Chương 18: Trường tiểu học Anh Hào
Hôm nay cha dẫn mấy anh em đi học, chị ba, anh tư, anh năm đều đã tới trường, quen đường quen nẻo. Bình thường đều là tự đi học. Chỉ là hôm nay khai giảng, phải tới đóng tiền học phí, cùng với ngày đầu tiên đi học của cô, cho nên cha mới đi theo. Chỉ là nhìn mấy anh chị ai cũng vác theo cái cặp da, Tiểu Hàm có chút không biết nói cái gì.
Dựa theo kinh nghiệm của cô, hôm nay chỉ là ghi danh đóng tiền này nọ thôi, còn chưa có đi học đâu. Nhưng mẹ lại bắt mấy anh chị vác theo cặp lớn, nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của cha lúc ấy, Tiểu Hàm chỉ thấy buồn cười.
Cha là người đàn ông trụ cột của gia đình, gặp chuyện quan trọng mẹ đều sẽ nghe theo ý cha, ấy nhưng mấy chuyện vặt vãnh, thì cha luôn là người thỏa hiệp. Cha thì hiền từ chân chất, mà mẹ, lại có chút nghiêm nghị và hơi bị… hung!
….
Hôm trước Tiểu Hàm đã hỏi qua anh năm trường học ở đâu, nghe anh tư kể một hồi mới suy đoán, từ nhà tới trường không xa nhưng cũng không hề gần, đi bộ mất chừng ba mươi tới bốn mươi phút.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hàm cầm theo áo khoác, được cha nắm tay dẫn đi học.
Phía trước nhà cô là một khoảng sân rộng, kế đó là con sông lớn, sông rộng tầm năm sáu mét. Dọc hai bên bờ sông là con đường mòn, mặt đường rộng khoảng một mét hai.
Đi ra cửa tới con đường mòn này, quẹo hướng tay trái, đi thẳng độ chừng 500 mét thì có cây cầu khỉ bắt qua sông. Liên Hoàn Liên dừng lại, buôn tay Tiểu Hàm ra, rồi ngồi xuống đưa lưng trước mặt cô.
“Leo lên cha cõng con qua cầu.”
Tiểu Hàm nhìn nhìn cây cầu, cầu khỉ được bắt bằng một thân cây gáo, có đường kính tầm 30cm, bên trên còn có tay vịn. Cầu khỉ khá chắc chắn, Tiểu Hàm nhìn mấy anh chị dễ dàng đi qua cầu, cô cũng muốn tự đi.
Đời trước mấy năm cô còn nhỏ cũng đã từng gắn liền với những cây cầu khỉ thế này, nó không làm khó được cô.
“Cha, con tự đi được mà, con phải đi cho quen, về sau tự con đi học.” Tiểu Hàm dùng giọng nói non nớt nói.
Cha Liên nghe vậy cũng không nghỉ nhiều, gật đầu cười nói:
“Được, vậy con đi trước, cha đi theo phía sau.” Nói xong lại nói. “Đưa áo khoác cho cha cầm.”
Tiểu Hàm ngoan ngoãn đưa áo khoác cho Liên Hoàn Liên, sau đó mạnh mẽ bước lên cây cầu khỉ, cẩn thận đi qua cầu.
Cha Liên cẩn thận đi theo sát phía sau nhìn chằm chằm con gái. Trước kia mấy cây cầu khỉ loại này con gái nhắm mắt cũng đi qua được. Nhưng từ sau khi con gái bị té cầu khỉ lúc đem nước ra đồng, cả nhà nhất trí không để con bé một mình đi ra ngoài. Cho tới hiện giờ, con gái còn chưa từng đi qua cầu khỉ lại lần nào. Buổi sáng lúc ra cửa vợ còn dặn dò ông và mấy đứa con lớn, phải theo sát trông chừng con gái nhỏ, nhất là lúc qua mấy cây cầu.
Tiểu Hàm thật dễ dàng đi qua cây cầu, chờ chân chạm vào đất, liền mỉm cười với mấy anh chị đang đứng chờ ở trước mặt mình, sau đó mới quay đầu nhìn cha, học theo bộ dáng con nít hay làm mà vẫy vẫy tay với ông, tỏ vẻ mình qua cầu rất giỏi. Đổi lấy nụ cười của ông.
Qua cầu liền nhìn thấy có thêm một con đường lớn, con đường này nối với chân cầu khỉ mà chạy thẳng, băng qua các cánh đồng dài hun hút, con đường cũng chỉ rộng tầm một mét hơn. Gió thổi ngang qua mang theo hơi nước cùng mùi đất sình đặt trưng của đồng ruộng, đậm chất hương quê.
“Mình đi đường này phải không cha?” Tiểu Hàm chỉ vào con đường đó cười hỏi Liên Hoàn Liên.
“Ừ, đi đường này!” Liên Hoàn Liên cười gật đầu với con gái.
Năm cha con lại cùng nhau bước chậm lên đường, phía trước cách mấy cha con Tiểu Hàm vài chục mét cũng có vài nhóm người đang dẫn con cái đi học. Mà phía sau…
Một người đàn ông bước nhanh muốn đuổi theo đi cùng bọn họ, vừa đi nhanh vừa cười ha hả kêu một tiếng: “Anh Ba Liên, chờ tôi đi với!”
Cha Liên nghe kêu, dừng bước nhìn lại. Tiểu Hàm cũng đi theo quay đầu.
Người vừa mới kêu gọi là một người đàn ông, độ chừng ba mươi mốt tuổi, ông mặc quần tây áo sơ mi thúc lưng, nhìn khá trịnh trọng, bên tay dẫn theo một đứa bé trai độ chừng tám tuổi, cười hề hề bước nhanh về phía này.
Bé trai kia có thân hình hơi mập mạp, mặc quần tây dài màu xanh, kiểu quần tây học sinh, loại quần đồng phục học sinh của mấy trường trường lớn ở thị xã, áo cũng là áo sơ mi trắng, còn thúc lưng, đeo dây nịch đen, nhìn rất là ngăn nắp. Vừa nhìn hai cha con, Tiểu Hàm liền suy đoán, gia đình của họ chắc rất có điều kiện.
Trường ở nơi này là trường làng, còn không có bắt buộc mặc đồng phục, cho nên nhà bình thường đều may quần áo bộ cho con cái, giống như nhà Tiểu Hàm, vừa có thể mặc đi học, đi đám, đi chợ, đi chơi nhà bà con. Hiếm người nào đi mua đồ đồng phục học sinh ở chợ cho con cái. Mà cái người này, lại đi mua đồng phục như học sinh ở mấy trường thị trấn, nếu trong nhà không có tiền, sao nỡ chi tiêu như vậy?
Cha Liên thấy người kia, cười chào một tiếng.
“Chú Ha, đưa cháu Chí đi học sao, năm nay bé chịu đi học rồi?”
Người đàn ông tên Ha đã đuổi kịp, nghe Liên Hoàn Liên hỏi thì cười ha hả, cởi mở đáp lời. “Phải rồi đó anh, nó năm nay đã tám tuổi rồi, không đưa đi học nữa liền dốt luôn. Thiệt tình, đi học mà nó cứ khóc hoài, bắt em với mẹ nó mua đồ học sinh giống mấy đứa ngoài chợ nó mới chịu đi học đó. Thiệt tình thằng quỷ này, được nội nó cưng chiều riết hư.” Ông nói một tràng, xong liền đẩy đứa bé trai mập mạp tên Chí kia tới trước mặt cha Liên, vờ nghiêm khắc nói:
“Còn không thưa bác ba đi mậy?”
Đứa nhỏ bị đẩy, bĩu môi liếc nhìn cha hắn một cái, mới không tình nguyện khoanh tay cúi đầu thưa cha Liên một tiếng.
“Thưa bác ba!”
Ở đằng kia cách khoảng bảy bước, mấy người Nhị Hương, Tam Xạ, Tứ Tự đứng chờ Tiểu Hàm thấy Văn Ha liền khoanh tay hướng về phía này thưa một tiếng.
“Thưa chú hai.”
Tiểu Hàm thấy thế, không chờ cha nhắc, đã khoanh tay hướng người vừa tới thưa một tiếng. “Thưa chú hai!”
Văn Ha gật đầu cười ha hả, khen ngợi nói với cha Liên, “Mấy đứa nhỏ nhà anh ba Liên ngoan ghê, ai như thằng nhóc nhà em.” Nói xong lại giơ tay vỗ một cái lên đầu đứa nhỏ tên Chí!
Liên Hoàn Liên chỉ cười, vẫy tay chỉ về phía trước. “Mình đi thôi chú Ha.”
Tiểu Hàm lúc này đi phía trước cha cô chừng ba bốn bước, đứa nhỏ mập mập kia lúc này cũng rời tay cha cậu ta, chạy tới đi cùng Tiểu Hàm.
Thấy cậu nhóc mập mạp đi theo bên cạnh, Tiểu Hàm mỉm cười nói.
“Chào bạn, mình là Tiểu Hàm, bạn tên gì?”
Cậu nhóc mập mạp kia nghe Tiểu Hàm nói chuyện với mình, vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc, tựa hồ bất ngờ. Nhưng nhìn thấy gương mặt cười đáng yêu của Tiểu Hàm, nhịn không được mặt đỏ lên, chưa kịp nghĩ đã đáp.
“Tên Hữu Chí.” Rồi hơi nghiêng nghiêng đầu hỏi lại.
“Mày đi học lớp một hả?”
Tiểu Hàm bị đứa nhóc kiêu mày, xém chút bị sặc. Đứa nhỏ này thiệt là… Rồi lại buồn cười mà cười rộ lên.
Cô từng tuổi này… bị một đứa nhỏ kêu mày, ha hả. Nhưng cũng phải thôi, ai biểu thân thể này chỉ mới sáu tuổi làm gì.
“Ừa, năm nay mình học lớp 1.” Tiểu Hàm trả lời.
03/02/242
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 16644
thank
Haha, đọc chương này, ta nhớ lại tuổi thơ quá,thanks