Chương 2: Siêu thị

  Ngay từ đầu Ngụy Lâm Tịch tưởng là thuốc cầm máu, đi đến gần mới phát hiện là phân tro.

  Sau đó, cô nương này không qua khỏi đêm nay, ngục tốt trực tiếp rải một cái chiếu rồi lôi người đi, nghe nói là muốn ném ra bãi tha ma.

  Dù nguyên vẹn tiến vào hay bị đánh đi ra ngoài, từ trước mặc kệ có bao nhiêu xấu xa khập khiễng, lúc này đều chỉ con chút bi thương mà thôi.

  Ngụy Lâm Tịch – một cái thanh niên năm tốt lớn lên trong thời đại hòa bình, lần đầu tiên thấy trường hợp coi thường mạng người như cỏ rác, nói không chấn động là giả.

  Nàng không dám dễ dàng tìm đến cái chết, sợ không chết cũng bị tra tấn đến chết đi sống lại.

  Hơn nữa, hiện tại thân thể của nàng không biết bị đâm thành dạng gì, nói không chừng thành người thực vật, hoặc là trực tiếp bị phán định đã tử vong.

  Chết không tử tế không bằng tồn tại, Ngụy Lâm Tịch rất nhanh đã nghĩ thông suốt, dù sao một người không có vướng bận như nàng ở đâu sinh hoạt cũng vậy.

  Chỉ là mở đầu như này chính là rất khó khăn a.

  Bất quá, duy nhất một điều đáng giá Ngụy Lâm Tịch vui mừng chính là siêu thị nhà nàng giống như cũng đến đây, nàng không cần cùng mọi người ăn cơm tù như “cơm heo” đó nữa.

  Ngụy Lâm Tịch là một cô nhi, nghiêng ngả lảo đảo hoàn thành học đại học, cẩn trọng làm mấy năm xã túc, thật vất vả tồn đủ tiền mở một siêu thị nhỏ, kết quá vừa mới khai trương siêu thị đã xuyên qua.

  Ngụy Lâm Tịch nhìn thương phẩm muôn màu muôn vẻ mới nhập về siêu thị, thở dài một hơi, chỉ để xem thôi chứ không thể buông ra ăn, thật là sầu chết người.

  Nàng không dám trắng trợn táo bạo lấy đồ vật ra ăn, đây chính là cổ đại, không cẩn thận một cái sẽ bị kéo ra ngoài thiêu chết.

  Buổi tối, nàng chỉ dám lấy chút sữa bò để uống khi mọi người đã ngủ, không dám phát ra âm thanh.

  Nàng cũng không ăn được mấy khẩu cơm tù, không chỉ là nàng, những người khác cũng vậy.

  Từ trước những người này đều là cẩm y ngọc thực, hiện giờ gặp phải xét nhà trở thành mây đen mù sương, không biết tiền đồ sau này như thế nào, nuốt trôi được những “cơm heo” đó mới là lạ.

  Cho nên, không ai hoài nghi Ngụy Lâm Tịch không ăn cái gì, có cái gì không đúng.

  Nhưng khách quan tới xem, những cơm tù đó chỉ là hương vị không tốt, lại thô ráp, ít nhất không phải mốc meo, ăn không bị sinh bệnh.

  Nếu chín phần trở về không được, Ngụy Lâm Tịch đương nhiên muốn tỉnh lại, đầu tiên cần phải vượt qua khó khăn này mới được, liền tính không được thì bị kéo đi chém đầu, hoặc là chết hoặc là xuyên trở về, cũng không lỗ.

  Bất quá gia tộc nhà chồng của nàng rất lớn, còn loạn, làm người sầu hói đầu.

  Tiện nghi cha chồng của nàng có hai đời vợ, nguyên phối phu nhân Tề thị đã qua đời từ sớm để lại hai nhi tử, một người là thế tử Hưng Bình hầu, nhưng đã mấy ngày không có tin tức.

  Một người là nhị công tử An Tử văn, bởi vì sinh non nên lúc sinh ra là người què, nguyên phu nhân Hưng Bình hầu cũng vì khó sinh hắn mà chết.

  Phu nhân thế tử là chất nữ của nguyên phu nhân Hưng Bình hầu, là một cô nương văn tú nhu nhược, còn có một nữ nhi ba tuổi.

  Tiểu hài tử lớn lên châu tròn ngọc sáng, sẽ nãi thanh nãi khí kêu mẫu thân.

  Ngụy Lâm Tịch là người không thích tiểu hài tử nhưng khi nhìn đến vẫn thích, chính là ba ngày nay bị nhốt vào đại lão, cũng chưa được ăn đồ vật gì tử tế nên tiểu béo mặt đã ao hãm xuống.

  Trượng phu bạch vô âm tín, nữ nhi một ngày so một ngày gầy, tiện nghi đại tẩu tiểu Tề thị quả thực muốn khóc đổ tường thành.

  Nhị công tử chân thọt tang thê lúc trẻ, cũng không có hài tử, cô đơn một người.

  Phu nhân hiện tại của Hưng Bình hầu là vợ kế, vào cửa đã sinh một đôi nhi nữ.

  Nữ nhi mười bốn tuổi, đôi mắt đều hướng lên trời, bị bắt vào nhà lao còn mắng ngục tốt, kết quả bị đánh một roi.

  Nhi tử mới tám tuổi, nhìn qua là bị nuông chiều, bởi vì đồ ăn không tốt nên mỗi lần đều khóc nháo, Ngụy Lâm Tịch không quá thích.

  Mấy ngày nay, tiện nghi bà bà của nàng vẫn luôn ôm nhi tử, sắc mặt đen xuống, không nói một câu.

  Tiểu ca ca cũng chính là trượng phu của nàng, đứng hàng lão tam, là con vợ lẽ duy nhất trong phủ, mẹ đẻ là thiếp thất Lựu thị của Hưng Bình hầu.

  Ba ngày nay, Lưu thị chỉ biết khóc, một bên khóc một bên kể chính mình mệnh khổ, mấy năm nay không dễ dàng, khóc trượng phu khóc chính mình, cũng không biết có thể khóc khô nước mắt không.

  Cùng nhau bị bắt còn có nữ quyến nhị phòng, cũng chính là gia quyến huynh đệ của Hưng Bình hầu, nhị phu nhân và nữ nhi duy nhất của nàng.

  Ngụy Lâm Tịch nghe nói còn có tam phòng, chỉ là tam phòng là con vợ lẽ, không làm quan trong triều, vẫn luôn kinh doanh sản nghiệp bên ngoài của hầu phủ, không biết có bị bắt hay không, dù sao cũng không bị nhốt.

  Ai, đường dài lại gian nan a.

  “Ăn cơm, ăn cơm.”

  Ngụy Lâm Tịch mới vừa hồi tưởng lại tình huống của gia đình nhà chồng, ngục tốt đã xách theo mấy cái thùng lớn đến đây.

  Thức ăn hôm nay tốt một chút, có canh rau và lương khô.

  Nói là canh rau kỳ thật chỉ là rau luộc thả thêm chút muối, đến nỗi lương khô, nuốt xuống đều tạp giọng nói.

  Người cho mọi người múc canh, phân lương khô là nhị phu nhân, một nhà tù nữ quyến, trừ bỏ không dùng được tiểu nhân, dư lại: người thì không biết trượng phu sống hay chết, người thì đâm đầu vào tường, cũng chỉ còn nàng chống đỡ.

  “Hôm nay tinh thần lão tam tức phụ đã tốt rất nhiều, tuổi còn trẻ đừng luẩn quẩn trong lòng, nhà chúng ta còn chưa tới đường cùng đâu. Nhưng đừng học người nào đó, người không có liền thật sự không có.”

  Nhị phu nhân Tiền thị múc một chén canh cho Ngụy Lâm Tịch.

  Cả nhà đều cảm thấy, Ngụy Lâm Tịch bởi vì đột nhiên xảy ra biến cố mới đâm cây cột, nàng cũng không giải thích, an tĩnh mà tiếp nhận cơm và cảm tạ Tiền thị.

  Một chén canh rau và một cái lương khô, chính là bữa cơm hôm nay.

  Canh rau có thể uống một chút nhưng lương khô là thật thô, ăn vẫn còn hạt, lại cứng.

  Ngụy Lâm Tịch miệng nhỏ miệng nhỏ uống canh, còn lương khô thì nhét vào trong lòng ngực, về sau lộ còn dài.

  Nhìn đại tẩu ngồi bên cạnh sát nước mắt, dùng canh rau ngâm lương khô cho nữ nhi, tiểu cô nương còn tri kỷ lau nước mắt cho mẫu thân.

  Lại nhìn tiện nghi chú em đã tám tuổi còn la lối khóc lóc lăn lộn không ăn cơm.

  Một đối lập, Ngụy Lâm Tịch động lòng trắc ẩn.

  Hài tử tám tuổi chẳng sợ ăn không quen mấy thứ này, chỉ cần ăn là có thể sống.

  Chính là tiểu cô nương ba tuổi, đối với lương khô cứng như này chỉ sợ nuốt đều không nuốt được.

  Ngụy Lâm Tịch trốn ở trong góc phòng, lặng lẽ từ không gian lấy ra hai cái bánh mì nho nhỏ mềm mại, không to bằng bàn tay.

  Xé mở đóng gói, sau đó niết bánh mình thành hình dạng khác, như vậy nhìn thấy sẽ giống điểm tâm mềm xốp ở thời đại này.

  Trước khi bị bắt tiến vào nhà lao sao có thể không ai ở trên người giấu đồ vật đâu, Ngụy Lâm Tịch nhìn thấy tiện nghi bà bà cột chiếc khăn thêu chỉ vàng vào cổ chân.

  Sau đó, nàng làm bộ vô tình mà bưng chén thò lại gần, đưa hai cái bánh mì biến hình cho tiện nghi đại tẩu.

  Thời buổi này, hiếu đạo lớn hơn trời, Ngụy Lâm Tịch cũng sợ tiểu Tề thị đầu óc nóng lên, đưa đồ vật phân cho tiện nghi chú em.

  Nàng trộm mang hai khối có thể giải thích, nhưng khẳng định sẽ không lấy thêm ra, lấy thêm ra không phải là đi tìm chết sao.

  Cũng may tiểu Tề thị không thánh mẫu như vậy, chỉ nhỏ giọng cảm ơn Ngụy Lâm Tịch.

  Sau đó lấy một chiếc khăn còn tính sạch sẽ bao lại một khối, giấu ở trên người, một khối khác thì xé thành một miếng nhỏ một miếng nhỏ đút cho hài tử.

  Tiểu cô nương lần đầu tiên nếm đến bánh mì mềm mại thơm ngọt, đôi mắt sáng lên.

  “Hư.”

  Ngụy Lâm Tịch nhìn tiểu hài tử, đặt ngón trỏ trên môi, tiểu hài tử lập tức dùng tiểu béo tay che miệng lại, tỏ vẻ khẳng định không nói ra ngoài.

  Nhìn tiểu cô nương cái miệng nhỏ bẹp bẹp ăn giống như đang xem ăn bá, Ngụy Lâm tịch đều cảm thấy canh rau trong tay uống lên thơm không ít.

Lượt xem: 17

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 31173

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!