Chương 1: Lại lần nữa trở về
Editor & Beta: zBakaz
Nếu như có thể trọng sinh trở về, bạn sẽ cố gắng làm gì, nỗ lực thay đổi điều gì, Hoàng Hân Nguyệt cho tới bây giờ đều không nghĩ tới cuộc sống của mình có thể mở lại, cũng chưa từng nghĩ tới, cô có thể quay về thời điểm tất cả bi kịch phát sinh, mang theo áy náy và hổ thẹn, cô mệt mỏi rời giường đi vào toilet.
Cô mang dáng vẻ hốt hoảng này cũng đã ba ngày rồi, cũng là trọng sinh được ba ngày rồi. Dựa vào cửa toilet, cô từ từ nhìn mình trong gương, trẻ hơn mấy tuổi, còn thì trông vẫn như trước đây, thanh tú dễ nhìn, đứng trong đám đông cũng vơ được một mớ. Thế nhưng cô có một đôi mắt rất sáng, đơn thuần, giống như một đứa trẻ cần được che chở. Đã từng, cũng có một người nói với cô, cô chính là ân điển mà trời cao đem tới cho hắn, là tất cả đối với hắn… Hắn thích cô chân thật, cô hào sảng, sự ấm áp đến từ cô, hôm nay cô trọng sinh trở lại rồi, hắn cũng này cũng đang sống rất tốt.
Trên mặt cô cũng không còn dáng vẻ đau khổ không nơi nương tựa, nghĩ lại mà kinh nữa, cũng không còn vẻ hối hận chồng chất nữa, đã trở về được ba ngày rồi, ba ngày cũng đủ để cô bình tâm lại, giờ khắc này cô nên bình tĩnh, dũng cảm đối mặt tất cả.
Đang lau mặt bỗng nhiên cô kinh hô một tiếng, hóa ra cô chạm vào cục u trên trán, mà phải nói cô cũng thật xui xẻo, nhưng cũng vì vết thương này cô mới có thể trở về, hơn nữa…
Nhếch mép cười lạnh một cái, không biết vì sao đời trước, đúng, cứ gọi trước kia là đời trước đi, bây giờ cô đã trở lại rồi, tại sao lại ngu vậy.
“Hoàng Hân Nguyệt, mi đã trở lại rồi, mi đã trở lại rồi…” Cô không ngừng cổ vũ chính mình, tế bào toàn thân đang không ngừng sôi sục, hai tay nắm chặt lại vì hưng phấn.
“Cốc cốc cốc…” Có tiếng gõ cửa truyền vào, cô rùng mình một cái, cả người cũng vì vậy mà trầm tĩnh lại. Vỗ vỗ mặt, khống chế tâm tình, vội vàng chạy ra mở cửa.
“Hân Nguyệt, bạn bị ốm à? Ngày kia phải nộp luận văn tốt nghiệp rồi, bạn…?” Cô mở cửa nhìn người đứng bên ngoài.
Người đó mặc một chiếc váy dài, càng tôn thêm dáng vẻ yêu kiều, phong tư yểu điệu. Mái tóc dài suôn mượt buông thõng, làn mi cong vút, đôi mắt to tròn sáng ngời, ánh mắt lúc này mang vẻ lo lắng nhìn cô.
Hoàng Hân Nguyệt nắm chặt chốt cửa, ngón tay dần dần chuyển sang màu trắng, cô cực lực khống chế mình không xông ra tát cô ta mấy cái. Cô vội cúi đầu, cũng không cho cô ta vào, hai người cứ đứng ở ngoài cửa như vậy.
“Hân Nguyệt, bạn rốt cuộc là bị sao vậy?” Mắt Vương Tiếu Vân nhịn không được lóe lên một chút diễu cợt.
“Mình không sao, chỉ là mấy hôm nay thức đêm làm luận văn tốt nghiệp thôi.”
“Thật à, vậy bạn làm xong chưa? Có thể cho mình mượn một chút không?” Vương Tiếu Vân vội vã hỏi, như thể chậm một chút luận văn sẽ bay mất tiêu.
Quả nhiên__ Hoàng Hân Nguyệt thoáng nhếch mép cười lạnh, may mà lúc này cô đang cúi đầu nên Vương Tiếu Vân mới không chú ý.
“Xin lỗi, mình vô tình ấn sai phím nên bị xóa rồi, ôi! Tại mình không cẩn thận đụng phải cạnh bàn, bằng không cũng không sơ suất như vậy, xem ra không kịp giao luận văn rồi, bạn cho mình mượn xem luận văn của bạn một chút được không?” Hoàng Hân Nguyệt nói xong ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện Vương Tiếu Vân mặc dù đang mỉm cười nhưng sự thất vọng cũng hiện trong đáy mắt.
Đời trước mình thật ngu ngốc, lại nhầm người xấu là người tốt, xem tra nam là chồng, trên đời này làm gì có người tốt như vậy đâu, làm sao có thể chứ, à mà có, nhưng đã bị cô khiến cho đau lòng, mất đi sinh mệnh rồi.
Cô bỗng nhiên đứng ngây người ngoài cửa làm Vương Tiếu Vân có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh cô ta vỗ vai cô, vội vàng giải thích (nguyên tác là ‘kiền ba ba giải thích’, ta không hiểu từ này nên chém): “Hân Nguyệt bạn xem… nếu mình đã viết rồi thì mình cũng không mượn bạn, à mà, bạn không mời mình vào ngồi sao?”
“Xin lỗi, để lần sau đi, Tiếu Vân cảm ơn bạn qua đây thăm mình, mình vì thức đêm nên có chút khó chịu, phiền bạn xin phép phụ đạo viên cho mình nghỉ hai ngày, được không?”
Vương Tiếu Vân vừa nghe vậy, rõ ràng trong lòng phát hỏa, còn phải mỉm cười gật đầu. “Vậy bạn nghỉ ngơi cho tốt nhé, mình về đây.”
Đuổi được Vương Tiếu Vân, Hoàng Hân Nguyệt đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, rồi cười khổ một tiếng, tiếng cười mang theo chua xót và thê lương.
Cô thật ngu ngốc, cô vẫn xem Vương Tiếu Vân là bạn tốt, có gì ngon, có gì vui, có gì tốt đều chia sẻ với cô ta đầu tiên, thế nhưng đến cuối cùng, nuôi lớn khẩu vị của cô ta, sau cùng không chỉ đoạt người đàn ông của cô, thân phận của cô, tất cả của cô, cô quá ngây thơ sao? Có điều đời này, người đàn ông kia không có cũng được, cô sẽ nhường, vừa đúng tra nam phối tra nữ!
Lượt xem: 17
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 2575
mơi dau doc thay trog sinh la mjh thich roi,thanks nag da edit bo truyen nay