Chương 8

Lan nương trầm mặc không nói.

Trần thị há to miệng nhưng không biết nói gì, hai mắt chăm chú nhìn Lan nương. Bàn tay đang ôm Tiểu thạch đầu cũng không khỏi thu lại. Ngay cả khi sức lực nàng quá lớn, ôm đến Tiểu thạch đầu bị đau cũng không biết.

Tiểu thạch đầu một tiếng cũng không nói. Tiểu hài nội tâm mẫn cảm, cảm giác bầu không khí quái dị hắn, ánh mắt tại ba cái đại nhân ở giữa chuyển động. Mà trong ánh mắt, các loại cảm xúc phức tạp hiện lên rõ rành rành.

Tô Võ trong lòng sốt ruột, trên mặt lại bình tĩnh. Tô Võ biết, Lan nương không nhất định sẽ tin tưởng hắn. Ai bảo hắn tiếng xấu lan xa ở bên ngoài đâu! Hắn cũng đã sớm dự định tốt, muội tử không chịu tự động trở về, liền sử dụng vũ lực. Có thể miễn không được phiền phức một phen, hết thảy giản lược không còn gì tốt hơn.

“Nương, ngài để cho ta cùng đại ca nói chuyện riêng một lát.” Lan nương nói, Trần thị vừa rồi như hiểu được ý của nàng, đã dời cứu binh tới, chỗ nào còn cần đến dạng này tốn sức mà quần nhau.

Loại tình huống này, căn bản không dám quả quyết cự tuyệt.

Nhìn tư thế của  Tô Võ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu quả thật xảy ra tranh chấp, các nàng không phải đối thủ. Đan gia độc hộ ở, trời lại mưa xuống, coi như xảy ra tranh chấp, sợ chờ đến nàng bị đánh ngất xỉu cướp đi, đều không ai chú ý tới…

Chỉ có thể tạm thời ổn định Tô Võ.

Trần thị cọ một chút đứng lên, trợn to mắt, “… Ngươi… Ngươi… Ngươi là nàng dâu của Lý gia ta,  cho dù chết cũng là quỷ của Lý gia, ngươi đừng mơ tưởng đi theo Tô Võ trở về tái giá với người khác!”

Tô Võ phẫn nộ…

Lan nương giả bộ như không nghe thấy, hướng về phía Tô Võ cười cười, “Đại ca, các nàng không đi ra, chúng ta đi bên ngoài nói.”

Trần thị buông Tiểu thạch đầu muốn đi ra theo, lại bị Tô Võ chặn lại, khóa ở trong phòng. Cho dù Trần thị ở trong phòng đập cửa phòng”Thùng thùng” vang lên, tiểu thạch đầu tiếng khóc bên tai không dứt, Lan nương mặt cũng không đổi sắc.

Lan nương nói: “Lần này thì thanh tịnh.”

Tô Võ vỗ vỗ tay, quay sang, vẻ mặt tươi cười, “Muội tử, đi, cùng ca ca về nhà đi, cũng không cần vì bọn họ mà suy nghĩ.”

Lan nương lặng yên tránh thoát tay Tô Võ đưa qua, cúi đầu lau lau khóe mắt.

“Đây là thế nào?”

“Đại ca, muội tử liền biết nương cùng ngươi không nỡ để ta ở chỗ này chịu khổ.”

“Đại ca chỉ có một mình ngươi là muội tử, không tốt với ngươi, thì đối tốt với ai?”

Lan nương vuốt nước mắt, hai vai rất nhỏ khẽ run một cái.

“Muội tử, bây giờ là chuyện tốt, đừng khóc. Theo đại ca trở về, về sau ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ.” Tô Võ đưa tay nắm chặt cánh tay Lan nương, kéo nàng đi ra bên ngoài. Lan nương lại đứng yên không đi, hắn quay đầu vặn lông mày nhìn thoáng qua, vẫn là dùng lời nhỏ nhẹ, “Đi a! Còn không nỡ rời xa nơi này?”

Lan nương nhẹ nhàng lắc đầu, “Ở chỗ này ăn không ngon, ngủ không ngon, mỗi ngày còn bị bà bà mắng, nơi nào sẽ không nỡ.”

Tô võ phốc một tiếng bật cười, “Vậy ngươi còn ấp úng? Đi thôi, về nhà đại ca làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Đại ca, thế nhưng là…”

“Ân?”

Tô Võ nhìn vào mắt Lan nương, nước mắt  của nàng lập tức chảy ra.

“Đại ca, ta không nỡ… Tiểu thạch đầu, dù sao cũng là cục thịt từ trong bụng ta rơi ra ngoài, trong lòng ta đau nhức a!”

Tô võ gặp Lan nương gục đầu xuống, trong con ngươi lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Hắn ngữ trọng tâm trường nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn đem Tiểu thạch đầu mang theo cùng một chỗ? Nhiều thêm một cái hài tử, đại ca cũng nuôi nổi. Nhưng kia là cốt nhục của  Lý gia, nàng làm sao sẽ để ngươi mang đi? Muội tử, ngươi đừng có nằm mộng.”

Lan nương ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, cực kỳ bi ai biểu lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhìn thôi mà cũng làm cho người ta đau lòng.

“Đại ca, ta…”

“Đừng có lại suy nghĩ. Đi thôi.” Tô Võ thở dài một hơi, lắc đầu nói. Lôi kéo Lan nương đi vài bước. Vừa ra đến cánh cửa, Lan nương lại dừng không đi nữa. Hắn quay đầu nhìn xem, “Lại thế nào rồi!”

Lan nương thấp giọng cầu xin, “Đại ca, ta nhớ tới, hai ngày trước ta giúp Tiểu thạch đầu làm một đôi giày đệm còn có một điểm cuối cùng không làm xong… Bây giờ đi, mẹ con chúng ta hai người sợ là không có cơ hội tạm biệt… Có thể hay không để cho ta ở lại đây một đêm, làm cho xong đôi giày đệm.”

Tô Võ sửng sốt một chút, “Bà nội của Tiểu thạch đầu cũng biết làm.”

“Đại ca.” Lan nương khóc ròng nói: “Kia là ta người làm mẹ này một điểm cuối cùng tâm sự. Nếu không chờ đến về sau, trong lòng luôn có một chút tưởng niệm như vậy, cũng là không thôi.”

Tô Võ chần chờ.

Đưa Lan nương trở về, khẳng định là phải tái giá với người khác. Hoan hoan hỉ hỉ xuất giá, cũng lấy làm vui. Nhưng nếu như bởi vì việc này, nàng cả ngày bạc tình ít ham muốn, hắn chắc chắn sẽ bị nói. Nhưng, hôm nay nếu như không đi, chờ đến trong phòng lão thái bà kia kịp phản ứng, nhất định là không thể thiếu phiền phức.

“Đại ca.” Lan nương lại nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn kêu một tiếng.

“Ngốc một đêm ngược lại là không ngại, đáng sợ là bà bà ngươi thừa cơ sinh loạn, để ngươi đi không được. Kia đại ca tâm tư liền không uổng phí?”

“Đại ca tất nhiên là yên tâm, ngày mai ngươi tới đón Lan nương, ta nhất định sẽ đi theo ngươi.” Lan nương kiên định nói, trên mặt lộ ra một vòng ngoan tuyệt đến, “Ta tuyệt tâm muốn đi, có đại ca ngươi ở đây, ta còn không tin, ai dám đến ngăn cản.”

Tô Võ nghe, trong lòng vui mừng. Lan nương đây là quyết tâm muốn đi theo hắn trở về, hắn còn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Lan nương nói đúng, nàng muốn đi, có hắn làm chủ, ai còn dám ngăn cản.

“Tốt, vậy cứ như thế, sáng sớm ngày mai, đại ca tới đón ngươi.”

Lan nương cười nhẹ nhàng đưa tiễn Tô Võ.

Sương sớm bên trong, Tô Võ thân ảnh đã sớm nhìn không thấy, nụ cười trên mặt Lan nương mới dần dần biến mất.

Trong phòng, tiếng đập cửa đã ngừng lại, ngay cả tiếng mắng chửi của Trần thị cũng bị mất, còn sót lại chỉ là từng đợt tiếng khóc cực kỳ bi ai.

Lan nương nghe được liền đau đầu.

Cửa được mở ra, tia sáng lập tức tràn vào.

Trần thị cùng Tiểu thạch đầu không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, Lan nương đứng ngược hướng sáng, thấy không rõ khuôn mặt.

Tiểu thạch đầu nhào tới, “Nương, ngài không có vứt bỏ Tiểu thạch đầu.” Nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm một mảng váy của Lan nương.

Trần thị vuốt nước mắt, híp mắt lại, khóe mắt nếp nhăn càng thêm sâu. Nàng hừ lạnh một tiếng, “Không có đi theo trở về chọn ngày tốt lành?”

Lan nương tự động bỏ qua sự trào phúng trong lời nói của Trần thị.

Nàng cúi đầu thân mật sờ tóc tiểu thạch đầu, không lạnh không nhạt nói: “Nếu như còn không đi tìm người hỗ trợ, nói không chừng ngày mai ta liền thật trở về chọn ngày tốt lành.”

Trần thị nghe xong sững sờ. Nàng bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt mới lộ ra ý cười đã lâu không thấy.

Lan nương gặp nàng không nói lời nào, hỏi: “Nương, ngài đi đại ca nhị ca nơi đó nói một chút…”

“Vô dụng, ta đã sớm nói từ trước rồi.”

“Ân?” Quả nhiên, Trần thị đã sớm biết chuyện này.

“Ngươi cũng không phải không biết…”

Trần thị thở dài. Lan nương không có truy vấn. Nàng cũng không phải chân chính Lan nương, nàng làm sao biết “Ngươi cũng không phải không biết” đến cùng chỉ chuyện gì.

“Kia các hương thân đâu? Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, bọn hắn biết khó xử, sẽ hỗ trợ.” Lan nương nói.

“Ta…” Trần thị gục đầu xuống, có chút xấu hổ, “Ta ngày bình thường, đắc tội không ít người, bọn hắn vào lúc này, có thể giúp đỡ sao?”

Lan nương thở gấp, Trần thị đã đi tìm con trai cả của nàng Nhị nhi, nhất định là đã sớm vì chuyện này mà chuẩn bị. Nhưng lại bởi vì hai nhi tử cự tuyệt hỗ trợ, Trần thị lại không hiểu được hướng các hương thân xin giúp đỡ.

“Việc này không nên chậm trễ, tranh thủ thời gian a!”

Tô võ nếu như quay trở lại thì mọi chuyện sẽ càng không tốt.

 

<<           >>

Lượt xem: 38

Số người xem: 30

Mã ID của bài viết này là: 7708

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

4 Comments

  1. avatar

    Haiz… k biết tìm ai hỗ trợ đây. Cái tên kia cũg thật đág ghét mà

  2. avatar

    Bó tay với ông ca ca này , đã không giúp đỡ muội muội của mình thì thôi đành này lại làm như vậy

  3. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Cực phẩm thân thích đâu đâu cũng có 1-2…..không biết ai giúp nhà Lan nương đây….cũng tội bà bà Trần thị ah….nhu nhược yếu đuối thì quả phụ thì sao mà sống yên ổn ah….hung hăn tí thì lúc cần không ai để ý….khổ tâm Trần thị ah….
    Thank

  4. avatar

    Ha ha,con đại ca và nhị ca của nam 9 cũng ko giúp đở nữa, đúng là hết nói

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!