Chương 10a: Đói bụng ăn cơm
“Lão thái thái, không ăn cơm tối, người có đói bụng không?” Lô ma ma bưng đĩa gốm sứ màu trắng, bên trên là bát cháo táo đỏ thơm ngọt.
“Không đói bụng, để xuốn đi.” Mạnh Lão thái thái không hề muốn ăn.
Hôm nay bà giận dỗi không ăn cơm chiều, ai ngờ Mạnh Lãi dường như cũng không biết, vừa bước vào đã nói về chuyện của Du Nhiên, làm bà càng không muốn ăn.
Lô ma ma thấy Mạnh Lão thái thái sắc mặt không tốt, không dám nhiều lời, chỉ đứng hầu ở một bên.
Mạnh Lão thái thái lên giường, cũng không ngủ, chỉ ngồi một mình, dáng vẻ vô cùng đơn độc.
“Lão thái thái, người nghỉ sớm một chút đi.” Lô ma ma thấy Mạnh Lão thái thái ngồi một mình trên giường rất lâu, sau đó không nhịn được, đành khuyên nhủ.
Mạnh Lão thái thái vẫn ngồi, trên mặt không hề lộ vẻ buồn ngủ, lắc lắc đầu rồi thở dài: “Làm sao ta ngủ được đây?”
Lô ma ma là vốn là nha hoàn hồi môn thân cận của Mạnh Lão thái thái, bà đã chuột thân từ sớm, cũng đã thành thân và có con cháu đùm đuề. Ngày trước Mạnh gia cho bà của hồi môn rất nhiều, vốn dĩ bà hoàn toàn có thể dùng số tiền đó rồi ở lại thôn trang, trông con trông cháu sau này, nhưng do lo lắng Mạnh Lão thái thái không có tri kỷ thân thiết hầu hạ, nên bà lại tới đây hầu hạ Lão thái thái như trước. Bởi vậy Lô ma ma vốn dĩ không phải thân phận nha hoàn, khế ước bán thân của bà từ sớm đã chuộc về. Ở Mạnh phủ này, bà cũng xem như có một chút mặt mũi.
Lô ma ma vốn là người có đôi mắt tinh tường, dù vậy, tuy rằng đã đi theo hầu hạ Lão thái thái vài chục năm, nhưng đôi lúc bà vẫn không thể hiểu nổi cách làm việc của Lão thái thái, hôm nay cũng là càng không hiểu được.
Nhị lão gia là một người hiếu thuận, Nhị phu nhân xuất thân là đích nữHầu phủ, vốn được chiều chuộng hơn, nhưng ở trước mặt Lão thái thái luôn lễ phép, người một nhà luôn chăm sóc, hầu hạ chu toàn. Lão thái thái lại được ở căn phòng lớn nhất, tốt nhất, trong phòng tràn ngập hương sắc hoa cúc hoa lê, đồ đạc trong phòng đều là những loại quý giá nhất, bốn mùa quần áo, trang sức, thức ăn đều là đồ thượng hạng,…
Người hầu hạ thì có hai ma ma, bốn đại nha đầu, tám tiểu nha đầu,… đúng ra, Lão thái thái phải thật hài lòng mới đúng. Cho dù Ngũ cô nương kia không nghe theo lời Lão thái thái, thì chẳng phải con bé vẫn còn là một đứa nhỏ, từ từ dạy dỗ không được sao? Lão thái thái thật đúng là giận dỗi không đâu.
“Lão gia đọc đủ thử sách thánh hiền, giáo dục con cái hẳn đã có phương pháp, Lão thái thái có thể yên tâm an dưỡng rồi, khi rảnh rỗi thì cũng cháu gái vui đùa, chẳng phải rất tốt sao?” Lô ma ma thật không hiểu nỗi, mỗi lần cũng chỉ biết nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Mạnh Lão thái thái lại là cười khổ: “Ngươi không hiểu được đâu.”
Mạnh Lão thái thái rất yêu quý con trưởng, yêu thương con út, chỉ xem nhẹ người con thứ hai. Lão Nhị từ nhỏ là đứa không chị nghe lời nhất, nhưng ai biết sau khi lớn lên rồi, Lão Nhị lại hơn hẳn huynh đệ, tiền đồ vô cùng rộng mở như vậy.
Ngọc thụ lâm phong thám hoa lang, lại cưới đích nữ của Hầu phủ, tiền đồ thật sự rất rộng mở. Chỉ là đứa con thứ hai này quả thật không phải là đứa con bà yêu thương nhất.
Đứa con bà yêu thương nhất là con út, đã qua đời, con trưởng Mạnh Uân lại ở tiểu huyện Sơn xa xôi, làm Huyện lệnh thất phẩm, bận rộn vô cùng, dân nghèo thì hiếu chiến, thuế má lại không dễ thu, con trưởng xưa nay vốn trung hậu thật thà, dâu trưởng lại là người không có hậu thuẫn, cả đại gia đình chỉ dựa vào bổng lộc của Mạnh Uân con bà, cuộc sống có thể không khó khăn sao?
“Cũng không biết Khoan nhi cùng Úy muội dạo này sống có tốt không.” Mạnh Lão thái thái lo lắng.
Lô ma ma có chút ngạc nhiên, Đại lão gia để có được con nối dõi đã phải chịu nhiều gian nan, 5 năm sau khi thành thân mới sinh được Khoan nhi, cùng năm đó thì Tuyên Nhi cũng được sinh ra, hai đứa trẻ chỉ hơn nhau mấy tháng tuổi, năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi đi. Còn Úy muội với tam tiểu thư Yên Nhiên là bằng tuổi. Nhưng, không phải Khoan nhi cùng với Úy muội đều đi theo Đại lão gia Đại phu nhân ở Nhâm Thượng rồi hay sao? Hai người họ đi cùng với cha mẹ, lão thái thái mắc gì còn phải lo lắng họ sẽ sống không tốt?
“Hai người họ đi theo cha mẹ, chắc chắn là tốt.” Lô ma ma nghĩ sao nói vậy.
Mạnh Lão thái thái lại lắc đầu: “Lương bổng của Lão Đại không nhiều, thôn Thái Bảo An mùa màng không được tốt, chỉ sợ Khoan Nhi, Úy muội ăn không được ngon mặc không được ấm. Nếu có thể ta rất muốn quan phẩm của lão nhị sẽ là của lão đại, được như vậy thì lão bà bà ta yên tâm rồi.”
Lão đại là đứa hiếu thuận, bà nói gì thì nghe đó, nếu như lỡ làm bà tức giận thì liền quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, cầu mong mẫu thân tha thứ, nào có giống Lão Nhị, gân cổ lên cãi với bà.
“Khoan Nhi là đứa trẻ thông miinh hiểu biết, đáng tiếc lại sinh ra ở địa phương hẻo lánh, không có thầy tốt. Hiện tại lại đang diễn ra thi tú tài, nếu có thể đến kinh thành làm đọc sách, bái được danh sư, sợ gì không đỗ cử nhân, tiến sĩ?”
Mạnh Lão thái thái vẫn luôn yêu thương cháu trai của đại phòng như vậy, Mạnh Chính Tuyên hai năm trước đỗ Cử nhân bà vui vẻ đến cực điểm, chỉ tiếc là Mạnh Chính Khoan lại không được trúng cử. Mạnh Chính Khoan là cháu trưởng đích tôn của Mạnh gia, cũng là đứa ưu tú nhất, chỉ là thằng bé sinh ra phải chịu thiệt thòi, không giống như Mạnh Chính Tuyên ở kinh thành được danh sư nổi tiếng dạy dỗ.
“Ngày cưới của Đại cô nương cũng sắp đến, đến lúc đó Đại phu nhân tất nhiên phải mang theo hai đứa nhỏ đến đây. Lão thái thái liền có thể được gặp mặt cháu trai cháu gái rồi.” Lô ma ma cười nói.
Trên mặt Mạnh Lão thái thái đã xuất hiện nét cười: “Nói cũng đúng, mấy đứa bọn nó cũng nên đến thăm ta rồi.”
“Đợi đến lúc Khoan nhi cưới vợ, Lão thái thái nhất định sẽ được ôm chắt trai cho xem.” Lô ma ma cũng nói theo, chiều lòng Lão thái thái.
Mạnh Lão thái thái cau mày, nói: “Mạnh gia có quy định không hay chút nào, vì sao con trai nhất định phải hai mươi tuổi trở lên mới có thể thành hôn, con gái mười tám tuổi trở đi mới có thể xuất giá?”
“Nghe nói Trữ tấn quý thị gia lại có quy định kỳ quái rằng con trai ba mươi mới cưới vợ, con gái hai mươi mới có thể gả chồng, không biết có thật không?” Lô ma ma so sánh, thầm cảm thấy độ tuổi kết hôn ở Mạnh gia vẫn là hợp lý nhất.
Mạnh Lão thái thái gật gật đâu, nở nụ cười châm chọc, Trữ tấn quý thị? Chung thị không phải là xuất thân từ Trữ tấn quý thị sao? Cái gì mà thế gia đại tộc, cái gì mà thơ lễ gia truyền, thổi hù chết nhân, quả thật không ngờ. Thái phu nhân của Cát An hầu phủ bây giờ thật khiến bà nhìn mãi không ra điểm tốt nào.
“Là thật sao? Nam tử ba mươi tuổi mới được cưới vợ? Còn nữa, nữ tử hai mươi tuổi rồi còn có thể gả đi sao?” Lô ma ma trong lòng thích thú vô cùng, bọn họ phải biết là nữ tử cập kê không lâu liền lập gia đình, đằng này, hai mươi tuổi thì thật sự là quá lứa lỡ thì.
“Cũng có thể, nam nữ ở Trữ tấn quý thị đều không lo kết hôn.” Mạnh Lão thái thái mặc dù không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật.
<< >>
Lượt xem: 26
Số người xem: 23
Mã ID của bài viết này là: 6762
Cái bà già Mạnh này…..vô lý vừa thôi….. Con lớn không bằng e…..đã là nhục rồi…. Con mơ tưởng chức quan của lão nhị thuộc về con lớn nữa… K thích phòng nhì thì dọn đi .. Ăn ở được nuôi người hầu kẻ hạ còn nuôi thêm cái đuôi vậy còn chưa hài lòng…. Thank
Cái này là phải nói đứa nào ghe lời bà thì bà thương , còn ngược lại thì bà ghét
Potay mà. Có cần bất côg thế k chứ