Chương 11: Mẹ hộc máu

Người dịch: Ni

 

A Chiêu một đêm ngủ ngon, tỉnh lại thần thanh khí sảng, nàng ngồi dậy, giơ cao hai tay duỗi cái lười eo. Ngay sau đó, nàng quay đầu nhìn, phát hiện mẹ ngủ bên cạnh đã không thấy đâu.

Nàng bò lên, chạy chậm ra ngoài, thấy mẹ đang ngồi trên tảng đá lớn trước nhà tranh, ánh mắt ngắm nhìn Thiên Bích đen.

Nắng sớm mềm mại rơi trên người nàng, phủ lên một tầng nhàn nhạt vầng sáng.

A Chiêu nghĩ thầm: “Mẹ ta thật là đẹp mắt ~”

“Khụ khụ!” Lý Kinh Tuyết ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng. Khi nàng buông tay xuống, trên tay có một mạt huyết sắc đỏ tươi.

A Chiêu mắt sắc thấy được, trong lòng cả kinh, chạy chậm qua: “Mẹ.”

Lý Kinh Tuyết đem tay giấu ra sau, sắc mặt tái nhợt mang theo nụ cười doanh doanh, nàng nhìn tiểu cô nương, ánh mắt nhu hòa: “A Chiêu, ngươi tỉnh lạp?”

“Ân,” A Chiêu nhìn nàng, thấy mặt trắng bệch: “Mẹ, ngươi có phải hay không rất khó chịu?”

“Mẹ không khó chịu, chỉ là ho vài tiếng mà thôi.” Lý Kinh Tuyết dùng một tay khác vuốt đầu nàng: “Nếu đã tỉnh thì đi rửa mặt đi.”

A Chiêu nhìn nàng, biểu tình mang vài phần do dự, há miệng như muốn nói gì.

【 Hỏi hỏi hỏi, cả ngày hỏi như vậy nhiều vấn đề làm cái gì, thật phiền nhân 】

【 Ngươi lại như thế nào hỏi, cái kia lão nhân đều đã chết, là ngươi hại chết 】

Lý Kinh Tuyết thấy A Chiêu không nhúc nhích, lại giấu tay dính máu ra sau, hỏi: “Sao vậy?”

A Chiêu phục hồi tinh thần, lắc đầu: “Không, không có việc gì.”

**

“Rầm ~”

A Chiêu ngồi xổm ở bờ sông, dùng hai tay vốc nước rửa mặt. Lạnh lẽo thủy làm nàng càng thêm thanh tỉnh, nàng lắc đầu.

Bên cạnh uống nước Tiểu Bạch bị nàng làm văng không ít bọt nước, phi thường ghét bỏ nhìn nàng: “Động tay động chân.”

“Tiểu Bạch,” A Chiêu nhẹ gọi.

Tiểu Bạch: “Sao?”

“Mẹ vừa rồi có phải hay không hộc máu?” A Chiêu cúi đầu nhìn mặt nước, ảnh ngược của nàng theo sóng nước lay động.

Tiểu Bạch có chút ngoài ý muốn: “Ngươi vừa rồi thấy?”

“Ân.”

A Chiêu vốn muốn hỏi mẹ, nhưng mẹ giống như không muốn nói, nàng lo nếu hỏi nhiều quá, mẹ sẽ chán ghét nàng.

“Trước kia mẹ ngươi đã bị hao tổn căn cơ, hiện tại còn bị người đào đi nội đan, nàng có thể sống sót đã là không tồi. Ho vài tiếng, phun mấy ngụm huyết cũng là chuyện bình thường.” Tiểu Bạch đem những điều mình biết nói cho nàng.

A Chiêu nghiêng đầu: “Cái gì gà? Nội đan? Đó là cái gì?”

Vẫn luôn sinh hoạt ở Thiên Bích thôn, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy những thứ này.

“Ngô,” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, đơn giản giảng cho nàng khái niệm tu chân:

“Thế giới này, mỗi người đều theo đuổi thành tiên. Nhưng không phải ai cũng có thể cầu tiên vấn đạo. Muốn thành tiên cần có linh căn…”

Tiểu Bạch blah blah giảng giải, đem tu chân giới thường thức nói một lần.

A Chiêu nghiêm túc lắng nghe, kỳ thật nàng nghe không hiểu lắm. Nhưng khi nghe đến Tiểu Bạch nói nội đan mẹ có thể giúp mẹ thành tiên bị người đào đi rồi, nàng tức giận: “Như thế nào lại có người xấu như vậy!”

Tiểu Bạch: “Thiên hạ nơi nơi đều là người xấu.”

A Chiêu sinh khí xong lại lo lắng: “Vậy mẹ còn có thể thành tiên sao?”

Tiểu Bạch: “Rất khó. Nàng căn cơ vốn đã hao tổn, lại mất nội đan, cơ bản không còn hy vọng gì.”

A Chiêu đôi mắt đen lúng liếng nổi lên hơi nước: “Vậy chẳng phải mẹ thật đáng thương sao?”

“Là đáng thương, nhưng chỉ có thể trách nàng vận khí không tốt. Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, rất nhiều người chết trên con đường này. Mẹ ngươi nhặt về được một cái tánh mạng đã là không tồi.”

“Ô ô…” A Chiêu nhịn không được khóc ra.

Nàng vừa khóc, Tiểu Bạch liền cảm thấy tim mình siết lại, co rút đau đớn. Nó: Đáng chết linh thú khế ước!

“Ngươi đừng khóc,” Tiểu Bạch vội vàng an ủi nàng.

Nước mắt trong suốt không ngừng từ khóe mắt A Chiêu chảy xuống: “Mẹ… mẹ hảo thảm… ô ô.”

Tiểu Bạch chịu không nổi, vội nói: “Ta có khả năng có biện pháp giúp mẹ ngươi tiếp tục tu tiên.”

Tiếng khóc lập tức im bặt.

Tiểu cô nương nước mắt gâu gâu nhìn Tiểu Bạch: “Thật sự?”

“Đương nhiên. Bất quá…” Tiểu Bạch dừng một chút: “Ta không dám bảo đảm có thể thành công.”

“Là biện pháp gì?”

“Ngươi phải tìm được một loại đan dược tên là Thối Linh Đan, để mẹ ngươi ăn vào, trọng tố căn cơ bị hao tổn. Dĩ nhiên, Thối Linh Đan không chắc chắn chữa khỏi, nhưng chỉ cần căn cơ mẹ ngươi chữa trị được, nàng liền có thể một lần nữa bước lên tu tiên chi đồ.”

“Thật tốt quá!” A Chiêu nắm chặt tay: “Vậy cái gì Thối Linh Đan kia muốn đi đâu tìm?”

Tiểu Bạch trầm mặc, không nói gì.

A Chiêu tiến lại gần: “Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch quay đầu, không nhìn nàng: “Ngươi muốn tìm Thối Linh Đan, phải rời Thiên Bích thôn, đến mặt trên đi.”

Nó nói rồi nâng trảo chỉ lên bầu trời.

A Chiêu ngẩng đầu, nhìn trời xanh thẳm và mây trắng phiêu phiêu, ánh mắt chuyển hướng phương bắc, thấy được Thiên Bích cao ngất trong mây: “Mặt trên? Đi mặt trên làm gì?”

Tiểu Bạch: “Tìm đan sư, nhờ họ luyện ra Thối Linh Đan.”

“Chúng ta làm sao đi lên đó?”

Vấn đề này khiến Tiểu Bạch bị kẹt: “Ta không biết.”

A Chiêu kinh ngạc: “Vậy mà có chuyện Tiểu Bạch không biết? Ta còn tưởng ngươi cái gì cũng biết.”

Vô luận nàng hỏi vấn đề gì, Tiểu Bạch đều có thể đáp.

Trong lòng nàng, Tiểu Bạch là lợi hại nhất tiểu động vật.

Tiểu Bạch hừ lạnh, ngữ khí khinh thường: “Ta năng lực vốn chưa khôi phục, lại cùng ngươi – một tiểu hài tử không có tu vi lập linh thú khế ước, khiến ta càng yếu đi.”

Tiểu Bạch nói tới đây nhớ ra chuyện rất trọng yếu: “Nói lên, nguyện vọng của ngươi là tìm được cha mẹ rồi giải trừ khế ước với ta. Hiện tại mẹ ngươi đã tìm được, ngươi nhanh chóng đem cái khế ước đáng chết kia giải trừ đi.”

A Chiêu nghe xong có chút hoảng: “Tiểu Bạch, ngươi muốn đi sao?”

Tiểu Bạch lắc lắc đuôi: “Bằng không thì sao.”

Kỳ thật nó tạm thời không đi, vì tiểu hài tử và nữ nhân này quá thú vị, nó muốn lưu lại quan sát.

Bất quá linh thú khế ước với A Chiêu khiến nó bị hạn chế, ví như A Chiêu khóc nó liền đau tim. Cho nên, nó cảm thấy nên giải trừ khế ước thì hơn.

Luyến tiếc Tiểu Bạch, A Chiêu hai tay giảo giảo vạt áo: “Nhưng… nhưng ta a cha còn chưa tìm được.”

Tiểu Bạch lập tức nói: “Không cần lo lắng, ta hiện tại liền cho ngươi xem cha ngươi ở đâu.”

Nói xong, thú đồng của nó biến thành ánh vàng rực rỡ.

A Chiêu do dự nhìn nó, trong lòng bất an. Nàng thích Tiểu Bạch, nếu nó rời đi, nàng sẽ rất khổ sở. Nàng luyến tiếc Tiểu Bạch.

“Kỳ quái,” Tiểu Bạch đôi mắt ánh vàng rực rỡ tràn đầy hoang mang: “Ngươi a cha… liền ở trước mặt ngươi???”

A Chiêu chớp mắt: “Lời này nghe qua có chút quen tai.”

Nàng nhìn quanh bốn phía, lại nhìn lên không trung, xác định không có người từ trời rơi xuống, mới lấy hết can đảm hô với Tiểu Bạch: “A cha…”

“Ta không phải cha ngươi!” Tiểu Bạch không chút do dự đánh gãy nàng nói.

 

Chương 12: Vừa cảm giác không tỉnh Tiểu Bạch

“Chính là phụ cận không có người, cũng không có người từ bầu trời rơi xuống,” A Chiêu có điểm ủy khuất nói.

Tiểu Bạch có điểm bực bội: “Ngươi trước đừng nói chuyện, ta lại coi một chút.”

A Chiêu nghe vậy, vội vàng vươn đôi tay che miệng mình, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không nói.

Tiểu Bạch cặp kia kim sắc thú đồng phiếm loá mắt lại có điểm chói mắt quang mang, A Chiêu ánh mắt hướng bên cạnh di di.

Sau một lúc lâu, Tiểu Bạch thân hình lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã vào trong sông.

“Tiểu Bạch,” A Chiêu vội vàng đỡ lấy nó, “Ngươi như thế nào a?”

“Mệt,” Tiểu Bạch đôi mắt biến thành màu đen, nó ghé vào trong ngực A Chiêu, ngữ khí thực suy yếu mà đối tiểu cô nương nói: “Ngươi cái kia a cha không đơn giản…… Ngươi không cần đi tìm, hắn sẽ tự mình xuất hiện ở trước mặt ngươi ……”

A Chiêu thấy nó chậm rãi nhắm mắt, đồng tử kịch liệt co rút lên: “Tiểu, Tiểu Bạch? Tiểu Bạch, ô ô, ngươi đừng ch·ết, Tiểu Bạch!!!”

Tiểu hài tử vang dội tiếng khóc truyền đến thật xa.

Nguyên bản nhắm mắt lại Tiểu Bạch cảm thấy chính mình lỗ tai phải bị chấn điếc, nó mở to mắt, nâng móng vuốt “bang” một chút đánh vào trên người tiểu cô nương, trên mặt lông xù xù mang theo một chút dữ tợn.

A Chiêu hai mắt đẫm lệ mà nhìn nó: “Tiểu Bạch, ngươi không ch·ết?”

Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đã ch·ết ta cũng sẽ không ch·ết, ta chỉ là mệt mỏi muốn ngủ, ngươi đừng làm ồn ta ngủ, ngươi là quỷ nhỏ thích khóc.”

A Chiêu nghe được nó nói, giống như gà con mổ thóc mà không ngừng gật đầu: “Được, ta không làm ồn ngươi, ngươi mau ngủ đi.”

A Chiêu ra ngoài rửa mặt, khi trở về đôi mắt đỏ bừng mà ôm Tiểu Bạch, Lý Kinh Tuyết kh·iếp sợ, cho rằng một người một thú gặp được sự tình gì.

Chờ Lý Kinh Tuyết biết được Tiểu Bạch mệt tới mức ngủ rồi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng cùng nữ nhi cùng Tiểu Bạch tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nàng có thể nhìn ra nữ nhi thực ỷ lại, thực tín nhiệm Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nếu xảy ra chuyện, nữ nhi khẳng định sẽ rất khó chịu.

A Chiêu đem Tiểu Bạch đặt ở trên rơm rạ, ánh mắt dừng ở trên tay Lý Kinh Tuyết: “Mẹ, ngươi đang làm cái gì?”

Trên tay Lý Kinh Tuyết là một tràng cỏ tranh thật dài, cỏ tranh được bện thành một khối chiếu nhỏ, nàng ôn nhu nói cho nữ nhi: “Ta đang bện chế chiếu, chờ bện xong đem nó trải ở trên rơm rạ, như vậy ngủ sẽ thoải mái một ít.”

“Chiếu?” A Chiêu có điểm tò mò mà thò lại đây, nhìn kỹ xem, phát hiện chiếu này khá giống chiếc chiếu trong nhà đại bá nương, nàng lập tức khen nói: “Mẹ thật là lợi hại.”

Lý Kinh Tuyết cười nói: “Này không tính cái gì, chờ ta thân thể tốt một chút, ta sẽ sữa chữa lại nhà cửa, chuẩn bị thêm ít gia cụ.”

Đôi mắt A Chiêu trừng lớn: “Mẹ còn biết làm gia cụ? Thật sự quá lợi hại a ~”

Thanh âm tiểu cô nương mềm mềm mại mại, làm người nghe được liền mặt mày giãn ra.

“Không có gì, ta trước kia……” Lý Kinh Tuyết tạm dừng một chút, cười đối A Chiêu nói:

“Ta trước kia chế tạo quá không ít gia cụ, chờ ta khôi phục, chúng ta liền trang trí ngôi nhà này, làm cho nó xinh xinh đẹp đẹp.”

“Được ~” A Chiêu nhìn nhà mình mẹ: “Kia ta cũng tới hỗ trợ?”

“Ân, kia A Chiêu giúp ta đem này đó cỏ tranh sửa sang lại?” Lý Kinh Tuyết nghĩ nghĩ nói.

“Được ~”

Buổi tối ngày đó, A Chiêu cùng Lý Kinh Tuyết ngủ ở trên rơm rạ, nhiều thêm một tấm chiếu. A Chiêu ở trên chiếu lăn lăn, tỏ vẻ chính mình phi thường thích. Bởi vì có chiếu, rơm rạ sẽ không làm nàng bị ngứa cả người.

Nghe được A Chiêu nói, Lý Kinh Tuyết đem nàng trên dưới đánh giá một phen, nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó hỏi: “A Chiêu, con mấy ngày không tắm rửa?”

A Chiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Ta quên mất.”

Lý Kinh Tuyết:……

Nàng nói: “Chúng ta tắm rửa một cái đi.”

Nàng vẫn luôn ngửi được trên người tiểu cô nương có mùi mồ hôi. Mà trên người của nàng cũng có mùi máu cùng mùi mồ hôi, nàng liền không nói thêm gì.

Nhưng hiện giờ có chiếu sạch, không tắm rửa giống như không thể nói nổi.

A Chiêu đối với chuyện tắm rửa này có điểm kháng cự.

“A Chiêu ngoan, cùng mẹ tắm đi?” Lý Kinh Tuyết cười khanh khách nhìn tiểu cô nương.

Cự tuyệt không được trước gương mặt cười xinh đẹp, A Chiêu ngoan ngoãn đi theo nàng đi tắm rửa.

Đêm khuya Lý Kinh Tuyết mang theo A Chiêu đi bờ sông tắm rửa. Nửa đêm, toàn bộ thôn người đều ngủ rồi.

Vài ngày không có tắm, cả người hôi hôi. A Chiêu bị Lý Kinh Tuyết cầm một khối bố làm như khăn tắm, từ trên xuống dưới xoa vài lần, xoa xuống không ít bùn.

Tắm rửa xong, A Chiêu nương ánh trăng tò mò mà nhìn tay chân chính mình, di? Chính mình giống như nhẹ không ít?

Miếng vải này là được Lý Kinh Tuyết xé xuống từ quần áo của mình. Sau khi tắm cho A Chiêu xong, cũng dùng xoa xoa thân thể của mình.

Hai mẹ con vui vẻ bước chân trở về nhà, nằm lên chiếc chiếu sạch sẽ. Thực mau A Chiêu đã ngủ rồi..

Lý Kinh Tuyết nhìn ánh trăng rơi rụng ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhắm mắt lại.

Hai ngày sau, A Chiêu đi theo Lý Kinh Tuyết đem nhà tranh cũ nát sửa chữa một lần.

Lý Kinh Tuyết rất khép tay, nàng dùng gỗ A Chiêu nhặt về làm cái bộ bàn ghế đơn giản, còn đan gỗ, đóng cửa, làm rèm, bức màn…

 

A Chiêu ngồi ở bên người Lý Kinh Tuyết, trên khuôn mặt nhỏ đều là kinh ngạc cảm thán: “Mẹ quá lợi hại a ~”

 

“Thật nên để cho Tiểu Bạch nhìn một cái,” A Chiêu nói đến Tiểu Bạch, nàng nhịn không được hướng phòng trong nhìn nhìn, “Tiểu Bạch đã ngủ hai ngày, sao còn không tỉnh?”

Tuy rằng đã giải thích với nữ nhi rất nhiều lần, lúc này Lý Kinh Tuyết vẫn là giải thích tiếp: “Tiểu Bạch là tiêu hao quá nhiều tinh lực mới ngủ, chờ nó ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh lại.”

Lý Kinh Tuyết đan xong rỗ trong tay, liền cùng A Chiêu đi Thiên Bích bên kia.

Thân thể của nàng còn không có khang phục, cho nên đi không xa, còn phải cầm một cây gỗ chống đỡ thân thể.

A Chiêu cõng cái gùi nhỏ do mẹ đan, ngữ khí không quá tán đồng mà nói: “Mẹ, ta tự mình đi là được rồi, ngươi ở nhà chờ ta.”

Nguyệt kiến thảo nàng hái trước đó đã dùng xong rồi, hôm nay muốn đi hái cái mói trở về. Bằng không mẹ sẽ không có thảo dược đắp miệng vết thương.

“Không được,” Thái độ Lý Kinh Tuyết thực kiên quyết,

 

“Trước kia Tiểu Bạch đi theo bên cạnh con, có nó bảo hộ con ta tương đối yên tâm, hiện tại con có một mình một người, ta không yên lòng.”

Trước đây Lý Kinh Tuyết đồng ý để A Chiêu chạy loạn khắp nơi là vì có Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên không phải linh thú bình thường, có nó đi theo, nàng cũng thực yên tâm.

Hiện giờ Tiểu Bạch ngủ không tỉnh, nàng là người lớn, tự nhiên không thể để một tiểu hài tử một mình đi hái thuốc, vạn nhất trên đường gặp được chuyện gì liền không tốt.

“Tiểu Bạch bảo hộ ta?” A Chiêu nghe được mẹ nhà mình nói vậy, mạc danh mà nhớ tới bộ dáng Tiểu Bạch bị hài tử trong thôn đá bay.

Mặt nhỏ nàng phình phình lên, rõ ràng là nàng bảo hộ Tiểu Bạch.

Bất quá, A Chiêu lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, nói: “Chính là vết thương trên người của người còn chưa có khỏi.”

Lý Kinh Tuyết: “Đã tốt rất nhiều, có thể đi lại, con không cần lo lắng cho ta.”

A Chiêu: “Nếu không mẹ cùng Tiểu Bạch ngoan ngoãn ở nhà chờ ta?”

Thái độ Lý Kinh Tuyết thực kiên quyết: “Không được, ta đi cùng con, bằng không con cũng không được đi.”

A Chiêu:……

Nàng nói: “Được rồi, vậy mẹ cùng ta đi thôi, bất quá chúng ta đi chậm rãi, không nên gấp gáp.”

Mẹ thật không nghe lời.

Lý Kinh Tuyết thấy nữ nhi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, liền bị chọc cười. Một tiểu cô nương ba tuổi, sao lại có biểu cảm như người già như vậy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 48

Số người xem: 46

Mã ID của bài viết này là: 36460

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!