Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê – Chương 2

Chương 2: Không bị tính kế

 
Editor & Beta: zBakaz
Đời trước, cái trán của cô cũng va phải cạnh bàn, hơn nữa vì thức đêm viết luận văn nên mơ mơ màng màng ở trong nhà liền ba ngày cũng không ra cửa một lần, cũng là sau khi Vương Tiếu Vân tìm tới cửa giống như vừa rồi, hỏi mượn luận văn tốt nghiệp, lần mượn này là có đi không về, cô ta vẫn là trước mặt cô một dạng sau lưng lại là dạng khác.
Nếu không phải cô trọng sinh trở về, nhất định cho Vương Tiếu Vân mượn, đời trước không phải chính là như vậy sao?
Lừa được luận văn của mình rồi, sau đó mang đi nộp, đạo sư liền mang đề cử cho lãnh đạo trường, lãnh đạo rất khích lệ, đem luận văn của cô gửi đi tham gia một cuộc thi có tiếng trong nước và đoạt giải, khi đó Vương Tiếu Vân giải thích với mình thế nào nhỉ, ha hả…
“Xin lỗi Hân Nguyệt, mình không cố ý, mình rõ ràng đóng dấu là luận văn của mình, thế nào đến cuối cùng lại nộp nhầm của bạn. Xin lỗi, thật xin lỗi__”
Mục đích của cô ta rất minh xác (rõ ràng và chính xác), nếu như luận văn của cô sao trên bìa lại có tên Vương Tiếu Vân, ha hả… Mình lại còn ngu ngốc đi an ủi cô ả, còn nói không có vấn đề gì, cô ta đoạt giải cũng như mình đoạt giải vậy.
Sau đó mình giao luận văn bị đạo sư ném trở về trước mặt cả lớp, nói cô (Hoàng Hân Nguyệt) không xứng làm học sinh của cô (đạo sư), nói cô đến liêm sỉ tối thiểu cũng không có, nói cô tại sao lại sao chép luận văn của Vương Tiếu Vân. Khi đó mặt nàng đỏ bừng, muốn phản bác nhưng đạo sư không cho cô cơ hội, trực tiếp đuổi cô ra ngoài, luận văn tốt nghiệp của cô trực tiếp bị loại, phải học lại một năm.
Cô còn nhớ khi đó cô ôm luận văn tốt nghiệp khóc rất thê lương, cái cảm giác này cô vĩnh viễn vĩnh viễn đều nhớ, sợ rằng kiếp này, kiếp sau đều nhớ không quên.
Sau đó, mọi người nhìn cô với ánh mắt là lạ, cô cũng vì việc này mà không trở lại trường đi học lại mà chọn nghỉ học, bởi vì khi đó cô đang có thai, em bé…
Hoàng Hân Nguyệt vội vã bò dậy, tay chân không ngừng run rẩy, cô lục lọi khắp nơi, cuối cùng cô tìm thấy một chiếc cúc áo trong túi xách của mình, đây không phải là chiếc cúc thường, chiếc cúc được một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới vẽ kiểu, cả chiếc áo sơ mi cũng là sản phẩm số lượng có hạn trên thế giới, cho nên mặc chiếc áo sơ mi này không thể là người thường.
Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười từ nội tâm từ lúc va phải cạnh bàn trọng sinh trở lại, lần này luận văn tốt nghiệp của cô không bị đánh cắp, ngay cả chiếc cúc áo cũng ở đây với cô, tất cả vẫn còn kịp vãn hồi, chỉ là Vương Tiếu Vân…, chớp mắt cô từ mỉm cười chuyển sang cười nhạt.
“Vương Tiếu Vân, ngươi có bản lĩnh thì cướp tất cả của ta nữa đi, lần này, ta sẽ không dễ dàng bị ngươi lừa nữa đâu, ngu xuẩn một lần là đủ.” Cô âm thầm thề trong lòng.
Cô liền mở laptop, vì đề phòng có biến, cô lên mạng gửi bản luận văn trực tiếp tới hòm thư của đạo sư, sau đó gửi tin nhắn cho đạo sư để cô ấy nhớ lên mạng nhận email. Sau đó cô đăng xuất email, mở word thêm mật mã vào bản word. 
Sau khi lưu văn bản, cô vẫn cảm thấy chưa yên tâm, vì bình thường Vương Tiếu Vân vẫn hay mượn laptop của cô, cô liền khóa laptop lại. May mà bình thường cô có thói quen lưu những thứ quan trọng trong đĩa U, thói quen này cô chưa nói cùng bất cứ ai, còn lúc bị Vương Tiếu Vân ăn cắp luận văn là do không đề phòng. 
Lúc đó cô rất tin tưởng Vương Tiếu Vân, ai mà ngờ được đời trước Vương Tiếu Vân lừa cô nói không gửi được email, muốn đóng thành văn bản gửi trực tiếp cho đạo sư. Lúc đó do chưa phát hiện bản thân đang có thai, trong người khó chịu, mệt mỏi, nên yên tâm đưa luận văn cho cô ả… Cô không ngừng cười khổ. 
Vuốt ve bụng, lúc này em bé đã đến rồi, đời trước cô không thích đứa bé này, vì nghe Vương Tiếu Vân nói mà cảm thấy đứa bé là một trói buộc, nên đã đi nạo thai, chiếc cúc áo cũng bị Vương Tiếu Vân cầm đi.
Đời trước cô vẫn thắc mắc sao Vương Tiếu Vân lại biết chiếc cúc áo này rất đặc biệt, mãi cho đến lúc chết cô mới biết, cô sở dĩ có thai hết thảy là do Vương Tiếu Vân tính kế vì sợ cô tranh giành Lý Hồng Vũ với ả ta.
Đời trước mình quả thực có thích Lý Hồng Vũ, không__ phải nói là thầm mến.
Bí mật này cũng chỉ có Vương Tiếu Vân biết. Khi cô định thổ lộ với Lý Hồng Vũ, Vương Tiếu Vân liền cầm chiếc cúc áo đi gặp người kia, vừa nghĩ tới tim cô đau như thắt, rất đau, khi hắn biết cô đã bỏ đứa bé__
Vẻ mặt của hắn cô vĩnh viễn nhớ kỹ__ Đó là vẻ mặt của một người được biết mình được làm cha, mới khắc trước cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, thì khắc sau là đau khổ ngập tràn. Đời này cô sẽ không làm như vậy, sẽ không, cô nhất định sẽ sinh đứa bé này.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy khao khát được gặp người kia, cái người mà cô muốn dành cả đời để yêu thương ấy.
Đời trước cô thấy mình không xứng với hắn, đời này cô nhất định phải làm một người vợ tốt, một hiền thê đúng nghĩa, làm cho hắn cảm thấy hắn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.

3 bình luận trong “Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê – Chương 2

  1. truyen cua nag edit cag doccag hap dan nguoi doc,ta thich truyen nay,cam ơn nag nag cothe cho ta hoi lich dag dc ko nag,de ta biet ma theo doi tien do

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Page Reader Press Enter to Read Page Content Out Loud Press Enter to Pause or Restart Reading Page Content Out Loud Press Enter to Stop Reading Page Content Out Loud Screen Reader Support
error: Content is protected !!
icons8-exercise-96 chat-active-icon