Chương 3: Ăn cháo đêm
Từ sau cái đêm hôm đó, Bách Thư cảm thấy không biết làm sao đối mặt với Trung Kiên, cô không trách anh, vì nghĩ rằng khi đó anh quá say xỉn, nhận nhầm cô thành người khác. Cô không trách anh, nhưng là tự trách mình.
Lại bởi vì Trung Kiên đêm hôm đó quá mạnh bạo, ôm cô, hôn cô.. từng dấu ngân đỏ ở trên cổ khiến cô ái ngại không dám để người khác thấy, cho nên cô liền xin phép nghỉ bệnh.
Chờ hai ngày sau trở về công ty, Trung Kiên đã đi công tác ở nước ngoài. Bách Thư nghe tin, mừng tới thở phào.
….
Một tháng sau.
Sau một tháng công tác nước ngoài, Trung Kiên cũng đã trở lại, đi cùng anh là một cô gái người nhật, thân hình bốc lửa, vòng một đầy đặn mặc áo trễ nửa bầu trông nóng bỏng ánh mắt người.
Cô gái nhật kia khá là dạn dĩ, ở trước mặt người khác vẫn ôm kè kè Trung Kiên, đem nguyên vòng một áp vào cánh tay anh, vòng một bị đè ép khiến càng vun bồi lộ ra bên ngoài.
Trung Kiên đứng ở trước mặt các nhân viên, vẻ mặt đạm nhiên bình thản. Thời điểm ánh mắt liếc về phía Bách Thư, giống như vô tình mà lướt thật nhanh, giống như anh không hề nhớ tới chuyện của đêm hôm đó.
….
Trung Kiên công tác nước ngoài trở về đột nhiên có dẫn theo bạn gái. Tin đồn chẳng mấy chốc lan rộng khắp công ty, khiến bao nhiêu cô gái trẻ tiếc hận ghen tỵ.
Bách Thư ngồi ở tolet, nghe tiếng bàn tán nói xấu ở bên ngoài.
Người A: “Cái con nhỏ người nhật đó thật là mặt dầy, ăn mặc hở hang như kỹ nữ, ỏng a ỏng ẹo, nhìn giống mấy con hồ ly tinh chuyên câu dẫn đàn ông.”
Người B: “Đúng thế, không chỉ như thế, mày thấy nó bạo dạn ghê hông, áp nguyên cái bầu sữa vào người anh Kiên, mà thiệt là, anh Kiên vì sao đi quen cái loại con gái như vậy cơ chứ. Nhìn nó tởm muốn chết.”
Người C: “Chắc có lẽ giám đốc thích hàng ngoại!”
Người A: “Phi! Cái gì mà hàng ngoại, phải nói là hàng giả. Con nhỏ đó từ đầu tới chân chỗ nào cũng như đã qua dao kéo. Ta nói, cái bầu sữa kia không chừng bên trong toàn là silicon.”
Người B: “Ha ha, không chừng bà nói đúng!”
Người C: “Thôi thôi các bà, để con đó nó nghe được, coi chừng nó mét giám đốc là tụi mình tiêu.”
Người B: “Sợ cái gì, nó có hiểu tiếng nước mình đâu, không chừng còn tưởng mình đang khen nó đó. Mà hiện tại, càng nghĩ càng thấy bực, anh Kiên lẽ ra nên…”
Người C: “Suỵt! Có người..”
“…….”
Chờ tiếng bước chân xa dần, Bách Thử thở phào một hơi, đứng lên đi ra ngoài. Thầm nghĩ mấy chị này cũng thật là nhiều chuyện.
…
Đêm đó Bách Thư lại tăng ca. Đúng 11h đêm, đột nhiên đèn vụt tắt, Bách Thư hoảng hốt mò tìm chiếc điện thoại để mở đèn. Đồng thời lúc này chợt nghe có tiếng bước chân trầm ổn bước vào văn phòng. Bách Thư sợ điếng người, vội thụp người trốn ở dưới bàn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bách Thư nhắm chặt mắt run run người, trong lòng hoảng loạn mà nghĩ, là trộm sao?
“Đừng sợ! Là tôi.” Thanh trầm thấp quen thuộc chợt vang lên ở đỉnh đầu. Bách Thư từ trong khiếp sợ bừng tỉnh, ngửa đầu nhìn lên.
Trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt, nhưng mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc, hình bóng quen thuộc… khiến Bách Thư bỏ xuống hoảng sợ ngược lại chợt khẩn trương.
“Giám… giám đốc… Kiên.”
Từ cái đêm hôm đó, Bách Thư không còn dám gọi Trung Kiên là anh hai nữa, mà gọi là giám đốc.
Trung Kiên trầm thấp “ừm” một tiếng bằng giọng mũi, lại nói:
“Dường như bị hỏng đường dây, vừa lúc đi ngang qua, cho nên ghé xem cô. Cô xong việc chưa? Tôi đưa cô về.”
Bách Thư nghe xong lại khẩn trương, chỉ là cũng không tiện từ chối, chỉ đành gật gù.
….
Hai người ra xe, xe của Trung Kiên là xe hạng sang, kính xe là loại kính ở trong nhìn ra thấy rõ bên ngoài, ở ngoài lại không nhìn thấy ở bên trong.
Bách Thư do dự do dự, rốt cuộc cũng ngồi lên xe. Cô ngồi ở ghế phụ tài xế, Trung Kiên vừa lên xe, nhìn nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ. Liền nhàn nhạt hỏi Bách Thư.
“Đã trễ, có đói chưa? Tôi đang đói, hay là đi ăn một chút gì đó rồi hả về.” Thái độ anh bình thản tự nhiên, không nhìn ra nửa điểm kỳ lạ. Bách Thư chần chừ, vừa muốn từ chối, bụng lại đói réo rắt. Thiệt là không hiểu nhà ăn bữa nay làm cái gì, vì sao món ăn nào cũng khó ăn, toàn những món cô không thích. Cuối cùng ăn chẳng bao nhiêu, nói thật hiện giờ cô rất đói. Lúc nãy còn nghĩ ráng làm xong tập tài liệu thì về nhà kiếm gì đó ăn một chút.
Lại chần chừ, một lát mới gật đầu. “Thật làm phiền giám đốc.”
Trung Kiên gật gù, “Phiền gì đâu, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo nghe xa lạ lắm.” Nói xong liền dẫn ga, chạy về hướng nhà hàng mà anh đã sớm đặt chỗ.
Nhà hàng này có tên Đầy Bụng Đêm Khuya. Nơi này các món ăn đều rất tươi mới, ngon miệng. Không gian nhà ăn cũng là đặc biệt. Bên dưới khách sảnh là một loạt những chiếc bàn được xếp ở từng vị trí ngay ngắn rộng rãi, ở bên trên lầu hai thì là những căn phòng dành cho những người doanh nhân vừa ăn vừa bàn chuyện hoặc những người không thích lộ mặt ở bên ngoài.
Trung Kiên đi vào, liền báo số bàn cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nghe tên số bàn, thái độ lại càng thêm kính cẩn, khom lưng cúi đầu làm tư thế mời, rồi dẫn đường cho hai người.
Bách Thư đi theo phía sau Trung Kiên và người phục vụ, nhìn thấy người phục vụ không dẫn về bàn ở sảnh mà đi lên thang lầu, Bách Thư hơi nhíu nhẹ mày.
Này…. đây là muốn lên phòng riêng?
Cái này…. nhớ tới chuyện đêm hôm đó, Bách Thư vẫn là có chút để bụng.
Trung Kiên tựa hồ biết được Bách Thư đang lo lắng cái gì, anh nhàn nhạt mở miệng.
“Khi dùng bữa tôi không thích chỗ có nhiều người lạ mặt ra vào.”
Tựa như là câu giải thích, Bách Thư nghe thế liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng không còn bồn chồn ái ngại như mới nãy.
Hai người đi theo phục vụ vào phòng, Bách Thư không để Trung Kiên thân sĩ kéo ghế mà tự mình kéo ghế ngồi, phục vụ kính cẩn đưa menu cho hai người.
“Cô chọn món đi!” Trung Kiên nhàn nhạt nói.
Bách Thư nhìn liếc menu một cái, liền chọn món cháo cá. Cô là nghĩ buổi đêm ăn cháo cho dễ tiêu hóa.
Trung Kiên thấy cô chọn món cháo, anh cũng kêu cháo.
Thức ăn mang lên rất nhanh. Bách Thư lúc này đói meo meo, không chút ngại ngùng, liền cầm muỗn bắt đầu ăn cháo.
Hai người không ai nói một câu gì, yên lặng ăn cháo. Chờ ăn xong, Trung Kiên liền rót cho Bách Thư một ly nước ấm. Bách Thư cảm ơn nhận lấy, uống xuống vài ngụm, lại hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy nước ở chỗ này có vị lạ lạ, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều.
Thời điểm hai người trở ra xe, đã là hơn mười hai giờ. Trung Kiên liền đưa Bách Thư chạy hướng về nhà.
Bách Thư vừa lên xe, liền tựa lưng vào sau ghế, vừa xoa bụng vừa thõa mãn thở nhẹ một hơi.
Xe nhẹ nhàng lăn bánh, buổi đêm trời lạnh, trong xe lại có đều hòa. Bách Thư nghiên đầu dựa vào thành xe, chợt cảm thấy khóe mắt thật mỏi, chớp nhẹ vài cái, liền nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.
Lượt xem: 16
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 19136
Thank