Chương 69: A Chiêu A cha, ngươi phải tranh đua chút!

Người dịch: Ni

 

Lý Kinh Tuyết ngơ ngẩn nhìn cánh cửa vừa đóng chặt, lắng nghe tiếng bước chân ngoài sân xa dần rồi biến mất.

Nàng thật sự không hiểu nổi, tại sao chính tay mình nuôi nấng suốt sáu năm trời, vậy mà đứa con kia lại chán ghét nàng đến thế? Chẳng lẽ nàng thật sự tệ hại đến vậy sao?

A Chiêu ngẩng đầu, bất an khẽ gọi:
“Mẹ.”

Lý Kinh Tuyết không đáp.

A Chiêu gọi thêm mấy tiếng nữa, rồi cẩn thận vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ:
“Mẹ…”

Lý Kinh Tuyết bấy giờ mới sực tỉnh, cúi đầu chạm phải ánh mắt trong veo, lo lắng vô cùng của con gái. Nàng khẽ xoa đầu con:
“Sao vậy nào?”

A Chiêu kéo nhẹ vạt áo nàng, nghiêm túc nói:
“Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với mẹ.”

Lý Kinh Tuyết tuy không rõ con muốn nói gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống. Vừa ngồi, tiểu cô nương liền nhào tới, dang đôi tay nhỏ bé ra, miễn cưỡng ôm chặt lấy nàng.

“Mẹ, ngươi là người mẹ tốt nhất trên thế giới này!” A Chiêu ôm thật chặt, giọng to rõ ràng.

Lý Kinh Tuyết sững người, ngay sau đó sống mũi cay xè, hốc mắt nóng lên. Bàn tay nàng run rẩy khẽ ôm lại con, chẳng dám nói gì thêm, sợ lỡ mở miệng là không kìm được nước mắt.

Nàng rốt cuộc có phúc phận gì, mới được một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến vậy…

 

Trong khi đó, Diệp Phong mơ mơ màng màng, trong ý thức nghe thấy có tiếng thở dài não nề, kéo dài không dứt.

Ai mà buồn phiền đến vậy?

Hắn mở mắt ra, liền thấy ngay trước mặt là tiểu nha đầu đang chống cằm ngồi thở dài.
“A Chiêu?” hắn khàn khàn cất tiếng, chính mình cũng giật mình vì giọng quá khó nghe.

A Chiêu nghe tiếng liền ngẩng lên, nhìn kỹ vào mắt hắn. Sau khi chắc chắn hắn đã tỉnh táo, nàng lập tức nhảy phóc xuống ghế:
“A cha, ngươi tỉnh rồi! Từ từ, ta cởi dây thừng cho ngươi trước đã.”

Nghe nàng nói, Diệp Phong mới phát hiện mình đang bị trói gô chặt vào cột.
Hắn: “……”

Hắn nhịn không được hỏi:
“Ta… sao lại thành ra thế này?”

A Chiêu vừa loay hoay tháo nút vừa đáp:
“A cha không nhớ hả?”

Diệp Phong lòng chợt căng thẳng, lắc đầu:
“Không nhớ. Ta đã làm gì sao?”

“Cái gì cũng chưa.” A Chiêu thở dài, khuôn mặt bánh bao toát ra biểu cảm như cụ già.
“Ai da, cái nhà này đúng là không thể thiếu ta.”

Diệp Phong: ???

Ta ngủ một giấc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…

Hắn hỏi:
“Có chuyện gì à? Gặp rắc rối sao? Mẹ ngươi đâu?”

A Chiêu lại thở dài sườn sượt:
“Nói ra thì dài lắm.”

“…Vậy ngươi nói ngắn gọn.” Diệp Phong bất lực.

A Chiêu nghĩ nghĩ, rồi cố gắng tóm gọn:
“Ngươi nhập ma mười ngày, hôm qua con trai của mẹ tới xin thuốc, không được, còn mắng mẹ là hàng giả chỉ có tiếng không có miếng.”

Nói đến đây, nàng nghiến răng:
“Mẹ ta thương tâm lắm! Thật muốn đánh hắn một trận!”

Bên cạnh, Tiểu Bạch vẫy đuôi, thản nhiên chen vào:
“Muốn đánh thì đánh chứ sợ gì.”

A Chiêu mếu máo:
“Nhưng đánh người thì không tốt.”

Nàng nhớ rõ mọi người từng bảo, trẻ con mà đánh nhau thì là hư. Tên vô lại kia không đánh nàng, nàng cũng khó ra tay trước.

“Không sao, hắn thật sự đáng ăn đòn.” Tiểu Bạch lười biếng nằm dài.

A Chiêu lại thở dài:
“Nhưng hắn là người Kiếm Tông, phía sau còn có phụ thân phong chủ làm chỗ dựa. Nếu ta đánh hắn khóc nhè, phụ thân hắn tìm tới cửa thì nguy. Quán chủ thúc thúc bên cạnh từng nói, trong tu chân giới có quy củ, đánh con thì cha đến, đánh cha thì ông đến.”

Nói đến đây, nàng nghiêm túc nhìn cha, giọng đầy trọng trách:
“A cha à, ngươi phải tranh đua chút. Quán chủ thúc thúc cũng bảo ta, trong tu chân giới mà muốn không bị bắt nạt, thì phải có cha mẹ thật lợi hại mới được.”

Diệp Phong: “……”
“…Được rồi.”

Tiểu Bạch phì cười.

Nụ cười ngay lập tức thu hút ánh nhìn của A Chiêu. Đôi mắt đen láy long lanh khiến nó linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, tiểu nha đầu nghiêm túc nói:
“Tiểu Bạch, ngươi cũng phải tranh đua chút. Nhìn linh thú nhà người ta oai phong thế nào, còn ngươi… ai cũng nghĩ ngươi là con chó to.”

Tiểu Bạch ngẩng cằm hừ lạnh:
“Hừ, đó là do bọn chúng mắt mù, bổn tọa không chấp.”

Thấy A Chiêu còn định nói tiếp, nó vội vàng đổi đề tài:
“Ngươi thật sự có thể đánh tên tiểu tử đó.”

A Chiêu nghi ngờ:
“Đánh rồi cha hắn sẽ không đến gây sự sao?”

Tiểu Bạch gật gù:
“Nếu người khác đánh, phụ thân hắn chắc chắn sẽ tìm tới. Nhưng ngươi thì khác.”

“Vì sao?” A Chiêu tròn mắt.

“Ngươi mới ba tuổi, còn hắn sáu tuổi. Ngươi đánh hắn, cũng chỉ là mấy đứa trẻ con cãi nhau. Phụ thân hắn mà đã hơn hai trăm tuổi còn nhúng tay, thì chẳng khác nào tự làm trò cười.” Tiểu Bạch phân tích đầy lý lẽ.

A Chiêu lại chú ý sai trọng điểm, kinh ngạc kêu:
“Cái gì? Cha hắn hơn hai trăm tuổi? Vậy chẳng phải là lão già?”

Tiểu Bạch: “……”

Nó đành nói thật:
“Ngươi mẹ cũng hơn hai trăm tuổi rồi.”

A Chiêu ngẩn ra, sau đó vui vẻ reo:
“Mẹ hai trăm tuổi mà vẫn xinh đẹp như vậy! Quả nhiên là mẹ ta!”

Tiểu Bạch: …Đúng là…

“A Chiêu,” Diệp Phong rốt cuộc chịu không nổi, lên tiếng nhắc:
“Có thể giúp ta tháo dây trước không?”

Lúc này nàng mới nhớ ra, cười tươi rói:
“Giờ ta cởi liền!”

Sau một hồi giằng co toát mồ hôi, cuối cùng nàng cũng tháo được Khốn Tiên Thằng. Diệp Phong xoay người vặn vẹo tay chân cho thoải mái.

Ngoài sân vang lên giọng êm ái của Lý Kinh Tuyết:
“A Chiêu, ăn cơm thôi ~”

“Đến đây~” A Chiêu reo lên, đôi chân ngắn chạy vụt ra ngoài.

Diệp Phong chưa đi ngay, cúi nhìn quần áo nhăn nhúm vì bị trói, còn đang cố vuốt cho phẳng.

Tiểu Bạch cau mày:
“Ngươi đổi bộ khác đi.”

Diệp Phong lập tức gật đầu:
“Có lý!”

Tiểu Bạch: “……”

Nó đi ra, Diệp Phong theo sau, còn nghiêm túc bảo:
“Ta thấy vẫn nên tắm rửa luôn thì hơn.”

“……”

 

Trong sân, A Chiêu ngồi bên chiếc bàn thấp dưới giàn nho, mắt dán vào mẹ không chớp.

Lý Kinh Tuyết mỉm cười dịu dàng:
“Hôm nay ăn gà hầm nấm.”

“Oa, thơm quá! Mẹ thật lợi hại!” A Chiêu hớn hở khen.

Nghe khen, Lý Kinh Tuyết càng cười, lại xoa đầu nàng:
“Mẹ không sao, ngươi đừng lo.”

“Không, thật đó! Mẹ nấu ngon thế này, tất nhiên là lợi hại rồi!” A Chiêu kiên định, mắt long lanh nhìn mẹ.

Lý Kinh Tuyết cười khẽ, ngón tay cọ mũi nàng:
“Con gái ta cũng rất lợi hại.”

A Chiêu cười cong mắt:
“Ta với mẹ đều lợi hại!”

Lý Kinh Tuyết bất giác nhìn thấy Diệp Phong bước ra từ trong phòng, liền hơi ngẩn người. Nàng gật đầu:
“Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Diệp Phong gật nhẹ từ xa “Xin lỗi, đã làm phiền các ngươi.”

A Chiêu nghe xong mới nhớ:
“Đúng rồi, a cha vừa tỉnh nãy thôi, ta quên nói với mẹ.”

Diệp Phong: “……”
Lý Kinh Tuyết: “Cùng nhau ăn sáng chứ?”

Diệp Phong hơi xấu hổ:
“Để ta chỉnh tề lại chút đã.”

A Chiêu không quên chêm thêm:
“A cha hôi quá, phải đi tắm cho thơm.”

Diệp Phong đỏ mặt, vội chạy ra giếng múc nước.

Sau bữa sáng, A Chiêu ngồi rửa bát bên giếng, còn Diệp Phong thay áo quần chỉnh tề, từng nếp gấp đều ngay ngắn, mới đi ra.

Lý Kinh Tuyết ra hiệu hắn đưa tay, bắt mạch cho hắn:
“Thân thể có gì lạ không?”

“Không.” Diệp Phong lắc đầu.

“Lần này… có nhớ lại được gì không?” nàng hỏi.

Diệp Phong im lặng một lúc.

“Không muốn nói thì thôi, ta không ép.” Lý Kinh Tuyết dịu giọng “Chỉ là với tư cách thầy thuốc, ta muốn biết rõ tình trạng ngươi.”

“…Không phải ta không muốn nói, chỉ là đang nghĩ nên giải thích sao.” Diệp Phong thở dài.

“Hửm?”

“Ta cảm giác thân phận mình… không đơn giản.” Hắn ngượng ngùng thốt.

Lý Kinh Tuyết cũng chẳng lấy làm lạ:
“Tâm ma của ngươi đã từng nói qua.”

“…Tâm ma?” Diệp Phong ngẩn người.

“Ừ. Hắn bảo, chỉ cần biết thân phận ngươi, nhất định sẽ chấn động. Nhưng chưa kịp giải thích thì do uống Thanh Tâm Đan nên ngất đi.”

Diệp Phong thở dài, tâm tình phức tạp.

“À đúng rồi,” Lý Kinh Tuyết nhớ ra, bổ sung:
“Tiểu Hắc nói ngươi tên Diệp Thanh Phong, nhưng tâm ma lại bảo không phải.”

Diệp Phong: “……”

Vì sao người khác còn rõ chuyện của ta hơn chính ta vậy trời…

Thấy sắc mặt hắn phức tạp, Lý Kinh Tuyết an ủi:
“Đừng quá bận tâm, cứ từ từ. Rồi có ngày ngươi sẽ nhớ ra.”

“Ta hy vọng mình có thể nhớ ngay bây giờ.” Diệp Phong cười khổ.

Lý Kinh Tuyết hơi ngạc nhiên. Trước kia hắn chưa từng nóng lòng như thế.

Diệp Phong thở dài:
“Là do A Chiêu bảo ta phải tranh đua chút.”

Lý Kinh Tuyết sững, sau đó bật cười:
“Đứa nhỏ này, quả thật khác những đứa trẻ khác.”

“Đúng vậy.” Diệp Phong tán đồng, rồi chợt nhớ ra, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”

“…???” Lý Kinh Tuyết thoáng khó hiểu.

“A Chiêu bảo hôm qua con trai ngươi đến đây, còn nói những lời khó nghe. Nó lo lắng cho ngươi lắm.” Diệp Phong chậm rãi nói.

Lý Kinh Tuyết sững người, mắt cụp xuống:
“Ta làm mẹ… thật thất bại.”

Nhi tử không cần nàng, lại còn khiến con gái nhỏ phải lo lắng…

Nàng khựng lại, bỗng ngẩng lên nhìn chằm chằm Diệp Phong:
“A Chiêu… nói với ngươi, rằng con trai ta đã đến cửa?”

Diệp Phong cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ:
“Ừ, con bé kể vậy. Sao? Chẳng lẽ con bé hiểu lầm?”

“Không, con bé không hiểu lầm.” Lý Kinh Tuyết khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn đang chăm chú rửa chén kia.

Chỉ là… nàng chưa bao giờ kể cho con gái nghe những chuyện này.

Vậy thì, nữ nhi rốt cuộc biết từ đâu?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 16

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 37289

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!