Chương 81: A Chiêu học tập an bài

 

Người dịch: Ni & Nhất

 

Nghe được tiểu cô nương đặt câu hỏi, Tiểu Bạch mới nhớ ra, hình như nàng còn chưa học qua những pháp quyết cơ bản thường dùng. Nó liền đem phương pháp sử dụng truyền âm thạch nói cho nàng biết.

A Chiêu vận dụng linh lực, niệm pháp quyết, rất nhanh, một đống ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo hiện ra trước mặt nàng.

A Chiêu kinh ngạc trừng to mắt, còn chưa kịp đếm rõ thì đống ký hiệu ấy “ầm” một tiếng tan biến vào không trung.

A Chiêu: ……

Nàng ủy khuất quay đầu nhìn Tiểu Bạch. Đối phương ho nhẹ hai tiếng:
“Ngươi lần đầu dùng pháp quyết này, không thành công là bình thường. Thử lại lần nữa đi.”

Nó dừng một chút, lại nói: “Giữ tâm trạng bình thản là được.”

A Chiêu hít sâu mấy hơi để bản thân bình tĩnh lại, hai tay bắt quyết. Một ánh sáng xanh lam nhàn nhạt hiện lên trước mặt nàng.

“Xoạt!”

Một con chim sẻ nhỏ màu xanh băng, to chừng nắm tay hiện ra. Nó tràn đầy sức sống, ríu rít bay quanh A Chiêu.

Ánh mắt A Chiêu sáng rực nhìn theo, vô cùng vui sướng: “Thành công rồi!”

Nàng đưa tay ra, chim sẻ nhỏ lập tức dừng trên lòng bàn tay, cái đầu bé xíu dụi dụi tay nàng, còn phát ra tiếng kêu nũng nịu “pi pi”.

Nàng phấn khích nâng chim sẻ nhỏ đưa tới trước mặt Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi xem!”

Tiểu Bạch: “Thấy rồi.”

A Chiêu: “Ta có phải rất thông minh không?”

Tiểu Bạch: “…… Thông minh, vô cùng thông minh.”

Nó không nỡ nói khác đi. Dù sao, một tiểu hài tử ba tuổi, chỉ sau lần thứ hai đã có thể thành công, ai cũng sẽ khen nàng thông minh.

Nhìn nàng vui vẻ chơi cùng chim sẻ nhỏ, Tiểu Bạch mở miệng nhắc nhở:
“Đừng mải đùa, mau làm chính sự.”

A Chiêu nghe vậy mới nhớ ra còn chuyện chưa làm. Đôi mắt đen láy chợt sáng lên, nàng vuốt ve lông chim mềm mại:
“Ngoan nào, đi tìm Minh tiền bối, nhắc hắn trong Nam Hải thượng cổ bí cảnh phải cẩn thận một chút.”

Chim sẻ nhỏ nghiêng đầu, ngơ ngác: “Pi?”

A Chiêu chớp mắt: “Không hiểu sao?”

Tiểu Bạch: “Ngươi đè đầu nó, nói hết lời muốn truyền cho người sáng suốt, xong buông tay, nó sẽ đi tìm hắn. Đến nơi, lời của ngươi sẽ vang lên.”

A Chiêu gật đầu, làm theo chỉ dẫn. Chim sẻ nhỏ dụi dụi tay nàng, rồi vỗ cánh bay vút đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

A Chiêu lo lắng:
“Tiểu Pi có tìm được Minh tiền bối không?”

Tiểu Bạch: (Nhanh như vậy đã đặt tên rồi?)

Nó thấy vẻ mặt nàng lo lắng, liền an ủi:
“Yên tâm. Trên truyền âm thạch của người sáng suốt có linh lực của hắn. Tiểu Pi sẽ lần theo dao động đó mà tìm đến. Trước khi tìm được, người khác không chạm vào nó được.”

A Chiêu nghe xong mới yên tâm.

Tiểu Bạch liếc ra cửa sổ, nơi ánh trăng sáng treo cao, nói:
“Đêm khuya rồi, mau ngủ đi.”

“Được ~”

Tiểu cô nương nghe lời, ôm Tiểu Bạch nằm xuống giường.

Tiểu Bạch: ……

“Hô ~”

Không bao lâu, tiếng thở đều đều vang lên.

Tiểu Bạch: Khá tốt, nói ngủ liền ngủ.

 

“Học pháp quyết thường dùng hằng ngày?” Lý Kinh Tuyết nghe Tiểu Bạch nhắc đến thì hơi kinh ngạc.

Trước khi ngủ, Tiểu Bạch còn lo chuyện A Chiêu chưa học pháp quyết cơ bản, sáng nay lúc cả nhà cùng ngồi ăn điểm tâm thì nó đem việc này ra.

Tiểu Bạch: “Nàng hiện đã Trúc Cơ, ngoài kiếm thuật, cũng nên học thêm vài pháp quyết thường dùng.”

Lý Kinh Tuyết hơi do dự:
“Nàng còn nhỏ như vậy, học nhiều thứ có ổn không?”

Trước kia nàng từng nghĩ để A Chiêu học thêm, nhưng tiểu cô nương đã thích luyện đan, luyện kiếm, lại muốn biết chữ, nên nàng thấy đã đủ nhiều. Định để con bé lớn thêm chút nữa mới dạy pháp quyết.

“Hữu ích thì học nhiều cũng không sao.” Tiểu Bạch quay sang nhìn tiểu cô nương đang nghiêm túc ăn bánh bao thịt:
“Ngươi thấy sao?”

A Chiêu nhai nhai, nuốt xong liền đáp:
“Ta muốn học.”

Thấy nàng quyết tâm như vậy, Lý Kinh Tuyết cũng gật đầu:
“Được, lát nữa chúng ta bàn xem nên học pháp quyết gì.”

Nghe vậy, Phương Đông Mặc người từng có nhiều kinh nghiệm trốn chạy lập tức chen vào:
“Ta cảm thấy nên học độn địa thuật. Gặp nguy hiểm đánh không lại thì có thể chạy.”

Tô Vi Nguyệt cũng cho rằng chạy trốn rất quan trọng, nhưng nàng lại có góc nhìn khác:
“Độn địa thuật không thích hợp cho người tu vi thấp, dễ bị đá chặn lại. Ta thấy nên học thần hành thuật. Khi chạy chỉ cần dán phù lên chân, tốc độ nhanh vèo vèo, người thường đuổi không kịp, còn có thể ngoái lại quan sát địch tình.”

Phương Đông Mặc: “Theo ngươi nói, muội muội còn phải học phù chú? Nàng mới ba tuổi, học sao nổi.”

Tô Vi Nguyệt nghĩ rồi quay sang hỏi A Chiêu:
“Muội muội, ngươi có muốn học phù chú không?”

A Chiêu không cần nghĩ ngợi: “Muốn…… Ưm.”

 

 

Ngồi cạnh nàng, Tiểu Bạch lập tức nhảy dựng lên, một chân che kín miệng A Chiêu, trừng mắt lườm nàng:
“Ngươi nghĩ cái gì thế? Hiện giờ học được sao? Có thể chậm rãi học, không cần cái gì cũng đòi.”

A Chiêu gỡ tay nó ra, nghiêm túc nói:
“Ta cảm thấy ta có thể.”

Tiểu Bạch nhất thời nghẹn lời, cái gì nàng cũng muốn học.

Lý Kinh Tuyết lên tiếng, đồng tình với Tiểu Bạch:
“A Chiêu, chúng ta đi từ từ. Chờ ngươi nắm vững một số pháp quyết cần thiết rồi, có thể học thêm phù chú sau.”

Nàng là đệ tử xuất thân từ đại tông môn như Kiếm Tông, ngoài kiếm tu, còn tinh thông luyện đan, chạy trốn, kiến trúc chi thuật; ngoài ra cũng hiểu qua pháp quyết, phù chú, trận pháp. Theo nàng, chỉ cần tinh thông vài loại, biết thêm ba bốn loại là đủ.

Tô Vi Nguyệt vội nói:
“Đúng vậy, phù chú về sau học cũng không muộn. Giờ ta có thể dạy ngươi pháp quyết, đợi ngươi lớn thêm chút nữa sẽ dạy phù chú.”

Là một luyện khí sư, trong nhà ngoài Tiểu Bạch thì nàng là người tinh thông pháp quyết nhất.

Tiểu Bạch nghe vậy thì vui mừng, có người gánh vác thay, nó cũng bớt việc. Lý Kinh Tuyết và Phương Đông Mặc đều không ý kiến. Thế là việc Tô Vi Nguyệt dạy A Chiêu học pháp quyết cứ vậy định xuống.

Tô Vi Nguyệt thở phào, cuối cùng mình cũng có chút tác dụng trong nhà này.

Mọi người lại bàn bạc nên để A Chiêu học pháp quyết gì.

Ăn xong bữa sáng, đã quyết định cho tiểu cô nương học trước một loạt pháp quyết thực dụng: Thanh Khiết thuật, Thần Hành thuật, Độn Địa thuật, Chiếu Sáng thuật, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, Ngụy Trang thuật, Cách Không Lấy Vật.

Ngoài ra, Tô Vi Nguyệt còn đề nghị dạy nàng Linh Hạc Truyền Âm. Tiểu Bạch bảo nàng đã biết, khiến A Chiêu ngơ ngác chớp mắt. Tiểu Bạch khẽ nhắc:
“Tiểu Pi.”

A Chiêu lập tức bắt quyết, tạo ra một con chim sẻ nhỏ mềm mượt.

Tô Vi Nguyệt sững sờ, A Chiêu học pháp quyết này chỉ một buổi tối, mà nàng thì mất cả ngày mới thành công! Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ muội muội thật đúng là hạt giống tốt để học phù chú.

Phương Đông Mặc nhìn Tô Vi Nguyệt dạy muội muội pháp quyết, liền nói:
“Vậy ta bồi muội muội tập kiếm.”

Tuy trước kia hắn không có linh lực, nhưng vẫn hiểu ở Tu Chân Giới thì thực lực là tất cả. Vì vậy hắn ngày ngày rèn thân, luyện kiếm, mơ một ngày nào đó thức tỉnh linh căn, trở thành tu sĩ, ít nhất cũng có nền tảng.

Lý Kinh Tuyết thấy đề nghị này không tệ, liền nhớ lại lịch trình học tập của tông môn, rồi sắp cho con gái thời khóa biểu:

  • Buổi sáng thức dậy tập kiếm.
  • Ăn sáng xong luyện đan.
  • Trưa nghỉ ngơi, sau đó ra ngoài bày quán một canh giờ.
  • Sau khi về thì học pháp quyết.
  • Ăn tối xong luyện chữ và phân biệt thảo dược.

Một ngày an bài kín mít.

Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt nhìn tờ giấy kín đặc chữ mà thương cảm thay muội muội, nhưng thấy nàng vui vẻ đồng ý thì lại kính phục vô cùng.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu cô nương, cả hai âm thầm nghĩ  chẳng lẽ mình còn không siêng năng bằng một đứa bé ba tuổi? Thế là hai người cũng tự sắp xếp cho mình chương trình học và huấn luyện.

A Chiêu thì hoàn toàn không hay biết, chỉ vô tình kéo cả a huynh a tỷ nhà mình đi theo con đường siêng năng cần học.

Sau bữa sáng, Phương Đông Mặc đi tới trước mặt muội muội. A Chiêu đang phơi dược liệu, ngẩng đầu nhìn lên, ngơ ngác:
“A huynh?”

Hắn hơi khẩn trương, xoa tay, rồi hỏi:
“Muội muội, trước đây Tẩy Thiên Đan còn không?”

Giờ hắn đã có linh căn, nhưng chất lượng linh căn quá kém, hắn còn muốn tiến thêm.

A Chiêu đáp:
“Có.”

Phương Đông Mặc mừng rỡ:
“Vậy có thể cho ta thêm mấy viên không?”

A Chiêu lắc đầu:
“Không được.”

Phương Đông Mặc lòng chợt lạnh, lập tức tự trách,Tẩy Thiên Đan quý giá như vậy, muội muội đã cho hắn vài viên để thức tỉnh linh căn, đó là ân tình to lớn. Sao hắn còn tham lam? Đúng là kẻ tham không đáy.

“Tiểu Bạch nói, Tẩy Thiên Đan mỗi lần chỉ có thể ăn một viên.” A Chiêu tiếp lời.

Nàng luôn nhớ kỹ lời dặn trước đây của Tiểu Bạch, mỗi lần chỉ được cho a huynh một quả, ăn nhiều sẽ gặp nguy hiểm, nặng thì có thể mất mạng.

Phương Đông Mặc: “A?”

Tiểu cô nương đứng lên:
“Ngươi muốn ăn Tẩy Thiên Đan? Ta đi lấy cho ngươi.”

Nói xong, A Chiêu lộc cộc chạy vào phòng mình.

Đang quét dọn, Tô Vi Nguyệt ngây người nhìn theo bóng dáng nàng, mặt đầy khiếp sợ, vừa rồi nàng không nghe nhầm chứ? Tẩy Thiên Đan?

A Chiêu thế mà có Tẩy Thiên Đan!

Kinh ngạc xong, nàng liếc sang vẻ mặt mừng rỡ của Phương Đông Mặc, thầm nghĩ: không trách được hắn coi muội muội như bảo vật, muội muội quả thực chính là bảo vật.

Phương Đông Mặc cảm nhận được ánh mắt của Tô Vi Nguyệt, quay lại nhìn. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tô Vi Nguyệt lặng lẽ dời mắt, trong lòng dâng lên một tia hâm mộ. Nàng cũng có linh căn, nhưng lại là ngũ linh căn đầy tạp chất.

Với loại linh căn này, đừng nói đại tông môn, ngay cả tiểu tông môn cũng xem thường. Nếu có thể ăn một quả Tẩy Thiên Đan, liệu nàng có thể rửa sạch tạp chất, biến thành đơn linh căn hoặc song linh căn mạnh mẽ?

“Ngươi có muốn xin muội muội một viên Tẩy Thiên Đan không?” Phương Đông Mặc lên tiếng, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ.

Tô Vi Nguyệt hoàn hồn, khẽ lắc đầu, siết chặt cây chổi trong tay, tự giễu:
“Không được. Ta chỉ là một a tỷ bình thường của muội muội, không tính là người quan trọng. Ta chưa từng trả giá lớn cho nàng, thứ trân quý như Tẩy Thiên Đan, ta cầm cũng thấy nóng tay.”

Vô công bất thụ lộc.

Phương Đông Mặc còn định nói gì đó.

“A huynh.”

A Chiêu chạy ra, đưa một quả Tẩy Thiên Đan cho hắn: “Cho huynh.”

Phương Đông Mặc nhận lấy, cảm động: “Cảm ơn A Chiêu.”

Tô Vi Nguyệt nhìn mà hâm mộ đến đỏ mắt. Đan dược này, có thể thay đổi vận mệnh……

“A tỷ, cho tỷ.”

A Chiêu xoay người, lại đưa một viên Tẩy Thiên Đan khác tới trước mặt Tô Vi Nguyệt.

 

 

Chương 82: Người một nhà

Thần sắc Tô Vi Nguyệt kinh ngạc, nhìn viên đan dược đưa đến trước mặt mình, “Cái này……”

Nàng theo bản năng lùi về phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với đan dược kia, sợ bản thân không khống chế được, sẽ nhào tới đoạt lấy nuốt xuống.

A Chiêu thấy nàng lui về sau, có chút hoang mang: “A tỷ?”

“Muội muội, ngươi biết đây là Tẩy Thiên Đan, là đan dược vô cùng trân quý không?” Tô Vi Nguyệt nuốt nước miếng, tầm mắt dán chặt viên đan dược, muốn dời đi nhưng thế nào cũng không rời được.

“Đại khái biết,” A Chiêu trả lời.

Tô Vi Nguyệt: “Đại khái?”

Đừng đại khái, mau đem cái Tẩy Thiên Đan này thu hồi đi, bằng không nàng sắp không khống chế nổi nữa rồi.

“Tiểu Bạch cùng a huynh từng nói qua, Tẩy Thiên Đan có thể tẩy rửa linh căn, là vật mà rất nhiều người tu chân đều mơ ước,” A Chiêu ngây thơ nói.

“Đúng vậy, nó thật sự rất trân quý, cho nên……” Tô Vi Nguyệt cắn răng, mạnh mẽ quay mặt sang chỗ khác: “Ngươi nhanh cất đi.”

“A, vì sao, a tỷ không cần sao?” A Chiêu khó hiểu hỏi.

Bên cạnh, Phương Đông Mặc mở miệng: “Nàng rất cần, nhưng nàng ngại không dám nhận.”

A Chiêu chớp mắt, kêu một tiếng, rồi bước lên hai bước, đem Tẩy Thiên Đan nhét vào tay Tô Vi Nguyệt:
“A tỷ, đều là người một nhà, không cần khách khí, cho ngươi.”

Tô Vi Nguyệt cầm lấy Tẩy Thiên Đan, sắc mặt đại biến, như thể nàng đang cầm không phải là bảo dược hiếm có, mà là độc dược trí mạng: “Như vậy không tốt đâu.”

“Như vậy mới tốt,” A Chiêu kiên định nói.

Tô Vi Nguyệt còn định trả lại, nhưng tiểu cô nương đã nhanh chóng xoay người bỏ chạy: “Ta đi giúp mẹ một tay đây!”

Nói xong lộc cộc chạy mất.

Tô Vi Nguyệt ôm viên Tẩy Thiên Đan nóng bỏng trong tay, vội vàng chạy vào bếp: “A Chiêu……”

A Chiêu trốn phía sau Lý Kinh Tuyết, thò cái đầu nhỏ ra: “A tỷ, thật sự không cần trả lại, ngươi cứ giữ lấy đi.”

A huynh đã nói, a tỷ rất cần Tẩy Thiên Đan này. Cho nên, đưa cho nàng thì tốt hơn, A Chiêu chỉ hy vọng cả nhà đều tốt.

Lý Kinh Tuyết nhìn tiểu cô nương phía sau, lại quay sang Tô Vi Nguyệt: “Sao vậy?”

Thấy Lý Kinh Tuyết, Tô Vi Nguyệt mới thở phào, vội vàng dâng đan dược lên: “Mẹ, muội muội đưa cho ta một viên Tẩy Thiên Đan, ta thấy không ổn, ngươi nhanh cất đi.”

Loại đan dược quan trọng này, nếu để kẻ khác lừa mất thì không hay.

Lý Kinh Tuyết mỉm cười: “Đây là đan dược muội muội ngươi luyện ra, nàng có quyền định đoạt. Nàng đã cho ngươi, thì cứ yên tâm nhận lấy.”

“Nhưng mà……” Tô Vi Nguyệt hơi bất an. Từ nhỏ đến lớn, nàng không quen vô cớ nhận thiện ý của người khác. Trong thế giới của nàng, sẽ chẳng bao giờ có chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Nếu có, thì chắc chắn là bánh có độc.

“ViNguyệt,” Lý Kinh Tuyết dịu dàng bước tới, vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, “Chúng ta là người một nhà. Muội muội tặng quà cho a tỷ, ngươi đừng nghĩ nhiều, cứ giữ lấy.”

Âm giọng ấm áp, bàn tay dịu dàng, khiến thân thể Tô Vi Nguyệt khẽ run. Sóng mũi nàng cay cay:
“Ta……”

Nàng không biết nên nói gì.

Lý Kinh Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thấy cầm trong tay mà lương tâm bất an, thì coi như đây là học phí muội muội đưa cho ngươi. Sau này nghiêm túc dạy nàng pháp quyết là được.”

Nghe vậy, A Chiêu lập tức phụ họa: “Đúng rồi, đây là học phí của ta.”

Tô Vi Nguyệt mơ hồ bước ra khỏi phòng bếp. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh dương chói chang khiến nàng phải cúi đầu. Trong tay, viên Tẩy Thiên Đan nằm gọn trong đó, nàng ngẩn ngơ. Nàng thật sự đang cầm một viên Tẩy Thiên Đan sao?

“Thế nào? Muốn khóc à?” Giọng Phương Đông Mặc vang bên tai, “Trước lúc khóc ngươi có thể cho ta mượn Lưu Ảnh Châu không? Ta muốn ghi lại bộ dáng ngươi khóc, đem bán ở chợ đen cho người ta xem.”

Tô Vi Nguyệt hít mũi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Cút.”

“Muội muội của ta có phải là người tốt nhất Tu Chân giới không?” Phương Đông Mặc kiêu ngạo khoe khoang.

Tô Vi Nguyệt: “Đó cũng là muội muội của ta.”

“Được, được, coi như cũng là muội muội của ngươi,” Phương Đông Mặc tấm tắc.

Tô Vi Nguyệt nhìn viên Tẩy Thiên Đan trong tay, rồi ngẩng đầu cảnh cáo:
“Nếu ngươi dám dùng mấy thủ đoạn hèn hạ của ngươi với muội muội ta, ta tuyệt đối không bỏ qua.”

Phương Đông Mặc: “Ta sao nỡ dùng chiêu trò với muội muội đáng yêu, thông minh, lanh lợi, lại là thiên tài của ta? Nàng khác ngươi chứ.”

Tô Vi Nguyệt: ……

Nắm tay nàng siết chặt.

Phương Đông Mặc bật cười: “Thôi, ta không trêu ngươi nữa.”

Hắn dừng lại, rồi chậm rãi nói: “Bởi vì những ngày khổ cực của muội muội cuối cùng cũng đã qua, ta sao có thể đối xử không tốt với nàng?”

Hắn hận không thể đem muội muội mình sủng lên tận trời.

Nói tới đây, hắn nhìn Tô Vi Nguyệt: “Ta biết ngươi không muốn thiếu nhân tình ai, nhưng hiện giờ chúng ta là người một nhà, là thân nhân, chứ không phải người dưng. Ở trước mặt người nhà, ngươi không cần thận trọng từng lời từng việc như trước nữa.”

Tô Vi Nguyệt ngẩn người, không ngờ hắn lại nói ra những lời này. Trong lòng nàng có chút chấn động: Người một nhà?

Nàng thật sự có thể có người nhà sao? Những kẻ có cùng huyết thống kia chỉ ghét bỏ và chán ghét nàng. Nàng có thể thật sự có được người nhà sao?

Tô Vi Nguyệt nhớ lại: Có muội muội sẵn sàng đưa Tẩy Thiên Đan cho nàng, có người mẹ dịu dàng sửa sang mái tóc rối của nàng, còn có cả……

Nàng ngước mắt, nhìn sang Phương Đông Mặc, như người đệ đệ đang vụng về an ủi mình.

Nàng giống như thật sự có người nhà.

 

Lúc này, Phương Đông Mặc cười hắc hắc:
“Về sau ta khẳng định có thể ở Tu Chân giới tung hoành ngang dọc.”

Khóe miệng Tô Vi Nguyệt giật giật. Đệ đệ này đầu óc hình như không thông minh lắm, bất quá, làm a tỷ, nàng vẫn sẽ thương yêu hắn.

Phương Đông Mặc bắt gặp ánh mắt quan ái kia, trong lòng rùng mình, cảm thấy sởn tóc gáy, cảnh giác nhìn nàng: “Ngươi làm gì?”

Tô Vi Nguyệt lập tức dời mắt đi: “Không có gì.”

Phương Đông Mặc: ???

Hắn cho rằng nàng còn đang rối rắm chuyện Tẩy Thiên Đan, liền nói: “Dù sao ngươi cứ yên tâm mà nhận.”

Nói xong, hắn lấy viên Tẩy Thiên Đan của mình bỏ ngay vào miệng nhai rôm rốp, mặt đầy say mê: “Không hổ là đan dược muội muội ta luyện ra, quả thật mỹ vị!”

Tô Vi Nguyệt nhìn nhìn hắn, cuối cùng cũng chần chờ bỏ viên Tẩy Thiên Đan trong tay vào miệng. Nàng không dám nhai như hắn, sợ ảnh hưởng dược tính, chỉ nuốt thẳng xuống.

Phương Đông Mặc thấy nàng cũng ăn xong, liền quay đầu hướng về phía muội muội đang thò đầu từ phòng bếp, nhe răng cười. A Chiêu cong cong mắt, vui vẻ đáp lại.

“Ọc ~”

“Ọc ~”

Bụng Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt đồng loạt phát ra tiếng động lạ.

Trong khoảnh khắc, cả hai lập tức nhận ra điều gì, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, tia lửa tóe ra, không khí bốc mùi thuốc súng.

Ngay sau đó, hai người cùng lúc thu hồi ánh mắt, đồng thời lao vút về phía nhà xí duy nhất trong viện.

Tô Vi Nguyệt liếc sang đệ đệ đang chạy bên cạnh, từ trong túi trữ vật lôi ra một xấp Định Thân Phù, nở nụ cười dữ tợn: “Đệ đệ à, ngươi chắc không muốn bị ta cố định tại chỗ, đứng im một chỗ mà tiêu chảy chứ?”

Nghe lời uy hiếp, bước chân Phương Đông Mặc khựng lại một thoáng. Trong một thoáng này, Tô Vi Nguyệt đã vọt vào nhà xí, “phịch” một tiếng đóng sầm cửa.

Phương Đông Mặc dừng cách đó không xa, hướng vào trong la lớn:
“Ta là a huynh, ta nên nhường nhịn muội muội. Cái nhà xí này, a huynh cho muội dùng trước!”

Hét xong, hắn ôm bụng, nhảy lên tường, trực tiếp leo sang viện bên cạnh.

A Chiêu nhìn cửa nhà xí đóng chặt, lại nhìn bức tường trống không, nghĩ nghĩ rồi quay về phòng bếp. Nàng đến bên cạnh mẹ, thật lòng góp ý:
“Mẹ, về sau lúc xây nhà, chúng ta làm nhiều nhà xí một chút có được không?”

Lời đề nghị bất ngờ khiến Lý Kinh Tuyết sững ra, rồi nhớ đến chuyện Tẩy Thiên Đan vừa rồi, không khỏi bật cười:
“Được, về sau xây nhà, sẽ làm nhiều nhà xí hơn.”

Nàng không nói cho con gái biết, chờ sau này tu luyện thành công, bọn họ sẽ không còn phải chịu khổ ngũ cốc luân hồi nữa.

Lý Kinh Tuyết hỏi: “A huynh, a tỷ ngươi đều đi nhà xí sao?”

“Ân, a huynh trèo tường sang sân bên cạnh,” A Chiêu gật đầu chắc nịch.

Lý Kinh Tuyết suy nghĩ một chút: “Chúng ta nên nấu thuốc tắm cho hai người họ.”

“Thuốc tắm?” A Chiêu nghiêng đầu tò mò.

“Ừm. Tẩy Thiên Đan có thể tẩy rửa kinh mạch. Trong lúc gột rửa, nếu có điều kiện ngâm thuốc tắm, thì đối với tu vi và kinh mạch của bọn họ sẽ càng có lợi.” Lý Kinh Tuyết giải thích.

A Chiêu vừa nghe đến thuốc tắm có lợi cho a huynh và a tỷ, lập tức vui vẻ đồng ý:
“Vậy chúng ta mau nấu ngay đi!”

Cứ thế hai mẹ con bắt đầu nấu thuốc tắm, chuẩn bị cho Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt, mỗi người một thùng lớn nước thuốc xanh mượt, tỏa mùi dược liệu cùng linh khí nồng đậm.

A Chiêu còn chạy ra ngoài mua thêm hai cái thau tắm thật lớn, một đặt trong phòng mình, một đặt trong phòng Diệp Phong.

Sau đó hai mẹ con xách từng thùng nước thuốc đổ đầy vào thau. Chỉ trong chốc lát, một ngày đã trôi qua.

Rất nhanh, Phương Đông Mặc từ cổng viện bước vào. Tay chân hắn có chút nhũn, nhưng vì đã ăn Tẩy Thiên Đan hai lần trước nên tạp chất trong cơ thể giảm bớt, tình huống lần này vẫn coi như ổn.

A Chiêu thấy huynh trở về, lập tức chạy tới, nhưng vừa chạy đến nửa đường thì ngửi thấy mùi chua xú, liền dừng lại, che mũi:
“A huynh, ta cùng mẹ đã nấu thuốc tắm cho các ngươi. Thùng của ngươi ở phòng a cha, mau đi ngâm đi.”

Phương Đông Mặc ngẩn ra, thuốc tắm – đây đúng là thứ tốt. Trong lòng hắn cảm động vô cùng:
“Cảm ơn muội muội.”

Rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Kinh Tuyết dưới giàn nho:
“Cảm ơn mẹ. Hai người là mẹ và muội muội tốt nhất thiên hạ!”

Nói xong, hắn cao hứng chạy đi ngâm thuốc tắm.

Đến chạng vạng, Tô Vi Nguyệt cả người đầy mùi xú uế, da dẻ đen sì, run rẩy bước ra khỏi nhà xí.

Nàng suýt nữa ngã thẳng vào hầm cầu, may mà kịp vịn tường. Tuy rằng lúc này tay chân rã rời, toàn thân vô lực, nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập vui sướng.

 

 

Hết chương 82

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 15

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 37322

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!