Chương 13
Tôn Nhị Khúc thở dài: “Cũng không biết con gái được thần tiên chiếu cố như vậy là phúc hay là họa đây, ta thật sự có điểm không phân biệt được!”
Lúc này nhưng giọng của Bạch thị vững vàng hơn: “Chàng nói chi đó, chuyện này tất nhiên là phúc. Con gái của ta được thần tiên chiếu cố thì chính là phúc chớ vì sao lại là họa? Nhà chúng ta chưa biết chừng lại cũng nhờ vậy mà được hưởng phúc lây!”
Tôn Nhị Khúc khó hiểu, hỏi: “Được hưởng phúc lây? Là cái gì?”
Bạch thị hít sâu một hơi, mới cẩn thận kề tay Tôn Nhị Khúc nói nhỏ: “Chàng nói xem, chuyện cây tỏi kia. Nếu cây kia thực sự là tỏi, mà ở trên rừng nhiều như vậy. Chúng ta đào lên, lột vỏ, sau đó đem đi bán. Chàng nói xem, sẽ kiếm về được bao nhiêu bạc?”
Tôn Nhị Khúc nghe vậy, trong lòng cũng vừa nghĩ tới, nhưng đồng thời lại phức tạp nheo nheo mắt nhìn Bạch thị, nghiêm giọng: “Con gái đang như vậy mà nàng còn nghĩ tới chuyện này? Nàng…”
Bạch thị nghe Tôn Nhị Khúc trách cứ, cũng biết mình nói câu này vào lúc này là không hợp tình huống. Bất quá nói ra lời kia, cũng là vì muốn trấn an chồng thôi, đối với bà, có bạc thì tốt, nhưng nếu giữa con gái và bạc, bà nhất định sẽ chọn con gái. Muốn có bạc chẳng qua cũng vì muốn một nhà con cái có thể bớt lo, được ăn no mặc ấm, có bạc để đi đọc sách mà thôi. “Là ta không tốt! Xin lỗi!”
Tôn Nhị Khúc nhìn thê tử như vậy, cũng hiểu được vừa rồi nàng nói câu kia chỉ vì muốn trấn an ông, cho nên chỉ biết thở dài. Một tay vẫn còn nắm bàn tay nhỏ của Tôn Nhược, một tay khác nâng lên vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch thị, nói:
“Được rồi, vừa rồi ta có chút nặng lời, ta cũng sai!”
…
Hai vợ chồng ngồi một bên đắp khăn chăm sóc cho Tôn Nhược, cỡ chừng nửa canh giờ sau, Tôn Trưởng đã dẫn lão đại phu về tới.
Tôn Trưởng xách hòm thuốc chạy trước, lão đại phu từng bước theo sao, bước chân vội vàng, hơi thở bất ổn. Là do chạy đường xa mệt đi.
Lão đại phu này Vân đại phu, là đại phu ở Đường Trấn, năm nay đã sáu mươi ba tuổi. Ông có chòm râu dài lưa thưa cọng bạc, nhìn qua có một phong cách lão nhân đức cao vọng trọng.
Vân đại phu vừa tới, hai vợ chồng Tôn Nhị Khúc vội vàng chạy ra cửa chào đón, sau đó dẫn ông vào nhà xem mạch cho Tôn Nhược.
Tôn Nhược vẫn còn hôn mê nằm ở trên giường, Vân đại phu tới, liền ngồi xuống cạnh giường xem mạch cho cô. Nghe mạch xong ông liền thở phào, đối với vợ chồng Tôn Nhị Khúc nói:
“Tiểu cô nương không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là ăn uống không đầy đủ khiến cho thân thể gầy nhược, cộng thêm…” Ông hơi dừng lại, liếc mắt nhìn vợ chồng Tôn Nhị Khúc một cái đầy ẩn ý, mới nói tiếp:
“Cộng thêm vừa rồi kích động quá độ, thân thể yếu nhược không chống đỡ nổi cho nên mới ngất đi. Để ta cho các ngươi một phương thuốc bổ, hốt về hai thang cho nàng uống, một hai ngày sau sẽ khỏe lên thôi.”
Nói xong ông cũng liền quay đầu lấy hòm thuốc mà Tôn Trưởng đang cầm, mở ra, lấy một trương giấy đã bạc màu. Bút lông thấm nước, bắt đầu viết đơn thuốc. Chờ viết xong, liền đưa đơn thuốc cho Tôn Nhị Khúc. Ông còn dặn thêm.
“Về sau chịu khó bồi bổ đứa nhỏ một chút, nàng còn nhỏ, ăn uống không điều độ như vậy, không chỉ ảnh hưởng tới cơ thể, còn khiến ruột không thoải mái, về lâu dài, sẽ bị bệnh ruột. Bệnh ngoài da còn có thể chữa khỏi, bệnh ở trong ruột thì khó lòng.”
Vân đại phu nói xong liền thở dài một cái. Tự nhủ mình nói nhiều. Nhà này nghèo như vậy, đứa trẻ trong nhà thường xuyên bị đói cũng là. Chỉ trách ông không kịp nghĩ tới.
Tôn Nhị Khúc nghe đại phu căn dặn, trong lòng lại càng dân lên tự trách. Đúng là thời gian qua hắn vì kiếm bạc mà bỏ bê con gái, hiện tại nghĩ tới, hắn đúng là một người cha không có trách nhiệm.
Bạch thị trong lòng cũng là vừa đau vừa tự trách. Nhưng vẫn không quên lấy bạc đưa cho Tôn Nhị Khúc.
Tôn Nhị Khúc cầm bạc, mới chợt nhớ phải trả tiền phí chuẩn bệnh cho Vân đại phu, vội vàng nói:
“Vân đại phu, phí chuẩn bệnh là bao nhiêu? Cho ta kính gửi ngài!”
Vân đại phu nhìn nhìn ngôi nhà từ trong ra ngoài chẳng có cái gì, lại vuốt râu thở dài. Nói:
“Năm văn tiền đi. Còn đơn thuốc, các ngươi sai tiểu tử kia đi theo ta bốc. Tiền thuốc là hai mươi lăm văn!”
Nghe nói tổng cộng chỉ có ba mươi văn tiền, vợ chồng Tôn Nhị Khúc cũng hiểu được, Vân đại phu đây là vì thấy nhà họ nghèo cho nên mới tính rẻ như vậy. Cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào. Tôn Nhị Khúc vội vàng hai tay trả tiền cho Vân Đại Phu, nói cảm ơn vì đã vất vả một chuyến. Lúc này mới để Tôn Trưởng đi theo vác thùng thuốc đưa Vân đại phu trở về. Còn đưa thêm hắn mười lăm văn tiền để hắn mua về nửa cân thịt và một cái trứng.
Vân đại phu vừa đi không bao lâu, Tôn Nhược đã run run bờ mi từ từ mở mắt. Vừa mở mắt, đập vào mắt là hai gương mặt lo lắng nhìn mình, là cha mẹ thân thể này. Tôn Nhược mở miệng, giọng có chút khàn vì khóc nhiều.
“Cha, mẹ!”
Thấy Tôn Nhược tỉnh, vợ chồng Tôn Nhị Khúc đồng thời thở phào, lại vui mừng. Nhị Khúc nhanh chóng đem Tôn Nhược ôm gọn vào lòng mình, một tay ở lưng nàng vỗ vỗ nhẹ như dỗ dành, nói:
“Nhược nhi đã tỉnh rồi, con làm cha mẹ lo lắng lắm có biết không? Về sau không cho phép nói mấy lời không cần cha mẹ, không được nói rời khỏi cha mẹ mà đi theo vị thần tiên kia nữa có biết không?”
Tôn Nhược cảm động hít hít cái mũi, dùng giọng điệu ngây thơ nói: “Cha mẹ không có sợ con sao? Không có ghét con nữa?”
Vợ chồng Tôn Nhị Khúc gật đầu lia lịa, đồng thanh nói: “Không có!” Tôn Nhị Khúc nói “Cha mẹ làm sao có thể sợ con, có thể ghét con cơ chứ”
Tôn Nhược lại đột ngột cười hì một tiếng, nụ cười như mừng rỡ, như thở phào, mới nói:
“Tiên ông nói đúng, cha mẹ không có sợ con, cha mẹ rất thương con!” Nói xong còn có biểu cảm như thể rất hãnh diện.
Lượt xem: 21
Số người xem: 19
Mã ID của bài viết này là: 10316
tHANK,…..