Chương 14
Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni
Hai vợ chồng Tôn Nhị Khúc kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Bạch thị buộc miệng hỏi:
“Vừa rồi con lại gặp thần tiên?”
Tôn Nhược vẫn bị cha ôm trong lòng, nghe hỏi thì gật gật đầu, vươn đầu ra khỏi cánh tay của Tôn Nhị Khúc, ngây thơ nói:
“Đúng nha, hồi nãy con kêu tiên ông tới dẫn con đi, tiên ông đã tới, nhưng không chịu dẫn con đi. Tiên ông nói cha mẹ rất thương con, không có sợ con, không có ghét con, cho nên không chịu dẫn con đi theo!”
Tôn Nhị Khúc và Bạch thị nghe vậy, lại là sửng sốt. Đồng thời lại thở phào. May mắn, may mắn vị thần tiên kia nhìn thấu lòng họ, biết họ không có chán ghét con gái, cho nên không dẫn con gái của họ đi, chứ nếu không…
Hai vợ chồng đồng thời tưởng tượng, con gái cứ như lúc nãy, hôn mê sau đó rời đi luôn, họ sẽ phải làm gì? Chắc họ sẽ hối hận, đau lòng và tự trách tới chết.
Lúc này Tôn Nhị Khúc mới đem Tôn Nhược trong lòng mình kéo ra, để nàng đối mặt với mình, ông nghiêm túc nói:
“Nhược nhi, về sau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng phải nói cho cha mẹ biết. Cha mẹ là cha mẹ của con, dù con có như thế nào, cha mẹ vẫn sẽ luôn yêu thương các con, sẽ không ghét bỏ một đứa nào. Con có hiểu hay không?”
Tôn Nhược tròn xoe đôi mắt nhìn Tôn Nhị Khúc, trong mắt có chút mờ mịt, lại có chút hiểu được. Ngây ngô đúng với lứa tuổi của nàng. Gật mạnh đầu.
“Dạ, về sau con sẽ không giấu cha mẹ chuyện gì nữa!”
Lúc này Bạch thị mới lại hỏi. “Nhược nhi, vừa rồi con gặp vị thần tiên kia, ngài ấy có nói cái gì với con nữa không?”
Trong mắt Tôn Nhược lóe lên, một câu thoại được hình thành trong tích tắt. Tức khắc gật đầu, nói:
“Có ah, tiên ông nói với con, ngoại trừ cha mẹ và ca ca, thì không được tiết lộ chuyện gì cho người khác biết nữa. Tiên ông cũng nói, nhìn con gầy, biểu con về lấy củ tỏi mà con thấy ở trên rừng đem cho cha mẹ đi bán, lấy bạc về mua thức ăn bồi bổ cho con!”
Hai vợ chồng Tôn Nhị Khúc nghe xong, lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có bất đắc dĩ, có xấu hổ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Tôn Nhị Khúc cũng là cẩn thận dặn dò Tôn Nhược.
“Nhược Nhi, lời của vị tiên ông kia con nhất định phải nhớ kỹ, chuyện con gặp thần tiên, đọc được sách tiên loại này, tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết có biết hay không? Cha mẹ là cha mẹ của con, cho nên sẽ không có làm gì gây hại cho con, nhưng nếu là người khác biết, cha sợ họ đối với con sẽ bất lợi!”
Tôn Nhược nghe xong gật đầu như mổ thóc, ra vẻ hiểu rõ nói:
“Dạ, con hiểu rồi mà, tiên ông cũng dặn con như vậy!”
Vợ chồng Tôn Nhị Khúc nghe vậy, nhìn nhau thở phào.
….
Lúc này bên ngoài trời cũng đã bắt đầu chạng vạng, đợi lúc ông mặt trời xuống núi, Tôn Trưởng rốt cuộc cũng về.
Tôn Trưởng vừa bước vào nhà, đầu tiên là thấy tiểu muội của mình ngồi ở trên giường giương mắt nhìn hắn, trong mắt có dè chừng, có hy vọng, lại có chút sợ hãi. Tôn Trưởng hơi dừng bước chân một chút, trong mắt cũng lóe lên một tia tự trách, sau đó thẳng hướng bước thẳng tới gần tiểu muội.
Từ hồi chiều tới giờ, hắn chạy ngược chạy xuôi, trong lúc chạy, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hồi chiều, cũng ngẫm kỹ lời của tiểu muội nói, sau đó hắn như bừng tỉnh. Bởi, hắn đã hiểu được ít nhiều trong chuyện này. Xem ra, là hắn sai, hắn vội vàng đã trách oan tiểu muội. Hy vọng tiểu muội sẽ không oán trách hắn.
Tôn Trưởng đi tới giường, một tay nâng lên sờ nhẹ vào gương mặt gầy yếu của tiểu muội, ôn nhu hỏi:
“Muội đã tỉnh rồi? thấy trong người thế nào?” Xong thì chần chừ một hồi, mới nhỏ giọng nói:
“Chuyện hồi chiều là ca sai, ca ở đây bồi tội với muội, muội muốn trách, muốn mắng ca thì cứ mắng, ca xin lỗi muội!”
Tôn Nhược thấy Tôn Trưởng như vậy, hoàn toàn buôn xuống lo lắng trong lòng, xem ra, một nhà này đã hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này bịa ra.
Tôn Nhược hơi chồm tới, đem thân thể Tôn Trưởng đang muốn khụy xuống xin lỗi mình kéo lên. Cười ngọt ngào nói:
“Ca, ca là ca ca của muội, nói mấy lời như vậy làm gì. Tiên ông đã nói với muội, là ca ca thương muội, cho nên mới hoảng sợ tưởng rằng muội bị người ta bắt đi, cho nên mới hung dữ. Muội không có giận ca ca!”
Tôn Trưởng vừa nghe, lại là sửng sốt. Mà lúc này, vợ chồng Tôn Nhị Khúc từ bên ngoài đi vào. Tôn Nhị Khúc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai huynh muội.
“Trưởng nhi đã trở về rồi à? Đem thịt cùng với trứng đưa cho mẹ con, để mẹ con nấu cháu cho Nhược nhi dùng. Con nữa, đi tắm cho sạch sẽ. Cha vừa gánh nước để ngoài nhà tắm, con ra đó tắm đi, để đêm xuống sẽ bị lạnh.
Dù hơi mờ tối, nhưng Tôn Trưởng vẫn nhìn thấy ánh mắt đầy ý ám chỉ của cha, liền gật đầu hô “Dạ!” Quay đầu nói với Tôn Nhược.
“Ca đi tắm, muội chờ một chút sẽ có cháu ăn, hôm nay có cả thịt lẫn trứng, còn có thuốc bổ. một lát ca sắc thuốc cho muội!”
Tôn Nhược cảm động, cười ngọt nói: “Ca, cảm ơn ca! Ta thương ca nhất!”
Tôn Trưởng nghe lời nỉ non này, tâm bùm bùm một cái. Hắn cảm giác, tiểu muội của hắn thật sự đúng là càng ngày càng đáng yêu.
Mà Tôn Nhị Khúc nghe lời kia, không hiểu sao có chút buồn bực. Vờ giận dỗ nói: “Nhược nhi chỉ thương ca ca của con thôi sao? Còn cha và mẹ con con không thương à?”
Tôn Nhược nghe lời này, có cảm xúc muốn ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng vẫn giả bộ ngây ngô giơ ngón tay ra đếm đếm mà nói: “Con thương cha nhất, thương mẹ nhất, thương ca ca nhất!” Giọng giống như đang dỗ cho Tôn Nhị Khúc không giận mình.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc đáng yêu của con gái, Tôn Nhị Khúc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
……
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 10317
THANK….CẢM ĐỘNG RỚT NƯỚC MẮT AH….GĐ LÀ THẾ PHẢI TIN TƯỞNG NHAU AH…LỜI NÓI DỐI MÀ K HẠI MÌNH HẠI NGƯỜI
Lời nói dối ko có ý xấu là lời nói dối đúng,nói chung trên đời này ai ai cũng có nói dối ít nhất 1 lần,chứ 1 người chưa bao h nói dối thì chắc lên sao hoả ở quá,kk,thank