Chương 1
Editor: Khuynh Khuynh
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Say rượu hỏng việc, say rượu loạn tính, chuyện này nàng vốn biết, nhưng say rượu cũng có thể xuyên qua sao?
Trước khung cửa sổ treo rèm hồng là một chiếc bàn tử đàn khắc hoa, phía trên đặt một chiếc gương đồng viền lưu ly tinh xảo. Phía dưới bàn là một chiếc ghế bọc lụa mềm mại, có thể nhìn ra được đây là nơi nữ tử dùng để trang điểm hằng ngày.
Nếu đây là khuê phòng nữ tử, tựa hồ cũng không hoàn toàn chính xác. Bởi nàng nhìn thấy chiếc bình phong bằng gỗ lim đỏ treo cẩm bào rộng thùng thình màu đen, mà cẩm bào kia nàng nhận ra được, là vật trên người của nam tử kia.
Vậy đã đủ chứng thực nam tử đó không phải người xuất hiện trong cảnh mơ.
Tối hôm qua.
Hô Duyên Ngật khó có thể tin, cái cô công chúa Nam Dục quốc ngu xuẩn kia cư nhiên lớn gan dám uống thuốc độc tự sát trong đêm tân hôn của bọn họ. Chẳng lẽ nàng định muốn cho hai quốc gia xảy ra chiến loạn sao? Nếu không phải nàng là công chúa hàng thật giá thật, hắn thật nghi ngờ nàng là mật thám do quốc gia khác phái tới, mục đích để công chúa chết đi, lấy cớ để Nam Dục cùng quốc gia khác hợp binh tấn công Nam Kỳ hắn.
Nổi giận đánh đổ ly rượu độc kia, Hô Duyên Ngật trừng mắt nhìn nữ tử còn sót lại chút hơi thở mong manh, thậm chí là sắp chết—Nam Dục công chúa Nam Tiêm Ảnh, hắn nắm lấy eo nàng, nghiêng người bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Tiêm Ảnh, nếu ngươi dám tìm chết một lần nữa, bổn vương nhất định đem Nam Dục quốc của ngươi san thành bình địa.”
Ngữ khí không nóng không giận, lại nói ra những lời khiến cho người ta không rét mà run. Nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị những lời nói này làm cho run rẩy, bởi vì những lời này hàm chứa cảnh cáo đủ mười phần, nhưng đối với một con ma men, hiển nhiên không hề có tác dụng.
Tài xế taxi có phải chở nàng đến sai chỗ rồi hay không? Cố Bạch Mạt cố gắng mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm men say, chống lại đôi con ngươi tràn ngập băng lãnh, lạnh!
Thời tiết tháng sáu, cũng có không khí lạnh như băng sao?
Nhìn lại nam nhân một thân cổ trang, Cố Bạch Mạt mỉm cười, thì ra là đang nằm mơ.
Cho nên nàng đối với nam tử lạnh lẽo tràn đầy uy hiếp kia ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ưm… Thật là ầm ĩ. Đây là giấc mơ của ta. Ta làm lão đại. Ngươi đừng làm ồn!”
Sau đó tiểu nữ nhân say rượu có phẩm hạnh cực kỳ kém kia ngay tại dưới mắt của Hô Duyên Ngật điềm nhiên…ngủ.
Chắc không phải… một lần xuyên qua liền trở thành vợ của hắn chứ?
Sau khi đã nhìn đại khái cảnh vật xung quanh xong, Cố Bạch Mạt liền miễn cưỡng xác định nàng thật sự xuyên qua. Nàng từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa thái dương còn đau âm ĩ. Bởi vì uống rượu mà cổ họng khàn khàn, nàng cất tiếng hỏi: “Có thể dừng khóc được hay không?”
Tiếng khóc cứ nỉ non bên tai, cho dù nàng mơ màng cũng phải tỉnh lại, bây giờ đầu càng đau nhức vô cùng, trong giọng nói Cố Bạch Mạt tràn ngập bất đắc dĩ. Người nên khóc là nàng mới phải, nàng cao hứng vui vẻ đi tham gia tiệc rượu tốt nghiệp, bất quá quá hưng phấn mà uống quá chén, liền cẩu huyết mà xuyên không. Haizz… Cố Bạch Mạt không khỏi thở dài.
Nghe thấy Cố Bạch Mạt thở dài, nha hoàn Thấm Lục hai mắt phiếm hồng, hấp hấp cái mũi, nhanh chóng chạy lại, cúi người xem xét thân thể nàng, lo lắng hỏi: “Công chúa, người còn chỗ nào không thoải mái không? Có muốn gọi quân y đến xem một chút không? Chuyện gì ngài cũng có thể thương lượng cùng nô tỳ, tuy là nô bọc, nhưng tốt xấu gì nô tỳ cũng có thể đưa ra vài chủ ý cho ngài. Tại sao lại uống rượu độc trong đêm tân hôn chứ?”
Hù chết nàng, vừa rồi nhìn thấy công chúa tỉnh lại, lại giống như người mất hồn, gọi như thế nào đều không phản ứng. Còn tưởng rằng trúng độc quá nặng, tuy rằng bảo vệ được một hơi thở, nhưng là cái xác không hồn, bảo nàng sao này nàng một thân một mình làm sao sống ở Tây Kỳ quốc đây, nếu công chúa có chuyện không hay gì xảy ra, đều là do nàng bảo hộ không chu toàn, nghĩ đến bản thân thất trách, không thời thời khắc khắc bên cạnh công chúa, cho nên lúc công chúa uống thuốc độc lại không thể ngăn cản kịp thời, Thấm Lục hối hận càng có xu thế rơi lệ.
Cố Bạch Mạt thấy thế, đưa tay ra làm một tư thế dừng lại, ngăn cản nàng ta: “Ngừng, hôm qua là do ta lẩn quẩn trong lòng. Nhưng bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi có thể đừng khóc được hay không? Ngươi khóc khiến ta càng đau đầu. Ngươi đi nấu chút nước pha cho ta ly trà được chứ?”
Nàng hiện tại cần nhanh chóng tỉnh rượu, như vậy mới có thể xử lý mọi chuyện, vậy sau đó mau chóng thích ứng hoàn toàn cuộc sống mới này.
Lục Thấm mở to mắt, chớp a chớp, chớp chớp… tại sao nàng lại có cảm giác sau khi công chúa tỉnh lại có chút không thích hợp nhỉ, nhưng lời nói công chúa chính là mệnh lệnh, huống chi sau khi công chúa tỉnh lại cũng không có đi tìm chết, trong lòng Thấm Lục mới thoáng yên tâm, nàng liền thi lễ với Cố Bạch Mạt một cái, nói: “Nô tỳ đi ngay, công chúa nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ!” Cố Bạch Mạt suy yếu trả lời, thừa lúc Thấm Lục ra ngoài pha trà nàng cẩn thận suy tưởng lại mọi chuyện đêm qua.
Nàng nhớ rõ tối hôm qua cùng các bạn trong ban y tá cùng nhau đến KTV ca hát, bởi vì đã tốt nghiệp, cho nên khó tránh khỏi có chút thương cảm. Mấy năm sớm chiều cùng nhau, lần đầu tiên thấy thi thể liền muốn nôn. Lần đầu tiên tiêm thuốc run cả hai tay, cho đến sau này trăm phát trăm trúng, lần đầu tiên…. bọn họ từng có với nhau rất nhiều lần đâu tiên, nhưng sau này đã không thể cùng nhau chia sẻ, thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn. Cho nên đêm qua mọi người đều tận hứng, mời rượu, qua một vòng lại một, ngay cả nàng cũng bị không khí ly biệt khiến cho ảnh hưởng, không cẩn thận liền uống thêm mấy chén.
Sau đó mọi người chia tay, nàng liền tự mình bắt xe về nhà.
Sau đó trong trí nhớ giống như xuất hiện một khoảng trống, cho đến khi đình chỉ liền mở được hai mắt ra, sau đó chống lại cặp mắt hổ phách mê người kia.
Nếu hết thảy đều không phải mộng, vậy nam tử anh tuấn tối hôm qua cũng là tồn tại chân thật.
Cố Bạch Mạt khẩn trương cúi đầu xem xét, hô…. may mắn, bên trong còn mặc quần áo, như vậy, nam tử kia đã đi đâu rồi.
Nàng không hề cự tuyệt Thấm Lục giúp mình thay quần áo chải đầu, dù sao đây cũng là cổ đại, quần áo nhiều lớp cổ quái, nàng có muốn tự mình mặc cũng không có cách. Trong quá trình Thấm Lục giúp mình chau chuốt, Cố Bạch mạT nói bóng nói gió một hồi cũng đã biết được một số chuyện nàng muốn biết.
Bao gồm thân phận hiện tại của nàng, cùng chuyện hôm qua nàng uống say ngã vào trong lòng hắn, còn có thân phận của nam nhân kia cùng nơi hắn đã đi.
Đêm qua, láng giềng Tây Kỳ là Bắc Hồ biết quốc vương Tây Kỳ cùng công chúa Nam Dục đại hôn, lường được Tây Kỳ sẽ nới lỏng phòng bị nên đã dẫn binh tấn công thành trì trọng yếu của bọn họ___Bội thành. Vì khích lệ quân tâm, Hô Duyên Ngật bỏ qua công chúa vừa mới đại hôn, tự mình mặc áo giáp ra trận, chỉ huy tiền tuyến, cho nên nàng mới tránh được một kiếp “động phòng” này!
Nam Dục công chúa cũng là thân phận hiện tại của nàng, Họ Nam, tên Tiêm Ảnh. Nam Tiêm Ảnh là công chúa duy nhất của Nam Dục quốc, là hòn ngọc quý trên tay Nam Dục vương. So với Tây Kỳ quốc binh hùng tướng mạnh, Nam Dục đã suy yếu rất nhiều, thị cường lăng nhược là đặc điểm duy nhất trong quan hệ của các nước ở thời này với nhau.
Dã tâm Tây Kỳ vương càng lúc càng lớn, ý muốn thâu tóm tiểu quốc Nam Dục, cho nên gần đây thường xâm phạm biên cảnh Nam Dục, Nam Dục vương vô cùng bất đắc dĩ đành phải cùng Tây Kỳ quốc đề nghị hòa thân.
Tây Kỳ vương lo lắng phía bắc có Bắc Hồ như hổ rình mồi, phía đông có Đông Triều không thể khinh thường, sau khi cân nhắc lợi hại, cũng đáp ứng lời đề nghị hoà thân của Nam Dục. Cố Bạch Mạt không thể không thừa nhận, Tây Kỳ vương này rất sáng suốt. Cho dù binh lực Nam Dục không bằng Tây Kỳ, nhưng nếu bức họ cho nóng nảy, Nam Dục liên hiệp cùng ba nước còn lại tấn công Tây Kỳ, Tây Kỳ cũng nhất định không chiếm được quả ngọt.
Tây Kỳ vương này còn trẻ tuổi, nhưng có thể bình tĩnh thấy rõ tình thế, lựa chọn chính sách hoà thân có lợi với hắn. Thậm chí không tham luyến ôn hương nhuyễn ngọc, ngay đêm tân hôn liền bỏ lại Nam Tiêm Ảnh công chúa này, chạy ra tiền tuyến!
Điều này khiến cho Cố Bạch Mạt đối với hắn không khỏi sinh ra vài phần khâm phục, đồng hời cũng không khỏi tò mò. Hắn hiện tại là phu quân trên danh nghĩa của nàng, đám cưới này quá trình theo đuổi không có, ngay cả tình yêu cũng không hề tồn tại, chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi, thê tử như nàng ở trong lòng hắn chiếm được bao nhiêu phân lượng đây?
Nếu như nàng trở về, cầu Nam Dục vương hằng năm định kỳ đều tiến cống cho hắn, cũng sẽ không cùng quốc gia khác động đến Tây Kỳ, như vậy hắn có thể tha nàng đi hay không đây?
Còn có, cho đến tận bây giờ nàng vẫn không biết vì sao NamTiêm Ảnh lại uống rượu độc ngay đêm tân hôn của mình. Mỗi lần Thấm Lục nhắc đến Tây Kỳ vương kia lại ấp a ấp úng. Mọi việc này, nàng luôn mê man.
Nhưng mà, ký lai chi, tắc an chi. Còn nhiều thời gian, hiện tại nàng đã biết đại khái, nàng tin tưởng, hẳn là không lâu nữa nàng có thể biết được hết thảy chân tướng rồi.
Còn tại trong hôn kỳ, Thấm Lục mặc cho nàng một kiện váy màu đỏ thêu hoa thược dược, vẫn một búi tóc vân kế, trên cài một cây trâm ngọc khắc liên hoa trì. Mi giống như viễn sơn ẩn tình, mắt như sóng thu lưu chuyển, nhìn khắp cả người đều là phong thái cổ xưa chọc người lưu luyến.
Cố Bạch Mạt nở nụ cười đối với mặt gương, hình ảnh mơ hồ trong gương đồng cho nàng biết, khuôn mặt này vẫn là của nàng ở hiện đại, cho nên nụ cười của nàng càng lúc càng tươi.
Cho dù thời không cùng cảnh vật đều thay đổi, may mắn, khuôn mặt trong gương kia, vẫn là khuôn mặt nàng đã theo suốt hai mươi mấy năm nay. Xác thực mà nói, đây là bộ dáng năm mười mấy tuổi của nàng.
Thấm Lục si ngốc nhìn, tự đáy lòng tán thưởng nói: “Công chúa, người càng ngày càng đẹp.”
Trước kia công chúa cũng rất xinh đẹp, nhưng công chúa hiện tại, không hiểu sao lại cho nàng cảm giác đã thiếu đi một phần ưu thương, nhiều thêm một phần thoải mái cùng thanh thản.
“Cảm ơn ngươi, Thấm Lục, tay nghề của ngươi thật khéo, búi tóc này rất đẹp, xiêm y ta cũng thật thích.” Cố Bạch Mạt xoay người nắm tay Thấm Lục, chân thành cảm tạ nói.
Đây không phải muốn giết Thấm Lục sao, nàng chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, làm sao dám nhận một câu cám ơn của công chúa chứ? Đaang định quỳ xuống cảm tạ, chợt nghe bên ngoài một trận la hét ầm ĩ, một cung nữ Tây Kỳ quốc vừa chạy từ xa vào vừa hét: “Không tốt, Vương phi, Thấm Lục, không tốt rồi! Hồ quốc có quân binh chạy vào dịch trạm của chúng ta, chạy mau vương phi, chạy mau, a!”
Kế tiếp âm thanh liền ngưng bặt, sau đó chỉ còn lại tiếng leng keng của binh khí va chạm vào nhau, đám người hỗn loạn ồn ào.
Hai người trong phòng liếc mắt nhau một cái, đều ý thức được sự tình không ổn. Cố Bạch Mạt không có thời gian nghĩ nhiều, liếc mắt một vòng trong phòng, sau đó kéo Thấm Lục chạy đến bên cửa sổ, đẩy rèm cửa bằng lụa mỏng, nhìn xuống, thật may mắn đây chỉ là lầu một.
“Thấm Lục, mau nhảy. Bằng không sẽ trễ, không còn kịp nữa.” Cố Bạch Mạt đẩy Thấm Lục, thúc giục nói.
“Công chúa, sao có thể chứ? Ngài mau trốn trước đi. Sắp có người vào rồi, nô tỳ giúp ngài kéo dài thời gian.”
“Ngươi đang nói gì vậy? Ta là công chúa, mệnh lệnh của ta ngươi phải phục tùng. Nhanh lên. “
Thấm Lục nhất định không chịu, quyết ý đợi nàng nhảy mới nhảy theo sau.
Âm thanh la hét ầm ĩ càng ngày càng gần, mơ hồ còn nghe có người hỏi: “Nam Dục công chúa đang ở chỗ nào, tìm ra lập tức mang đến cho ta.”
Cố Bạch Mạt không dám chậm trễ, không có cách nào, không suy nghĩ được nhiều nữa, nàng đành bất chấp, nhấc váy lên, tung người nhảy xuống.
Lượt xem: 16
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 12408
tHANK….ah…đã xuyên rồi sao còn dùng tên ở hiện đại ah