Chương 25: Hảo vô dụng người

Editor: Viễn Giả Lai Ni

 

Diệp Phong không có ký ức, trừ việc không nhớ rõ những chuyện trước kia thì những thứ khác đều ổn, ít nhất không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

Hắn nhìn cái lỗ to hình người do chính mình đâm ra, rồi lại nhìn đám cỏ tranh rơi vãi dưới đất, cuối cùng nhìn căn nhà tranh cũ nát trước mắt.

Hắn rút ra được một kết luận: cái lỗ to hình người này nên được tu bổ bằng những đám cỏ tranh rơi rụng trên mặt đất.

Đã đoán được cách sửa chữa đại khái, Diệp Phong tràn đầy tự tin đứng trước cái lỗ hổng, nhét cỏ tranh vào đó, nhẹ tay buông ra, rầm một cái, cỏ tranh rớt thẳng xuống đất.

Diệp Phong nhìn đống cỏ rơi, hơi nhíu mày, nghĩ: Chẳng lẽ là sức lực chưa đủ?

Hắn tiếp tục nhét cỏ tranh, nhét càng lúc càng mạnh tay, chẳng mấy chốc, cái lỗ hổng hình người biến thành một cái động tròn to hơn nữa, hắn không cần cúi người cũng có thể đi thẳng vào trong phòng.

Diệp Phong:……

Một tia mờ mịt hiện lên trong mắt hắn, sao lại thành ra thế này?

Hắn lại dùng sức.

“Rắc!”

Cột gỗ cũ kỹ chống đỡ nhà tranh phát ra âm thanh gãy giòn tan.

Con ngươi Diệp Phong khẽ co lại. Cái này là……

Hắn nhìn thấy cột gỗ gãy đôi chuẩn bị rơi xuống, vội vàng duỗi tay nâng lên, dùng sức giơ cao lên.

“Rắc!”

Cây cột bên kia cũng gãy.

Lý Kinh Tuyết nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực mang theo vài phần nghi hoặc. Sau đó, nàng thấy một nửa nhà tranh sụp xuống, còn Diệp Phong thì giơ hai tay giữ lấy một cây cột gãy, gương mặt đầy xấu hổ.

Nàng: ???

“Ngươi…” Ánh mắt Lý Kinh Tuyết dừng trên người hắn một chút, rồi lại nhìn căn nhà tranh như sắp đổ sập, nàng cầm khúc gỗ trong tay hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Chỉ là sửa cái lỗ hổng thôi, vì sao lại khiến cả căn phòng thành ra thế này?

Diệp Phong nở một nụ cười xấu hổ, tay vẫn đang giữ cây cột: “Căn phòng này hình như không chắc chắn lắm, ta chỉ hơi dùng sức một chút, nó liền…”

Hắn còn chưa nói xong —

Rắc!

Cây cột thứ ba gãy.

“Ầm!”

Nhà tranh vốn lung lay sắp đổ cuối cùng cũng ầm ầm sụp xuống, bụi đất bay mù mịt.

Diệp Phong:……

Lý Kinh Tuyết:……

Lý Kinh Tuyết hít sâu một hơi, ngón tay run run chỉ vào Diệp Phong, đang định mở miệng thì nghe thấy Diệp Phong nói.

“Xin lỗi!” Diệp Phong lập tức siết chặt cây cột gãy trong tay, lớn tiếng nói, “Là ta sai, ta không quen việc tu bổ nhà cửa, mới khiến nó sụp xuống.”

Lý Kinh Tuyết cười lạnh: “Không chỉ là không quen thuộc, ngươi căn bản không biết làm! Phòng đang yên đang lành bị ngươi phá hỏng? Có chuyện gì không thể nói thẳng, cần gì phải lấy oán trả ơn, làm sập nhà của ta và A Chiêu?”

Hai tai Diệp Phong đỏ bừng vì xấu hổ, hắn nói: “Tuy ta mất trí nhớ, nhưng tự nhận mình là người thông minh. Ta nghĩ việc sửa cái lỗ hổng nhỏ chắc cũng đơn giản.”

Không ngờ lại biến nhà ân nhân thành ra thế này.

Không đợi Lý Kinh Tuyết nói thêm, Diệp Phong tiếp lời: “Lý đạo hữu yên tâm, ta sẽ xây lại một căn nhà mới cho ngươi và A Chiêu. Ta đảm bảo căn nhà mới nhất định sẽ tốt hơn căn cũ.”

Lý Kinh Tuyết dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi?”

Một người tu sửa cái lỗ mà làm sập cả nhà, còn đòi xây nhà mới?

Nàng hỏi: “Ngươi biết xây nhà sao?”

Diệp Phong chần chừ một chút, thản nhiên đáp: “Đại khái… cũng không.”

Lý Kinh Tuyết:……

Diệp Phong vội vàng nói: “Nhưng ngươi yên tâm, lần này ta không làm bậy nữa, ta nhất định sẽ học cách xây nhà trước!”

Lý Kinh Tuyết rất muốn từ chối, nhưng ánh mắt Diệp Phong rất thành khẩn, biểu cảm giống như kiểu mười con trâu cũng không kéo lại được.

Nàng đành thở dài bất đắc dĩ, đuổi hắn đi đốn cây.

Nàng nghĩ, chờ Diệp Phong chặt đủ gỗ, thương thế của nàng chắc cũng gần khỏi, đến lúc đó tự mình xây nhà mới là được, còn Diệp Phong thì… cho hắn làm trợ thủ thôi.

A Chiêu nghe mẹ kể lại chuyện, đôi mắt đen láy mở to hơn bình thường: “Vậy là, thúc thúc kia vốn chỉ muốn sửa cái lỗ nhỏ, kết quả lại làm sập cả căn nhà của chúng ta?”

Lý Kinh Tuyết gật đầu: “Đúng vậy.”

Khuôn mặt nhỏ của A Chiêu ỉu xìu: “Thúc thúc kia còn vô dụng hơn cả Tiểu Bạch.”

Bên cạnh, Tiểu Bạch nghe xong liền dựng lông, bất mãn nói: “Bổn tọa rất thông minh!”

A Chiêu không để ý tới nó, vẻ mặt u sầu nhìn đống đổ nát: “Sau này chúng ta ở đâu?”

Đây là căn nhà bỏ hoang duy nhất trong thôn.

Tiểu Bạch ngẩng đầu kiêu ngạo: “Ta còn tưởng ngươi lo chuyện gì ghê gớm lắm, chẳng phải chỉ là chỗ ở thôi sao? Động phủ của bổn tọa rộng lắm, xem ngươi gần đây nấu ăn cũng ngon, ta miễn cưỡng cho các ngươi ở nhờ một thời gian.”

A Chiêu cảm động nhìn nó: “Tiểu Bạch…”

**

Động phủ của Tiểu Bạch nằm gần Thiên Bích, chính xác là phía dưới Thiên Bích, nó đào một cái động lớn làm nơi cư trú.

Động phủ không cao, chỉ tới ngang hông Lý Kinh Tuyết. Chỉ có A Chiêu và Tiểu Bạch không bị ảnh hưởng bởi chiều cao này, trong động vẫn thoải mái đi lại.

Lý Kinh Tuyết ngồi xổm đánh giá cái huyệt động thấp bé trước mặt.

Huyệt động được Tiểu Bạch dọn dẹp sạch sẽ, nền đất chất đầy cỏ khô, không có lấy một viên đá nhỏ, cho thấy chủ nhân rất quý trọng chỗ ở của mình.

Tuy nhiên…

Cái động này chỉ đủ chỗ cho A Chiêu và Tiểu Bạch ngủ, Lý Kinh Tuyết thậm chí không chen nổi nửa người vào.

Lý Kinh Tuyết quyết định để Tiểu Bạch và A Chiêu ngủ trong động, còn nàng tìm một chỗ bên ngoài nghỉ tạm.

A Chiêu rất lo lắng, nhưng Lý Kinh Tuyết xoa đầu nàng, nói: “Không sao, mẹ rất lợi hại, trước kia thường xuyên ngủ ngoài trời.”

Nàng không nói sai. Trước khi căn cơ bị hao tổn, nàng rất chăm chỉ nhận nhiệm vụ từ tông môn, thường xuyên đi trừ yêu, có nhiều kinh nghiệm ngủ ngoài rừng.

“Mẹ còn biết trừ yêu nữa ạ?” Mắt A Chiêu sáng rực.

Tiểu Bạch co người lại, âm thầm dịch ra xa khỏi Lý Kinh Tuyết một chút.

Lý Kinh Tuyết cười dịu dàng: “Ừ.”

A Chiêu hỏi dồn: “Yêu có hung dữ không? Con nghe bá nương nói yêu sẽ ăn người đó.”

Lý Kinh Tuyết hồi tưởng một chút rồi đáp: “Có một số hư yêu sẽ ăn người, nhưng cũng có một số là yêu tốt.”

Mắt A Chiêu càng sáng, nhào vào lòng mẹ nũng nịu: “Mẹ kể cho con nghe với!”

“Đương nhiên rồi…”

Giọng Lý Kinh Tuyết nhẹ nhàng kể cho con gái nghe những chuyện thú vị nàng từng trải qua.

Tiểu Bạch cũng dựng tai lên nghe, không phải vì hứng thú, mà là muốn tìm hiểu thêm về người tu chân thời nay mà thôi.

Tuy nhiên…

Tiểu Bạch dùng móng vẽ vài đường lên đất, vẻ mặt bối rối nghĩ: Hình như bọn họ ba người đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng?

 

Diệp Phong khiêng vài cây gỗ hì hục quay về hướng căn nhà cũ nát.

Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng khiêng được mấy cây gỗ tới nơi, khom người đặt xuống, sắp xếp gọn gàng xong, hắn thành khẩn nhìn quanh một vòng.

Không thấy bóng dáng Lý Kinh Tuyết đâu cả.

Hắn sững người: Người đâu rồi?

 

Chương 26: Ngươi là ta nhặt về tới, ta sẽ đối với ngươi phụ trách

 

Lý Kinh Tuyết, A Chiêu và Tiểu Bạch hoàn toàn không nhớ đến nhân vật tên Diệp Phong.

 

Mãi đến khi A Chiêu đói bụng, ba người mới tính toán quay lại chỗ cư trú cũ để dọn mấy vật dụng như bình gốm dùng nấu cơm và vỏ trai về nơi mới.

 

A Chiêu tung tăng chạy phía trước, từ xa đã thấy bóng dáng cô tịch của một thanh niên ngồi trên đống củi. Nàng chớp mắt, chỉ vào Diệp Phong nói:

“Mẹ, Diệp thúc thúc đã trở lại.”

 

Giọng trẻ con mềm mại vang lên theo gió. Diệp Phong bỗng quay đầu lại, thấy được mẹ con Lý Kinh Tuyết cùng chú chó trọc đầu xấu hề hề đang tiến về phía mình.

 

“Diệp thúc thúc~” A Chiêu vẫy tay chào hắn.

 

Không biết vì sao, khi thấy ba người một thú tiến lại, Diệp Phong cảm thấy xúc động, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu không tên.

 

“Diệp đạo hữu.” Lý Kinh Tuyết gật đầu chào hắn, sau lại chú ý đến vẻ mặt phức tạp của hắn, nàng dừng lại một chút rồi hỏi:

“Làm sao vậy?”

 

Diệp Phong khẽ nói:

“Ta tưởng các ngươi bỏ ta lại rồi chạy mất.”

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

 

Sao cảm giác như hắn hơi ủy khuất vậy?

 

Lúc này A Chiêu mở miệng với giọng nũng nịu:

“Diệp thúc thúc, ngươi đừng nghĩ vậy, chúng ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.”

 

Diệp Phong cảm động:

“A Chiêu…”

 

A Chiêu tiếp lời:

“Ngươi còn chưa báo ân mà, còn làm nhà chúng ta sập, chưa giúp chúng ta làm lại căn phòng khác. Chúng ta làm sao có thể vứt ngươi mà chạy chứ?”

 

Diệp Phong: “…”

 

Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đôi mắt đen trắng phân minh kia, khẽ cười:

“Nói vậy thì ta yên tâm rồi.”

 

Lúc hắn chặt cây quay về, không thấy bóng dáng Lý Kinh Tuyết, đợi mãi cũng không thấy A Chiêu hay Tiểu Bạch đâu, hắn tưởng Lý Kinh Tuyết ghét bỏ hắn vô dụng nên dẫn con và chó bỏ đi.

 

Ý nghĩ đó khiến hắn rất mất mát. Rốt cuộc, hắn đã mất trí nhớ, người đầu tiên hắn thấy khi tỉnh lại là A Chiêu. Dù thời gian bên nhau không dài, nhưng đột nhiên bị bỏ rơi khiến hắn không thể thích ứng.

 

May mà A Chiêu các nàng đã quay lại.

 

“Ta còn chặt được rất nhiều cây.”

Diệp Phong đưa hai mẹ con xem đống cây mình đã mang về.

 

Lý Kinh Tuyết nhìn đống cây được xếp chỉnh tề, thân cây khá to, không khỏi ngạc nhiên.

 

Nàng bước lên vài bước, duỗi tay sờ sờ vết chém bằng phẳng, ngẩng đầu hỏi Diệp Phong:

“Tất cả đều do ngươi chặt?”

 

“Đúng vậy.”

Diệp Phong vỗ vỗ thanh kiếm buộc bên hông:

“Tiểu Hắc rất sắc bén.”

 

Lý Kinh Tuyết liếc nhìn thanh Tiểu Hắc, lại nhìn Diệp Phong, thầm nghĩ:

Dù Tiểu Hắc sắc bén, nhưng chặt được cây to thế này còn phải xem người dùng kiếm mạnh cỡ nào.

 

Kinh mạch hắn như người thường, mà vẫn có thể chém đứt cây trong một nhát, rõ ràng thân phận không đơn giản.

 

A Chiêu không chú ý đến vẻ mặt khác thường của mẹ, khen Diệp Phong lợi hại vì chặt được nhiều cây, lại kể cho hắn biết các nàng tạm thời chuyển nhà, dọn vào hang động Tiểu Bạch dùng để ở.

 

Diệp Phong hỏi:

“Vì sao lại chuyển nhà?”

 

A Chiêu thản nhiên đáp:

“Bởi vì Diệp thúc thúc làm nhà chúng ta sập nha.”

 

Diệp Phong: “…”

 

“… Xin lỗi.”

 

Là người khiến nhà A Chiêu phải chuyển chỗ, Diệp Phong vội giúp họ dọn đồ. May mà nhà A Chiêu cũng không có nhiều vật dụng, một mình hắn có thể khiêng hết.

 

Khi Diệp Phong thấy cái hang nhỏ xíu kia, hơi trầm mặc. Lý Kinh Tuyết nói rõ: để A Chiêu và Tiểu Bạch ở trong hang, còn hai người lớn thì sẽ tìm chỗ khác nghỉ tạm, không định ở lâu trong hang.

 

Hang này không thích hợp cư trú lâu dài, nàng muốn tranh thủ dựng lại nhà mới sớm.

 

Diệp Phong tán đồng đề nghị, siết nắm tay, nghiêm túc nói:

“Ta sẽ giúp!”

 

Lý Kinh Tuyết liếc nhìn hắn:

“Ngươi giúp chặt cây là được.”

 

Còn lại nàng không dám để hắn động tay, lỡ như đang ở mà nhà sập lần nữa thì nguy.

 

A Chiêu khiêng một con thỏ lớn hơn cả người nàng đến bờ sông để làm thịt, chuẩn bị hầm ăn cho bữa chiều.

 

Khi nàng chuẩn bị xuống tay, Diệp Phong xuất hiện. Sau khi biết A Chiêu muốn làm gì, hắn nghiêm túc nói mình có thể giúp xử lý con thỏ.

 

A Chiêu hơi nghi ngờ:

“Diệp thúc thúc, ngươi biết xử lý thỏ thật à?”

 

Hắn ngay cả cái nhà cũng phá còn gì…

 

Diệp Phong thẳng lưng, tự tin nói:

“Tuy ta không còn ký ức, nhưng khi dùng Tiểu Hắc chặt cây, ta đã dần thích ứng cảm giác cầm kiếm. Chặt cây rất lưu loát, xử lý một con thỏ chỉ là chuyện nhỏ.”

 

Nghe hắn nói vậy, A Chiêu nhớ đến đống thân cây xếp trước phế tích, cảm thấy cũng có lý.

 

Vì thế, nàng nhường chỗ, để hắn làm thịt con thỏ to nàng khiêng về.

 

A Chiêu hớn hở mong chờ bữa tối:

“Hầm thỏ ăn ngon lắm…”

 

Nàng còn chưa nói hết, trước mắt đã loé hàn quang.

 

Diệp Phong vung kiếm, tay nâng tay hạ, con thỏ to hơn A Chiêu bị hắn… chặt ra từng khối. Mỗi khối to cỡ nắm tay trẻ con, da lông vẫn còn nguyên.

 

Diệp Phong nhìn đống thịt thỏ trước mắt, rất hài lòng.

 

Hắn quay đầu khoe khoang:

“A Chiêu, ngươi xem, ta xử lý xong rồi!”

 

Ba tuổi A Chiêu nhìn hắn bằng ánh mắt u oán, Diệp Phong hỏi dè dặt:

“… Làm sao vậy?”

 

A Chiêu nghiêm túc:

“Diệp thúc thúc, nhà ai giết thỏ mà không lột da? Không moi nội tạng?”

 

Trán Diệp Phong bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:

“À… vậy sao?”

 

A Chiêu thở dài:

“Đúng vậy. Với lại chúng ta còn cố gắng lột da nguyên vẹn để làm quần áo.”

 

Diệp thúc thúc ngược đời chặt loạn mấy cái, làm nguyên con thỏ thành khối, vừa có lông vừa có thịt, khó xử lý vô cùng.

 

Diệp Phong cầm kiếm đứng trước mặt nàng, trông như đứa trẻ phạm lỗi.

 

A Chiêu nhìn hắn rồi nhìn đống thịt thỏ kia, bất đắc dĩ nói:

“Diệp thúc thúc, không biết làm thì đừng cậy mạnh. Ta cũng sẽ không đánh ngươi.”

 

Diệp Phong hoảng hốt:

“Ngươi… ngươi định đánh ta hả?”

 

A Chiêu vẫy tay trấn an:

“Ta đâu phải bá nương, không biết làm thì ta dạy, không có đánh đâu.”

 

Diệp Phong ngẩn người. Vậy là… trước đây nàng thường bị bá nương đánh?

 

A Chiêu thở dài:

“Bất quá…”

 

Diệp Phong: “Bất quá?”

 

A Chiêu:

“Ta hơi hối hận vì đã nhặt ngươi về rồi.”

 

Diệp Phong: ???

 

A Chiêu nói thẳng:

“Ngươi luôn gây rối, mẹ ta với ta phải theo dọn dẹp sau lưng ngươi, thiệt là…”

 

Nhìn tiểu cô nương thở dài não nề, Diệp Phong càng thêm áy náy. Hắn cố gắng chứng minh bản thân vẫn có ích:

“Tuy ta không làm được nhiều việc, nhưng… vẫn có chút tác dụng.”

 

A Chiêu nhìn hắn:

“Thí dụ?”

 

Diệp Phong:

“Thí dụ như… ta có thể chặt cây dựng nhà!”

 

A Chiêu:

“Nhưng nhà là ngươi làm sập mà.”

 

Diệp Phong: “…”

 

“… Xin lỗi.”

 

Hiện tại ngoài xin lỗi, hắn thật chẳng biết làm gì. Nghĩ lại, hắn đúng là làm hỏng nhiều hơn làm được. Ngay cả một tiểu cô nương cũng làm tốt hơn hắn.

 

A Chiêu chống nạnh nói:

“Thôi, ngươi cũng không cố ý. Sau này gặp việc không biết thì hỏi ta, ta sẽ dạy.”

 

Diệp Phong hơi xấu hổ:

“Vậy có làm phiền ngươi quá không?”

 

A Chiêu nghiêm túc:

“Ngươi cái gì cũng không biết mà cứ tự làm mới gây phiền phức. Với lại, là ta nhặt ngươi về nhà, tất nhiên phải có trách nhiệm với ngươi rồi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 38

Số người xem: 38

Mã ID của bài viết này là: 36784

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!