Chương 3: Muốn từ hôn?
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, không chịu ăn cơm là muốn đói chết sao?”’
Nhị phu nhân Tiền thị hận sắt không thành thép chọc đầu nữ nhi, nhưng An Vũ Hân không có phản ứng, chỉ là ngơ ngác ôm đầu gối, không khóc, không nháo, không nói một câu.
“Ngươi có chuyện gì thì nương phải làm sao bây giờ, vì tên phụ lòng hán kia mà ngươi không yêu quý chính mình, làm cha mẹ lo lắng vì ngươi!”
Mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, nhưng nữ nhi không phản ứng, Tiền thị có chú hỏng mất mà ôm nữ nhi gào khóc.
“Ai, tứ muội cũng là mệnh khổ, vốn dĩ lúc này gặp họa còn tưởng rằng có thể dựa vào Lâm gia cứu nàng ra khỏi biển lửa, kết quá Lâm gia cư nhiên không niệm tình cũ, kiên quyết muốn từ hôn.”
“Tứ muội một lòng đều đặt ở trên người tên tiểu tử Lâm gia, bị từ hôn cũng khiến muội ấy mất nửa cái mạng.”
Tiểu Tề thị thấp giọng cảm thán, cuối cùng chỉ thở dài.
Hầu phủ to như vậy, nói bắt là bị bắt, liền nữ quyến đều bị hạ nhà tù, đây chính là dấu hiệu muốn sụp đổ.
Lúc này, Lâm gia tới từ hôn cũng là nhân chi thường tình, nhưng là hành động của Lâm gia làm quá khó coi.
Bên này mới vừa hạ nhà tù, bên kia đã khơi thông quan hệ làm người tiện thể tiến vào nói từ hôn, lấy hôn thư về, hoàn toàn đã quên mấy năm trước như thế nào dựa vào hầu phủ bò hướng lên trên.
Tiểu Tề thị thấy Ngụy Lâm Tịch mới gả lại đây sẽ không biết chuyện này nên cẩn thận giải thích với nàng.
Ngụy Lâm Tịch cũng nhớ tới, mấy ngày nay nàng mơ màng hồ đồ, giống như xác thật có người tới nói muốn từ hôn không lùi thân, tiện nghi nhị thẩm của nàng còn mắng một hồi lâu.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến; bên kia, hai mẹ con còn đang ôm nhau khóc rống thì bên ngoài đã có một người đi theo ngục tốt vào nhà lao.
Sau khi vào cũng không vô nghĩa, mở miệng chính là muốn từ hôn, ngay cả hôn thư đều mang đến.
Nhị phu nhân vừa mới còn đanh đá huấn nữ nhi, giờ nhìn thấy cũng không nói gì chỉ ôm nữ nhi khóc.
Ngụy Lâm Tịch cũng nhìn ra tính cách của vị nhị thẩm này, tính tình lanh lẹ, nói chuyện thẳng, có đôi khi cũng nói khó nghe nhưng tâm địa là thiện lương.
Nhưng đối mặt với thông gia muốn từ hôn, có lẽ là bởi vì nghèo túng nên trong lòng không tự tin.
“Lão gia chúng ta cũng là bất đắc dĩ, cũng may hai bên chỉ mới trao đổi hôn thư, còn chưa chính thức hạ sính.”
“Hiện giờ các ngươi cũng đừng liên lụy đến người khác, đổi hôn thư về, hai nhà chúng ta còn có thể lưu chút mặt mũi.”
Người tới lỗ mũi sắp hướng lên trời.
“Muốn từ hôn thì hãy nói lão gia, phu nhân của các ngươi tự mình tới nói, lúc trước muốn cầu hôn chính là bọn họ, muốn từ hôn cũng muốn bọn họ tới!”
Tiền thị ôm nữ nhi, lăn qua lộn lại chỉ nói một câu này.
“Sao có thể, làm sao lão gia phu nhân nhà chúng ta có thể tới loại địa phương này được, công tử của chúng ta là bầu trời minh nguyệt, không thể xứng đôi với thân nhân của tội thần được.”
“Từ trước đến nay, thân thể của tứ cô nương đã không tốt, nhìn là biết không hảo sinh dưỡng. Lúc trước vì mặt mũi hai nhà mà lão gia, phu nhân mới không từ hôn, đến nước này rồi, các ngươi nên thức thời một chút. Tứ cô nương, ngươi nói đi?”
Hai nhà từ hôn cũng coi như đã xé rách mặt, người của Lâm gia cũng không trang, há mồm liền nói những câu khắc nghiệt.
Nếu không phải băn khoăn nơi này còn có ngục tốt, không nghĩ sự tình nháo đến quá khó coi, hắn đã sớm muốn trực tiếp mắng chửi người.
Ngụy Lâm Tịch ngồi một bên nghe xong nửa ngày, máu đã xông lên não.
Vốn dĩ đi vào cái phá địa phương này đã đủ phiền, con đường phía trước còn chưa biết sinh tử thế nào, kết quả còn gặp một tên nhận người ghét như vậy.
Bọn họ đều bị nhốt vào tù, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, ai sợ ai a.
Hơn nữa, từ hôn liền từ hôn, còn muốn công kích là ý gì.
“Kỳ lạ, nhà các ngươi muốn từ hôn liền từ hôn?”
Ngụy Lâm Tịch vén tay áo đứng lên.
“Mấy năm nay lão gia nhà các ngươi không thiếu dựa vào tên tuổi hầu phủ chúng ta mà làm việc đi, tại sao hiện tại thấy chúng ta nghèo túng liền sốt muốn phủi sạch quan hệ?”
“Sớm đã muốn làm gì phải tới cầu, không phải chính các ngươi khóc la yêu cầu cưới tứ muội nhà ta sao?”
“Uy mấy miếng cơm cho hai con chó ven đường thì khi chủ nhân gặp nạn, chúng nó còn biết kêu hai câu, chủ tử các ngươi đọc sách thánh hiền đều đọc đến trong bụng chó đi.”
Ngụy Lâm Tịch toàn bộ khai hỏa, giống như phát tiết oán khí của mấy ngày nay ra.
“Nga, còn có a, tốt nhất công tử nhà ngươi nhân lúc còn sớm đừng đọc sách, đọc tới đọc đi còn không bằng một con súc sinh.”
“Không bằng đi học chó mặt xệ, tìm cái nhà cao cửa rộng kêu hai tiếng xem bọn họ có thưởng hai miếng thịt cho công tử nhà ngươi không?”
Một người nho nhỏ như nàng lại có thanh âm to lớn vang dội, một lần phát hỏa đã làm hạ nhân Lâm gia không biết nói gì.
Những người khác kỳ quái nhìn nàng.
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, Ngụy Lâm Tịch rụt rụt cổ.
Không xong, vừa mới quá kích động đã lấy ra khí thế của những bác gái ngoài chợ khi cãi nhau.
“Lão tam tức phụ nói rất đúng! Nhà ta là nghèo túng, nhưng cũng không để người khác khi dễ, lão gia nhà các ngươi vấn là viên chức còn muốn ỷ thế khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta sao?”
Có người hỗ trợ cãi nhau, Tiền thị đứng thẳng lưng lên.
“Ta liền nói, tại sao từ hôn lại đến thương lượng với cô nương nữ quyến, nguyên lai không thấy được nhị thúc bọn họ ở đây nên thấy nữ tắc chúng ta dễ khi dễ.”
Ngụy Lâm Tịch phiên cái xem thường, người Lâm gia làm việc thật không đạo lý.
“Đám người đàn bà đanh đá các ngươi, muốn ôn tồn nói với các ngươi, các ngươi không nghe!”
“Hừ, nói cho các ngươi biết, lão gia và công tử nhà các ngươi đi theo đại hoàng tử mưu phản đã bị chém đầu tại chỗ, các ngươi còn tưởng có thể đi ra ngoài sao, chờ chém đầu đi.”
Lâm gia hạ nhân ngẩng đầu phất áo đi rồi, cả gia đình liền loạn tung lên.
“Như thế nào, tại sao lại như vậy?”
Tiền thị không thể tin tưởng, tiểu Tề thị càng là trực tiếp ngất đi rồi, tiểu hài tử thì khóc khóc, gào gào.
Bị nhốt vào lao ngục, còn có thể nói chỉ là nhất thời nghèo túng, nhưng tạo phản có ý nghĩa gì thì đến tiểu hài tử cũng biết.
Tiền thị đỡ tiểu Tề thị, ấn nhân trung của nàng, Ngụy Lâm Tịch ôm tiểu chất nữ đang khóc đến đáng thương hề hề, toàn bộ nhà tù loạn thành một đoàn.
“A!”
Tiểu Tề thị tỉnh, bắt đầu ngơ ngác nhìn nóc nhà, chờ nhìn đến nữ nhi giương tay muốn nàng ôm mới oa một tiếng khóc lên.
“Khóc hảo, khóc ra tới liền hảo, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, không phải vì làm Hoàng Thượng tức giận mới bị phạt sao, tại sao lại đi theo…”
Tiền thị ngồi dưới đất cũng lắc mặt gạt lệ.
“Trách không được Lâm gia muốn từ hôn, ai dám kết thân cùng nữ quyến của kẻ tạo phản.”
“Biết trong nhà không tốt nhưng không nghĩ tới… Ông trời ơi, về sau sống như nào a, đây chính là tội lớn phải xét nhà chém đầu a.”
“Đủ rồi!”
Thời điểm cả nhà đều khóc lóc nỉ non, phu nhân Hưng Bình hầu phủ đột nhiên trung khí mười phần mà hô to một tiếng.
Lúc này, Ngụy Lâm Tịch mới chú ý đến tiện nghi bà bà của nàng, ở trong đám người đang tuyệt vọng thì bà ta vẫn bình tĩnh giống như không có chút ngoài ý muốn.
Hiển nhiên có người cũng nghĩ giống nàng.
Tiền thị nhìn đại tẩu, đầu óc luôn luôn không thông minh lúc này đã thông suốt một chút.
“Ngươi đã sớm biết, đại tẩu, ngươi đã biết từ đầu rồi! Ngươi lại không cho chúng ta biết?”
Tiền thị phá lệ kích động.
“Trách không được, trách không được có người muốn đâm tường đâu!”
“Ta biết ngay, nàng là người từ địa phương đó ra tới, tại sao sẽ sợ hãi nhà tù, nàng hẳn đã biết, là muốn chết sạch sẽ chút đi.”
Tiền thị nói chính là tiểu thiếp đã chết kia, vẫn luôn hầu hạ bên người Lý thị, sau khi bị bắt cũng như thế, nàng ta có thể biết gì cũng không tính kỳ quái.
Lượt xem: 14
Số người xem: 12
Mã ID của bài viết này là: 31183