ngươi , chưa từng hưởng qua một tia phúc phận, ta người làm ca ca này nhìn không quen, đem nàng đón về, chẳng lẽ không được?” “Trước đắng sau ngọt.” “Hừ, lời nói dễ nghe. Cha mẹ ta nuôi khuê nữ đều nâng ở trong lòng bàn tay, đến Lý gia các ngươi chịu khổ, làm sao đều khó có khả năng!” Tô Võ trào phúng cười một tiếng, “Tô gia ta mặc dù nghèo, nhưng đến cuối cùng không có nhẫn tâm, để nữ nhi gả tới nhiều năm như vậy, không chỉ ăn khổ, ngay cả cái…” “Tô Võ!” Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thiết Mộc nộ khí. Lan nương trông thấy đám người phẫn hận trừng mắt Tô Võ, liền minh bạch, Tô Võ lời này khẳng định là đã chạm đến nghịch lân của Lý Thiết Mộc.
Lượt xem: 30
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 7884
Ôi thật tò mò mà. Khôg biết thân thể trc như nào nhỉ
LTM này ngu ngốc sao….cả một nhóm người đứng đầy sân mà nói điều k nên nói….
Thank….
Ko biết nghịch lan cua ly thiết môc la gì nhi