Chương 2: Thiên Vũ Nữ Đế (2)

Tác giả: Nguyệt Tích

 

Hoàng Vũ Doanh im lặng ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ cho cô gái độ mười tám đôi mươi kia chải tóc xong. Cô gái tên Châu Nương, được xem như thiếp thân cung nữ của nàng, lúc nào cũng túc trực ở bên không rời nửa bước. Hoàng Vũ Doanh trong mắt Châu Nương gần đây đã ngoan ngoãn rất nhiều, không như lúc trước, mỗi lần nàng chải tóc đều lắc qua lắc lại không chịu ngồi yên.

 

Cho đến khi suối tóc đen bóng mượt không một sợi rối, Châu Nương mới thỏa mãn buông lược, xem như hoàn thành xong công việc.

 

“Bệ hạ người xem, thật đẹp, đẹp hơn trước rất nhiều.” Châu Nương khẽ nâng một lọn tóc của Vũ Doanh lên, cười khen.

 

Vũ Doanh cũng nâng mắt, đối diện gương đồng mờ mờ mà nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân bây giờ, khẽ gật đầu, “Ừm” một tiếng.

 

Xác thật. Nàng của bây giờ đẹp hơn trước kia rất nhiều.

 

Thế nhưng, cùng một câu nói mà mỗi người lại hiểu theo nghĩa khác nhau. Châu Nương cho rằng Nữ đế bệ hạ khi quần áo tươm tất, biểu cảm chỉnh tề xinh đẹp hơn trước kia nhiều. Vũ Doanh lại cho rằng, thân xác của nàng bây giờ xinh đẹp hơn thân xác trước kia rất nhiều.

 

Thân xác trước kia có vẻ ngoài rất bình thường, không xấu nhưng cũng không đẹp, chẳng thể gây ấn tượng cho người khác bao nhiêu. Thân xác hiện nay có cha mẹ là Đế – Hậu một nước, dĩ nhiên bộ dạng không thể tệ. Hơn cả, thế giới trước kia đầy rẫy nguy hiểm, thời gian chăm lo bữa ăn hằng ngày còn không có thì nói chi đến chăm sóc sắc đẹp.

 

Hiện tại cứ xem thế giới đó là kiếp trước của nàng vậy, nói đến nơi nọ, hẳn cũng chẳng kém địa ngục trong truyền thuyết của thế giới này là bao. Thây ma, quái vật đầy đường, con người lầm lạc, tất cả chém giết lẫn nhau để mà sống sót. Nàng kiếp trước phải đạp lên từng đống từng đống thi thể mới có thể tìm ra đường sống, mở ra cánh cổng không gian.

 

Hoàng Vũ Doanh đưa linh hồn gửi vào thành quả của siêu trí tuệ nhân tạo – vòng tay Vũ Mặc, nhờ nó vượt qua thời không đem nàng đến đây. Lúc vừa đến thế giới này, vốn định để vòng tay dò tìm thi thể vừa mới chết không lâu nào đó để nàng nhập vào, e ngờ trùng hợp, thân thể của Thiên Vũ Nữ đế lại không hề chứa đựng linh hồn.

 

Kết quả thì như ngày hôm nay, nàng trở thành Thiên Vũ Nữ đế.

 

Vũ Doanh mất gần nửa tháng nằm ở trên giường để cưỡng ép linh hồn và thể xác hòa hợp. Sau khi vất vả điều khiển được cơ thể, nàng tiếp tục đối mặt với trở ngại thứ hai, lực lượng của linh hồn và khả năng của thể xác chênh lệch quá lớn. Đây quả thật là việc nguy hiểm khôn lường, bởi lẽ chỉ cần sơ suất để sức mạnh bộc phát, hậu quả chỉ có biến thành cát bụi mà thôi.

 

Đối với thể xác của người bình thường, vốn khả năng cũng yếu kém hơn linh hồn của họ rất nhiều, chỉ là không chênh lệch đến mức thái quá như nàng hiện giờ. Nếu nói linh hồn là bản thể, vậy thể xác chỉ là nơi trú ngụ. Và cũng bởi chỉ là nơi trú ngụ nên không thể nào phát huy hết khả năng của bản thể, nhiều nhất cũng chỉ ba, bốn phần.

 

Kiếp trước của Hoàng Vũ Doanh, thế giới lâm vào thời kì tận diệt, nhờ nguy hiểm trập trùng mà con người mới khám phá ra khả năng vô cùng vô tận của sinh vật sống. Cường hóa cơ thể, để khả năng của thể xác vận dụng cực hạn sức mạnh của linh hồn, tiếp đó tiến hành cường hóa linh hồn đến cực hạn khả năng tiếp nhận của thể xác, sau lại cường hóa cơ thể . . . cho đến khi trở thành sinh vật tiến hóa vượt trội tất thảy. Tiếc thay, còn chưa người nào đạt đến cảnh giới đó thì thế giới đã suy tàn, nguồn sống cạn kiệt.

 

Nàng khi mới được đến thời không này vốn còn lo ngại không có quái vật, sinh vật đột biến cùng sinh vật tiến hóa vậy làm sao đủ tài nguyên năng lượng để nàng đột phá? Nhưng sau nửa tháng thích nghi với cơ thể mới, khi tra xét năng lượng từ nguồn sống ở đây, nàng mới vui mừng phát hiện thì ra nơi đây lại dồi dào năng lượng đến thế. Tài nguyên dao động xung quanh môi trường lúc nào cũng đủ đầy để nàng tiếp thu vào cơ thể và chuyển hóa chúng thành dạng năng lượng khác, là cơ sở cho việc tạo ra vũ khí chiến đấu cũng như cường hóa bản thân.

 

Tuy nhiên có được ắt có mất, tài nguyên năng lượng của nơi đây dư thừa đến thế, nhưng cơ địa của thể xác nàng lại không có khả năng cường hóa và khả năng tốc độ bẩm sinh. Theo quan điểm của những kẻ luyện võ, tu tiên hoặc học tập ma pháp gì đó thì đây gọi là không có thiên phú, khó lòng tu luyện. Vậy ra Vũ Doanh chỉ có thể dựa vào tri thức, kí ức kiếp trước và lực lượng linh hồn bổ trợ cho thân thể mà từ từ tiến hành “tu luyện”. Thời gian từ khi xuống giường được cho đến bây giờ Vũ Doanh đều theo quy luật sáng sớm ra hứng gió hứng sương rồi tắm nắng, mục đích cuối cùng chỉ là để hấp thu năng lượng, chậm rì rì cường hóa cơ thể.

 

“Bệ hạ, người có muốn ăn chút điểm tâm hay hoa quả không?”

 

Lời nói của Châu Nương khiến Vũ Doanh từ trong hồi ức tỉnh táo lại. Nàng nhẹ chớp làn mi che đi chút mơ màng trong mắt, tập trung tinh thần nghe Châu Nương huyên thuyên.

 

“Hôm nay Ngự thiện phòng vừa nhập vào rất nhiều hoa quả tươi mới, bệ hạ xem có rất nhiều món người thích ăn nha . . .”

 

 

Vũ Doanh vừa nghe vừa cảm thán thời không này thật kì lạ. Vừa nhìn có vẻ cổ hủ lạc hậu hơn cuộc sống kiếp trước, thế nhưng, phỏng chừng tất cả rau củ hoa quả, lương thực gì nàng biết đến, nơi đây đều có cả. Chỉ là vì không có cơ sở nghiên cứu và thuốc hóa học nên cứ muốn ăn món nào thì phải đợi đến mùa mới có mà ăn. Thật chẳng biết xã hội loài người nơi đây đã tồn tại bao lâu rồi mà lại phát hiện và tận dụng được nhiều tài nguyên đến thế. Đồ đồng, đồ sắt, đồ bạc, đồ vàng,… đều có hết cả, đoán chừng thời gian phát triển cũng không ít. Vậy mà trang phục, tập tục, tư duy của người ở đây vẫn mang nét cổ xưa như cổ đại trong lịch sử loài người ở kiếp trước của nàng.

 

Những trái ngược này khiến Vũ Doanh đau đầu không thôi. Không biết mình được đưa đến nơi đâu, liệu có còn trong vũ trụ không? Hay là một vũ trụ khác? Một tinh cầu khác? Vậy trong vũ trụ này có còn tinh cầu mang sự sống khác, có tồn tại thứ sinh vật nào đủ khả năng làm bá chủ như nhân loại? Nếu thật là có, vậy chúng có tìm cơ hội tấn công tinh cầu này như đã làm với tinh cầu mà Vũ Doanh từng sống?

 

Quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp, hoàn cảnh xa lạ khiến nàng bức thiết muốn lấy lại năng lực của kiếp trước, tìm hiểu rõ ràng nơi mà nàng đặt chân kiếp này. Ý định vẫn luôn nung nấu trong lòng cho nên Vũ Doanh không muốn lãng phí thời gian, canh đúng giờ liền mở miệng cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của Châu Nương.

 

“Trẫm muốn đi ngoài, ở mãi trong tẩm cung thật khó chịu.”

 

Châu Nương dừng lại mấy câu dong dài, nghe bệ hạ của nàng ta nói. Nhưng nghe xong liền nhăn mày, không đồng ý đáp: “Bệ hạ, chẳng phải sáng sớm đã ra ngoài một lược rồi sao?”

 

“Châu Nương, trẫm muốn ra ngoài hóng gió.”

 

“Không được đâu. Người phải biết người mới khỏi bệnh . . .”

 

“Nhưng trẫm muốn ra ngoài!”

 

“Bệ hạ . . .”

 

“Trẫm muốn đi!”

 

Trước ánh mắt kiên quyết của Thiên Vũ Nữ đế, Châu Nương buông tay, không còn cách nào khác phải đồng ý. Vũ Doanh thoải mái đứng lên, cho Châu Nương dìu ra ngoài, phía sau là tốp tiểu cung nữ nhỏ tuổi theo hầu.

 

Cái nha, là kinh nghiệm mà Vũ Doanh rút ra từ những ngày qua. Nói một lần nàng ta không đồng ý thì lại thêm một lần, lần hai đến lần ba, lần ba đến lần bốn,… cho đến khi Châu Nương không chịu nổi mới thôi. Có điều lúc đi thì dễ mà khi về lại khó. Thấy thời gian đủ lâu mà nàng không quay về thì không chỉ Châu Nương không đồng ý mà nhiều người khác cũng không cho phép. Vậy nên thật đáng tiếc, chỉ có đầu xuôi nhưng đuôi lại không lọt nổi.

Lượt xem: 16

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 3065

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar

    Nag nguyet tich oi cho ta hoi lich dag chuyen nay dc ko,neu mot tuan 2 chuog thi cho ta nghi 2 thag roi doc tiep nha,ta dag theo may bo truyen cua ni va may bo khac nua,thanks nag nhieu nha,truyen hay lam

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!