Chương 2: Thú Sủng?
Mở mắt, Y Linh thấy bản thân đã trở nên trần truồng không mảnh vải, cơ thể đang nằm trong một dòng suối ôn tuyền. xung quanh cây cối rậm rạp. Y Linh thẫn thờ, cô đã vào game rồi sao?
Loay hoay leo lên bờ, Y Linh nhìn thấy một bộ quần áo cũ được gấp ngay ngắn nằm một bên trên tảng đá.
Khom người nhặt quần áo lên, Y Linh nhanh chóng mặt vào người.
“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ mặt quần áo, phần thưởng cho bạn là một cây dao!”
Bên tai vang lên âm thanh của hệ thống, cùng lúc, một cây dao củ xì xuất hiện trước mặt Y Linh.
Nâng tay cầm cây dao, Y Linh nhíu mày, có chút mờ mịt nhìn xung quanh
Chợt lúc này bên tai lại vang lên âm thanh của hệ thống.
“Chào bạn, chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng đầu tiên của hệ thống, hiện tại xin mời bạn dừng lại một chốc để hoàn thiện thông tin thân phận của nhân vật. Xin bạn chọn họ cho mình!”
Y Linh liền mở miệng nói: “Họ Nguyễn”
“Xin bạn chọn tên nhân vật cho mình”
“…. An An”
“Chào Nguyễn An An, thân phận hiện tại của bạn là…. Vào một ngày trời đầy mưa gió, sấm chớp “đùng đùng” Từ phía Nam, một đám hắc y nhân cả người bê bết máu ôm một đứa bé chạy vào khu rừng Mộc Lâm, sau khi bọn chúng rời đi, trong khu rừng liền vang lên tiếng khóc kinh thiên của một đứa trẻ. Từ đó, trong khu rừng không có người ở này đã có một người. Đứa trẻ kia có tên là Nguyễn An An.” Hệ Thống im lặng.
“…. Chỉ vậy thôi sao?” Y Linh chán nản hỏi.
Hệ thống trả lời: “Trên cổ của An An tiểu cô nương có một sợi dây chuyền ngọc, cô nương hãy giữ kỹ, sau này nó sẽ giúp cô nương tìm được người thân của mình.”
Y Linh thò tay lên cổ sờ sờ, sau đó phát hiện thật sự trên cổ mình có sợi dây chuyền bằng ngọc. im lặng một phút, Y Linh nở nụ cười. Cô cảm thấy có chút hứng thú với game này rồi đó. Đúng là game rất có độ sâu!
Bởi vì thân hình trong game mới bốn tuổi, Y Linh không thể làm được gì. Hỏi hệ thống nhờ giúp đỡ thì chỉ nhận được câu trả lời cô nương nên tự lực cánh sinh. Cuối cùng Y Linh chỉ có thể cắn răng tự mình tìm việc để làm.
Y Linh nhớ đến lúc mới vào trò chơi có nhận được nhắc nhở, không được để bản thân bị đói, nếu không sẽ chết. Y Linh rất quý trọng sự sống, vì vậy việc đầu tiên cô muốn làm là tìm thức ăn.
Cầm cái dao trên tay, Y Linh đi phăng phăng vào rừng. đi một hồi, Y Linh nhìn thấy một đám gà rừng đang “cuốc..cuốc…” kiếm ăn. Y Linh mừng rỡ, dùng toàn lực cầm dao chạy phăng vào đám gà chém tới tấp. Có điều làm Y Linh thất vọng rồi, thấy có người đến đám gà rừng liền chạy tán loạn. Cái dao của Y Linh chém vào không khí rồi rơi xuống đất.
Nhìn đám gà rừng chạy mất không còn một con, Y Linh chán nản ôm gối ngồi xổm trên mặt đất. Chính là lúc này, trước mặt Y Linh liền xuất hiện một cái tròn tròn trắng trắng nằm chỏng trơ trên đất. Y Linh run rẩy cầm nó lên. Đúng rồi, nó nhỏ, tuy rằng nhỏ hơn bình thường nhưng Y Linh vẫn nhận ra. Là trứng gà… là trứng gà nha. Có đồ ăn rồi! ♪┏(・o・)┛♪
Y Linh mừng rỡ. Cô cẩn thận cầm lấy trứng gà sau đó đứng lên đi một vòng tìm kiếm, xem xem có còn cái trứng nào không. Có điều tìm một hồi lâu vẫn không thấy có cái trứng nào. Xem ra là mấy con gà kia không có đẻ bậy, còn cái trứng gà này là vì con gà kia thấy cô tính chém nó nên nó sợ quá vô ý rặng mạnh nên mới lòi ra cái trứng này.
Y Linh gật gù, coi bộ chắc là như vậy.
Có trứng rồi vậy tạm thời không lo đói chết. Y Linh nghĩ muốn tìm lửa để nấu trứng. Nhưng trên người cô lúc này ngoại trừ có con dao trên tay ra, thật không còn cái khác. Muốn tìm lửa, tìm ở đâu đây?
Đúng lúc này Y Linh chợt nhớ đến, người cổ xưa tạo ra lửa bằng đá. Vì vậy, Y Linh liền bắt tay vào việc tạo ra lửa theo cách của người cổ xưa.
Chỉ là…
Qua một lúc lâu, bàn tay nhỏ nộn nộn thịt của Y Linh đã bị rộp một lớp da, thế mà một tia lửa cũng không nhìn thấy. Y Linh chán nản quăng hai viên đá đi. Ảo não đứng lên bất lực ngửa đầu nhìn trời.
Chợt nhớ đến dòng suối ôn tuyền khi nãy mình vừa ngâm người, Y Linh mở to mắt, trong đầu lóe ra ý tưởng. Đúng rồi, cô có thể để trứng gà vào dòng suối, mặc dù nước không nóng nhiều nhưng có thể làm chín trứng a. Dù không chín nhiều nhưng chín tái là có thể ăn được rồi.
Thế là Y Linh nhanh nhẹn trở lại dòng suối ôn tuyền khi nãy.
Ngồi trên bờ, Y Linh gãi cằm chờ đợi. Vừa chờ đợi vừa suy nghĩ.
Cô là nghĩ, dù sao cũng phải tạo ra lửa, chứ nếu không cô lấy gì mà nấu ăn đây
Trứng còn có thể ngâm trong dòng ôn tuyền, nhưng nếu là thịt sống… đừng nói ngâm có đốt lửa nướng cũng phải mất vài giờ mới chín.
Đang lúc ngơ ngẩn, Y Linh bỗng nhiên nhìn thấy một vài viên đá mà xanh lam nằm rải rác dưới chân mình. Trong đầu lóe lên, Y Linh bật thốt nói thành tiếng:
“A…” Rồi bật cười vỗ trán mình. Cô thế nào lại quên mất một chuyện quan trọng đâu. người xưa người ta dùng đá đánh ra lửa, đó là đá đánh lửa, chứ không phải cứ viên đá nào cũng sẽ đánh ra lửa. Rõ ràng trước kia đã học qua, thế nhưng vào thời khắc cần dùng lại không nhớ. Rõ ngu!
Y Linh tự mắng thương mình một hồi, liền lòm còm thò tay lượm vài viên đá có màu xanh lam dưới chân mình lên, sau đó dùng sức hung hăng đánh vào nhau.
Ban nãy dùng toàn sức đánh đá, nhưng chỉ thấy bột phấn dơ rơi xuống, mà hiện giờ, chỉ chạm nhẹ một chút, tia lửa đã xẹt ra ngoài. Quả nhiên…
Y Linh thở phào, đồng thời mừng rỡ chạy qua chạy lại lượm về một đống lá khô cùng với cành cây khô. Cô gom nó lại một đống, sau đó cẩn thận đem hai viên đá kia đến gần đống lá khô rồi đánh mạnh. Tia lửa xẹt ra, đánh chừng mười cái cuối cùng đống lá khô cũng bốc cháy.
Y Linh mừng rỡ đứng lên nhảy nhót xung quanh đống lửa vài vòng, ha ha ha… cô đã có thể tự tạo ra lửa rồi. Rồi lại nghĩ, game này cũng quá chân thật đi. Mô phỏng chân thật tới mức cô tưởng bản thân đã tái sinh ở một thế giới cổ đại nào đó rồi.
Vì sợ lửa tắt nên Y Linh lại đi một vòng tìm cành cây khô về, lấy đá ngăn một vòng xung quanh đống lửa để phòng lửa cháy lan, rồi bỏ vào vài nhánh cây vào đống lửa. Cuối cùng cũng thành công giữ được đống lửa.
Có lửa, việc đầu tiên là phải nướng trứng. Không thể ngồi chờ được, cô đã đói rồi.
Đi xuống suối, cẩn thận cầm cái trứng gà từ trong nước ra, Y Linh đem nó lên đặt lên tảng đá trong đống lửa để nướng. Thế nhưng lúc này bên tai lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Đây là trứng sủng vật, cô nương không thể sử dụng thao tác này!”
Y Linh hoảng hồn vì âm thanh thông báo bất ngờ, kế đó là phẫn nộ!
Đây là đang chơi cô sau? Có trứng lại không thể nướng ăn, vậy cái trứng này có lợi ít gì chứ hả?
Y Linh tức giận định ném cái trứng, ai ngờ lúc này bỗng dưng xảy ra chuyện bất ngờ.
Chỉ thấy cái trứng trên bàn tay nhỏ của Y Linh kêu “Răn rắc” một tiếng, cái trứng có vết nứt, kế đó, từ chỗ vết nứt trồi ra một cái mỏ nhỏ xíu, mổ mổ, vỏ trứng bể ra một lổ, một cái đầu nhỏ xíu ngoi lên.
Y Linh run run một cái, theo bản năng đem cái trứng bỏ xuống đất, nhảy lùi lại cách cái trứng vài bước mắt mở to nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ kia.
Cái đầu nhỏ kia ngọ ngậy, cái trứng bể ra làm hai. Lúc này Y Linh mới nhìn thấy hình dáng con vật nhỏ trong cái trứng kia.
Hơi giống con gà, có hai chân, có hai cái, nhưng hình thể của nó dài hơn con gà một chút, cái mỏ nó cũng dài hơn, mặc dù hai cái chân nhỏ xíu nhưng vẫn nhìn thấy móng vuốt sắc bén. Điều quan trọng ở đây… màu sắc của nó là màu xanh ngọc, đúng vậy, trừ cái mỏ màu vàng và cái chân màu vàng thì toàn thân của nó chính là màu xanh ngọc sáng bóng. À, còn có hai đám lông nhỏ nhỏ giống hai cái lỗ tai ở hai bên trên đầu nó là màu đỏ.
Nhìn vào con vật gà không phải gà chim không phải chim này, Y Linh chợt thấy có chút yêu thích. Có lẽ vì màu lông của nó. Xanh mượt bóng loáng, sạch sẽ lại tinh tươm. Còn có…
Con vật vừa ra khỏi vỏ xong liền ngơ ngác đứng đó. Cái đầu nhỏ dáo dác nghiêng bên này nhìn một chút, lại nghiêng bên kia nhìn một chút. Đợi đến khi đôi mắt tròn vo nhìn về phía Y Linh, chợt con vật nhỏ giống như kích động lên, hai cái cánh nhỏ phành phạch phành phạch vỗ, chân nhỏ nhún nhảy điên điên chạy về phía Y Linh.
Nhưng mới chạy vài bước, con vật nhỏ chợt dừng lại, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng qua một bên, giống như đang suy nghĩ, kế tiếp ánh mắt tròn đảo quanh, con vật nhỏ vội quay đầu chạy trở về vị trí ban nãy.
Sau khi đến chỗ vỏ trứng, cái mỏ vàng óng ánh của nó mở ra to, nhìn qua thật giống như cây kéo.
Vật nhỏ há mồm cắn chặt cái vỏ trứng, sau đó quay đầu chạy trở về phía Y Linh. Có điều vật nhỏ còn nhỏ, cái trứng lại to, nó không cách nào nhấc lên khỏi mặt đất được, mà lôi thành một đường dài trên đất.
Y Linh nhìn bộ dáng ngốc manh của con vật, càng thêm yêu thích.
Chờ vật nhỏ chạy tới bên chân Y Linh, liền để cái võ trứng qua một bên, sau đó cọ cọ đầu vào chân Y Linh, hành động này giống như làm nũng.
Y Linh nhìn thấy vậy liền ngồi xuống, đưa tay ra cẩn thận nâng vật nhỏ lên.
“Ngươi là con vật gì vậy?”
Con vật nhỏ nghe Y Linh hỏi mình, nó tự nhiên không thể nói chuyện trả lời, nhưng nó quay đầu dùng cái mỏ nhỏ mổ mổ vào ngón trỏ của Y Linh một cái. Y Linh bị đau, bật hô ra tiếng.
Sửng sốt nhìn con vật nhỏ, rồi nhìn ngón tay của mình chảy máu ra. Còn chưa lấy lại phản ứng, vật nhỏ đã dùng cái mỏ nhỏ tiếp tục mổ mổ vào ngón tay chỗ chảy máu kia.
Y Linh trừng mắt, trong lòng dân lên tức giận, muốn đem vật nhỏ ném xuống đất. Chính là đúng vào lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên âm tiếng nói của trẻ con, âm giọng thật non nớt.
“Chủ nhân, ta là thần điểu dị cổ. Nhờ chủ nhân ủ ấm cho ta nên ta mới được sinh ra. Nay ta nguyện đi theo chủ nhân, phò trợ chủ nhân làm nghiệp lớn”
Y Linh kinh ngạc há miệng thở dốc, mắt vẫn không dời mà nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ. Nhìn một lúc lâu, rốt cuộc Y Linh thở phắt ra một hơi, kinh ngạc nói: “Game này… quá thần kỳ rồi!”
Lượt xem: 12
Số người xem: 10
Mã ID của bài viết này là: 738
Nữa nhé Ni
hãy giữ kỷ- giữ kỹ
vô ý rặng mạnh- vô ý rặn mạnh
bất lực ngẩn đầu- ngẩng đầu
truyen nay hay qua,doc truyen cua ni xog chuog nay,muon choi game nay qua,mjh thay chuog nay ban it sai loi chih ta hon chuog dau roi,mjh noi dug ko ban se tien bo va se viet cag ngay cag hay hon ma,thanks ban