Chương 7: A Chiêu có nương

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

 

Lý Kinh Tuyết hơi cứng người, trong đầu không tự giác hiện lên tình cảnh mấy năm gần đây bởi vì thân thể yếu nhược, nàng học tập phương pháp thể tu để cường thân kiện thể, trong lúc vô tình một quyền đánh nát một tảng đá lớn, nhi tử lại mang theo biểu tình ghét bỏ nói:

“Ngươi thân là phong chủ phu nhân, lại là nữ tử thô tục như vậy, sao không thể giống như dì Yên Yên ưu nhã một chút? Người ta nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, đều sẽ bị dọa khóc, thật không hiểu a cha vì sao cưới ngươi.”

A Chiêu bị nàng dọa khóc?

Lý Kinh Tuyết kéo kéo khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng gọi tên A Chiêu: “A Chiêu?”

“Ô ô…” Nước mắt từ khóe mắt A Chiêu trào ra, nàng khóc nức nở.

Lý Kinh Tuyết luống cuống nhìn nàng, muốn đưa tay vuốt ve đầu nàng, cũng muốn vỗ nhẹ lưng an ủi nàng đừng khóc, nhưng đến khi tay nàng sắp chạm vào A Chiêu thì lại dừng một chút, sau đó buông tay xuống.

“Thực xin lỗi…” Lý Kinh Tuyết buông mi mắt, giấu đi cảm xúc mất mát trong mắt, nhẹ giọng nói với một nụ cười khổ: “Là ta dọa đến ngươi, thực xin lỗi.”

Nàng thế nhưng đem đứa nhỏ cứu mình dọa khóc.

“Mẹ…” Thanh âm nức nở mang theo tiếng khóc vang lên.

Lý Kinh Tuyết ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mắt đang khóc thút tha thút thít.

A Chiêu nước mắt lưng tròng nhìn nữ nhân trước mặt: “Người… người vừa rồi nói… người là mẹ A Chiêu?”

A Chiêu rơi nước mắt lã chã: “Người thật sự nguyện ý làm mẹ của A Chiêu?”

Lý Kinh Tuyết hơi giật mình, kỳ thật vừa rồi lời kia chỉ là lúc nàng tức giận vì mấy đứa nhỏ kiêu ngạo khi dễ tiểu cô nương mà xúc động thốt ra.

A Chiêu đứng trước mặt nàng, ánh mắt chờ mong nhưng bất an, một dáng vẻ sợ hãi bị vứt bỏ khiến nàng không khỏi nhớ đến chính mình của ngày xưa.

Khi đó nàng cũng từng hoảng loạn như vậy, sống trong bất an, sợ hãi bị bỏ rơi, sợ người khác không chọn mình. Cuối cùng, quả thật bị người chán ghét, bị vứt bỏ.

Cái cảm giác bị vứt bỏ ấy, nàng quá rõ ràng, tuyệt vọng biết bao.

Nghĩ đến đây, mắt Lý Kinh Tuyết hơi ướt, nhìn tiểu cô nương gầy gò trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Ân, ta muốn làm mẹ A Chiêu. A Chiêu… nguyện ý cho ta làm mẹ của con sao?”

Nếu hài tử nguyện ý…

A Chiêu cắn cắn môi: “Người không ghét bỏ ta? Không chán ghét ta?”

“A Chiêu ngoan như vậy, ta thích không kịp, sao có thể ghét bỏ A Chiêu được chứ.” Lý Kinh Tuyết run tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng.

“Nhưng ta đánh người, bá nương nói tiểu hài tử đánh người đều là tiểu hài tử hư.”

Lý Kinh Tuyết đau lòng cực kỳ, nàng run rẩy ôm A Chiêu vào lòng: “A Chiêu mới không phải tiểu hài tử hư, bọn họ khi dễ ngươi, ngươi phản kháng đánh lại, đó là chuyện rất bình thường.”

“Thật vậy sao?”

“Thật sự, ta cảm thấy A Chiêu là tiểu hài tử tốt nhất trên đời này.” Lý Kinh Tuyết nhẹ vỗ về tấm lưng đang run rẩy, dịu dàng an ủi nàng.

A Chiêu nghe xong lời nàng nói, hai tay túm lấy áo nàng, nhịn không nổi nữa mà khóc òa lên: “Oa, mẹ, ô ô!!!”

Kỳ thật nàng luôn rất sợ, sợ mẹ không cần nàng, sợ mẹ chán ghét nàng.

Mẹ lại nói nàng là tiểu hài tử tốt nhất, không chán ghét nàng, ô ô.

Nàng có mẹ rồi.

A Chiêu khóc rất to, như thể đem tất cả ủy khuất từ trước đến nay khóc ra hết.

Lý Kinh Tuyết một tay ôm nàng, một tay nhẹ vuốt tóc nàng, ôn nhu trấn an: “Được rồi, không sao, không sao đâu.”

A Chiêu khóc đến nước mắt nước mũi đều tràn ra, ôm nàng khóc thật lâu, đến khi đôi mắt cái mũi đều đỏ bừng.

Lòng Lý Kinh Tuyết càng thêm mềm mại, định nói gì đó thì cổ họng ngứa, không nhịn được ho khan vài tiếng. Ho khiến vết thương ở bụng bị động đến, sắc mặt nàng lại trắng thêm vài phần.

A Chiêu vội vàng hít mũi, dùng tay lau mặt, lo lắng hỏi: “Mẹ, có phải vết thương đau rồi không?”

“Không sao, không đau.” Lý Kinh Tuyết cười với nàng, nhưng cười lên lại lộ rõ suy yếu.

“Chúng ta mau trở về nằm nghỉ đi.” A Chiêu sốt ruột kéo tay nàng.

Lý Kinh Tuyết thấy ấm lòng: “Được.”

Hai bàn tay, lớn nắm nhỏ, cùng nhau trở về căn nhà tranh cũ nát.

Về đến nhà, A Chiêu vội vàng bảo Lý Kinh Tuyết nằm xuống.

Lý Kinh Tuyết thực sự rất khó chịu, trước kia kinh mạch đã hao tổn, nay lại bị người ta sinh sinh đào nội đan, cả người cực kỳ suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng, không thích hợp cử động.

Vừa rồi nàng miễn cưỡng chống người đi ra chỉ vì mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hô của tiểu cô nương.

Nguyên bản nàng từng nghĩ bị mọi người xa lánh như vậy, chết đi cũng chẳng sao, nhưng…

Lý Kinh Tuyết nhìn gương mặt khẩn trương của A Chiêu, giờ phút này nàng lại muốn sống, sống để bảo hộ tiểu cô nương đáng thương này trưởng thành.

A Chiêu nhìn bụng Lý Kinh Tuyết, phát hiện vết thương đang rỉ máu, kinh hô: “Miệng vết thương lại chảy máu rồi!”

Nàng an ủi: “Mẹ đừng sợ, A Chiêu giúp ngươi bôi thuốc.”

Lý Kinh Tuyết không chú ý tới chữ “lại” trong lời nàng, chỉ dịu dàng nhìn nàng: “Cảm ơn A Chiêu, để ta tự làm cũng được.”

Sau khi kinh mạch bị thương, nàng từ kiếm tu chuyển sang y tu và thể tu, hiểu được y thuật.

“Mẹ yên tâm, ta bôi thuốc giỏi.” A Chiêu non nớt nói.

Nói rồi quay đầu tìm thảo dược đã hái từ trước, nhưng phát hiện đều đã dùng hết.

A Chiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của mẹ, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Mẹ, ta đi hái thuốc cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà đó nha.”

Ngữ khí nàng như dỗ tiểu hài tử vậy.

Lý Kinh Tuyết bật cười: “Ta đi với ngươi.”

Một tiểu hài tử đi hái thuốc, nàng không yên tâm.

“Không được, mẹ vết thương sẽ đau, ngươi nằm yên đừng cử động.” A Chiêu kiên quyết từ chối, “Ta sẽ quay lại rất nhanh.”

Lý Kinh Tuyết còn muốn nói gì đó, A Chiêu đã ôm tiểu bạch chạy đi: “Ta đi đây, mẹ phải nghe lời nha~”

Nói xong, tiểu cô nương như một cơn gió chạy mất.

Lý Kinh Tuyết lại ho vài tiếng, đau đớn khiến vết thương bị co rút. Có thể là chảy máu quá nhiều, cũng có thể là quá mệt mỏi, nàng rất nhanh đã thiếp đi.

Có tiểu bạch dẫn đường, A Chiêu rất nhanh tìm được loại thảo dược lúc trước.

Thảo dược mọc bên dòng suối, lá dài, nhìn từ xa trông như đám cỏ dại.

Nhưng A Chiêu biết rõ, loại thảo dược này có hiệu quả cầm máu rất tốt, vết thương mẹ chảy máu không ngừng lúc trước cũng nhờ nó mới ngừng được.

A Chiêu nhặt một viên đá bên suối, dùng thay dao chặt lấy bó thảo dược dài, tính toán mang thật nhiều về để mẹ lúc nào cũng có thể dùng.

Tiểu bạch ngăn lại: “Nguyệt kiến thảo tươi sống hiệu quả cầm máu mới tốt nhất. Ngươi hái nhiều quá, để lâu hiệu quả giảm phân nửa. Trước hái chút dùng vài ngày, dùng hết rồi lại hái.”

A Chiêu gật đầu ngoan ngoãn.

Nàng ôm một bó nhỏ nguyệt kiến thảo, vội vàng trở về căn nhà tranh. Vừa vào cửa liền gọi: “Mẹ…”

Lời nói còn chưa dứt, nàng thấy Lý Kinh Tuyết đã ngủ, liền lập tức ngậm miệng lại, sợ đánh thức nàng. Sau đó quay đầu đưa ngón tay ra hiệu với tiểu bạch đừng nói chuyện.

Tiểu bạch bĩu môi. A Chiêu cầm thảo dược ra ngoài, dùng đá nghiền nát, sau đó rón rén bước vào nhà.

Nàng cởi y phục mẹ, gỡ lớp thuốc cũ ra, đang chuẩn bị đắp thuốc mới thì tiểu bạch ngăn lại: “Trước lấy nước rửa sạch miệng vết thương đã.”

A Chiêu làm theo, bận rộn một hồi rốt cuộc cũng thay thuốc xong.

Mệt mỏi quá độ, nàng ngáp một cái, nằm bên cạnh Lý Kinh Tuyết, ngủ say.

Tiểu bạch nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Kinh Tuyết, lại nhìn A Chiêu đang ngủ ngon bên cạnh, lắc đuôi, xoay một vòng rồi cũng nằm xuống, ngủ cùng họ.

 

Chương 8: Mẹ đuổi đi bá nương Xuân Hoa

Lý Kinh Tuyết bị thanh âm ầm ĩ đánh thức, bởi vì người tu chân tai mắt so với người thường nhạy bén hơn một chút.

Nàng mở to mắt ngồi dậy, khi nhìn thấy căn nhà tranh cũ nát lại rỗng tuếch trước mắt, rất nhanh liền nhớ tới sự tình đã phát sinh trên người mình.

Nàng nghe được động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, nhích người muốn đi ra xem tình huống, lại phát hiện quần áo của mình bị người nắm chặt.

Nàng cúi đầu nhìn thấy A Chiêu cuộn tròn thành một đoàn, một bàn tay gắt gao nắm lấy góc áo màu xanh lơ. Tiểu Bạch lộ ra bụng, ngủ đến chổng vó, hơn phân nửa thân thể đều dựa trên người tiểu cô nương.

Hoàng hôn dư quang rơi trên thân thể ngủ say của một người một thú, phủ lên các nàng một tầng vầng sáng mỏng.

Lý Kinh Tuyết như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía miệng vết thương dưới rốn của mình.

A Chiêu đã giúp nàng đổi thảo dược. Tuy đống thảo dược màu lục đậm kia đã bị nghiền thật nát, nhưng Lý Kinh Tuyết vẫn cảm nhận được linh khí nồng đậm phía trên. Trong lòng nàng chấn động: đây là linh thực…

“A Chiêu, tiện nha đầu, lăn ra đây cho ta!”

A Chiêu đang ngủ say nghe được thanh âm quen thuộc lại vang dội kia, cả người giật mình bừng tỉnh, như cá chép lật mình mà ngồi dậy.

Hơn phân nửa thân mình Tiểu Bạch dựa trên người nàng cũng bị rơi qua một bên. Nó mơ mơ màng màng mở mắt ra, tức giận khi mới thức dậy rất nặng: “Ai dám nhiễu bổn tọa thanh mộng!”

“A Chiêu?” Lý Kinh Tuyết chú ý tới vẻ sợ hãi trên mặt tiểu cô nương, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Là bá nương,” A Chiêu lo lắng bất an nhìn về phía bên ngoài.

Lý Kinh Tuyết nhíu mày, còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, bên ngoài đã có người xông vào: “Tiện nha đầu, ngươi cũng dám đánh Đại Bảo…”

Xuân Hoa vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý Kinh Tuyết đang ở cùng A Chiêu.

Không thể không nói, Lý Kinh Tuyết da thịt trắng nõn, dung mạo xinh đẹp. Hơn nữa từ nhỏ tu tiên, khí chất của nàng bất phàm, chỉ ngồi ở đó thôi cũng đủ khiến người thường bị chấn trụ.

Xuân Hoa nhanh chóng đánh giá nàng một lượt. Tuy nàng sắc mặt tái nhợt, quần áo đơn giản, nhưng nguyên liệu vải vóc lại rất tốt.

Xuân Hoa nhớ tới lời đồn trong thôn hai ngày nay: A Chiêu, đứa trẻ dã chủng này không biết nhặt từ đâu về một nữ nhân sắp chết, hai người ở tại nhà tranh cũ nát ở bìa thôn, vậy chắc hẳn là nữ nhân này.

Xuân Hoa đảo mắt một cái, liền nở nụ cười xán lạn: “Ai nha, cô nương, ngươi tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”

Nữ nhân này thoạt nhìn rất có tiền, A Chiêu cứu nàng, nói không chừng nàng sẽ thưởng cho A Chiêu một khoản tiền lớn.

Lý Kinh Tuyết không bỏ qua sự thay đổi trong thái độ của nàng. Nàng ôm lấy A Chiêu đang cứng đờ, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Xuân Hoa: “Ngươi là ai? Vì sao tùy tiện xông vào nhà ta?”

Xuân Hoa vừa nhìn động tác của nàng đã biết nàng rất để tâm đến A Chiêu. Tuy rằng không hiểu vì sao nàng gọi nơi này là nhà mình, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta là bá nương của A Chiêu…”

Lý Kinh Tuyết liếc nàng một cái, cắt ngang lời: “Ra ngoài.”

Xuân Hoa nghi ngờ chính mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Đi ra ngoài.” Lý Kinh Tuyết mặt vô biểu tình nói, đôi mắt đen như mực tựa như hàn đàm sâu không thấy đáy, khiến người nhìn vào có cảm giác như bị kéo chìm xuống nước chết đuối.

“Nương?” Thanh âm của nhi tử Đại Bảo khiến đầu óc Xuân Hoa đang rối loạn lập tức thanh tỉnh. Lúc này nàng mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã bị đuổi ra khỏi căn nhà tranh cũ nát kia.

Đại Bảo đội một đôi mắt gấu trúc hưng phấn hỏi: “Nương, ngươi có đánh chết A Chiêu cái đứa con hoang đó hay không?”

Trong đầu Xuân Hoa lập tức hiện lên đôi mắt lạnh như băng kia. Nàng lôi kéo tay Đại Bảo, hướng về phía nhà mà đi: “Đi, đi mau.”

“Nương, chúng ta đi đâu? Ngươi còn chưa giúp ta đánh khóc A Chiêu đâu,” Đại Bảo không chịu đi, kéo tay Xuân Hoa gào lên: “Ngươi đi đánh A Chiêu, đánh chết nàng.”

Trước đó, sau khi bị Lý Kinh Tuyết dọa chạy, Đại Bảo cùng mấy tiểu đồng bọn đi dạo quanh thôn một vòng mới trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Xuân Hoa liền phát hiện trên mặt hắn có vết thương, lập tức hỏi là chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng rất sợ cú đấm đánh gãy cả cành cây kia của Lý Kinh Tuyết, nhưng trong lòng Đại Bảo, mẫu thân hắn lợi hại hơn mẫu thân A Chiêu rất nhiều. Trước kia mỗi lần A Chiêu chọc hắn không vui, mẫu thân hắn đều sẽ cầm chổi đánh A Chiêu.

Đại Bảo lập tức mách với mẫu thân rằng A Chiêu đã đánh hắn.

Xuân Hoa tức giận đùng đùng dẫn hắn tới tìm A Chiêu tính sổ, giờ đây Đại Bảo không nghe được tiếng khóc của A Chiêu thì không muốn rời đi.

“Đánh cái gì mà đánh, đi, chúng ta về nhà.” Xuân Hoa nhìn đứa con không biết lo nghĩ, lại nhìn căn nhà tranh cũ nát kia, trực giác nói cho nàng biết nữ nhân kia không dễ chọc.

“Ta không về, ngươi không đánh chết A Chiêu, ta không về.” Đại Bảo đặt mông ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng gào.

Xuân Hoa không chút do dự, tát cho Đại Bảo một cái, mặt lạnh nói: “Tiểu tử thúi, ta nói về nhà, ngươi không nghe thấy sao?”

Đại Bảo rất ít khi bị đánh, đột nhiên bị tát một cái liền mở to hai mắt, nằm lăn ra đất: “Ngươi dám đánh ta, ngươi đánh ta! Oa!”

Hắn gào càng lúc càng lớn, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Xuân Hoa xách Đại Bảo đang nằm dưới đất lên rồi rời đi. Trên đường, hai mẹ con gặp phải vài thôn dân khác. Mọi người trong thôn đều biết Xuân Hoa rất sủng nịch nhi tử, giờ đây thấy hai mẹ con thế này thì không khỏi tò mò.

“Đại Bảo nương hắn, có chuyện gì vậy?”

Xuân Hoa vốn không định nhiều lời, nhưng nhớ tới đứa A Chiêu khiến người ta chán ghét kia liền giận đến ngứa răng, đảo mắt một cái rồi hô lên thảm thiết: “Còn không phải vì đứa dã hài tử A Chiêu kia!”

Mấy ngày nay chuyện A Chiêu sống ở căn nhà tranh cũ nát ở bìa thôn đã được mọi người biết, nghe nàng nhắc đến, ai nấy đều dựng tai lên: “Sao thế?”

“Các ngươi đều biết chuyện nàng nhặt một nữ nhân từ đâu về rồi đúng không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu. Đương nhiên biết, A Chiêu còn cầu không ít người cho nàng chút lương thực mà.

Xuân Hoa nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “Nữ nhân kia không phải người bình thường, nàng biết yêu thuật.”

“Cái gì?!”

“A Chiêu đánh nhà ta Đại Bảo, ta đến cửa tìm nàng tính sổ. Kết quả nữ nhân kia chỉ trừng mắt một cái, ta liền cảm thấy như bị hồn bay phách tán…”

A Chiêu không hề biết bá nương đang ở trong thôn bày đặt lời đồn nhắm vào mẹ con nàng.

A Chiêu nhìn bóng dáng bá nương và Đại Bảo đi xa, quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh sáng rực nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, ngươi thật lợi hại.”

Bá nương tuy hung, nhưng mẹ chỉ cần một câu đã khiến bá nương im miệng rời đi.

Thật quá lợi hại.

Lý Kinh Tuyết đối diện ánh mắt sùng bái lấp lánh kia của tiểu cô nương, có chút ngượng ngùng. Nàng nói: “Mẹ vừa rồi có phải rất hung không?”

“Không hung, một chút cũng không hung,” A Chiêu lập tức lớn tiếng nói: “A Chiêu cảm thấy mẹ rất lợi hại, rất uy phong!”

Giọng nói tràn đầy tự hào.

Lý Kinh Tuyết hơi sửng sốt: “Phải không?”

Thì ra chính mình cũng không hề hung dữ chút nào.

Nàng từng là phu nhân của Thanh Vân Phong phong chủ, hiệp trợ đạo lữ quản lý toàn bộ sự vụ trong phong. Tuy gọi là hiệp trợ, nhưng đạo lữ một lòng tu hành, mọi việc trong phong đều do nàng xử lý.

Bởi vì căn cơ bị hao tổn, tu vi trì trệ không tiến, có vài đệ tử không đặt nàng vào mắt, thường xuyên phạm quy tông môn. Khi họ phạm sai lần đầu, nàng sẽ khuyên bảo vài câu.

Nhưng người khác lại không biết cảm kích, hết lần này đến lần khác phạm sai. Khi nàng xử phạt, lại bị gán cho danh “hung ác ngoan độc”.

Lý Kinh Tuyết nghĩ đến đây liền khẽ lắc đầu, tự nhủ bản thân không nên nghĩ đến những chuyện cũ nữa.

Nàng đã chết một lần. Nếu không có A Chiêu và Tiểu Bạch cứu, nàng đã sớm mất mạng. Nhặt lại được một cái mạng, nàng phải sống thật tốt.

A Chiêu ríu rít kể cho Lý Kinh Tuyết nghe về bá nương hung ác và Đại Bảo đáng ghét.

Tiểu hài tử ba tuổi năng lực biểu đạt còn kém, nhưng Tiểu Bạch có thể nhìn thấu vạn vật và hiểu rõ căn nguyên, thi thoảng sẽ chen vào một hai câu, giúp nàng nói rõ ý không diễn đạt được.

Lý Kinh Tuyết nghe được A Chiêu rất có thể là hài tử được tiên thú mang đến nhờ ông ngoại nuôi dưỡng, không khỏi nhìn thêm vài lần, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.

Diệt Tiên Nhai, nơi này được Tu Chân Giới truyền tụng nhiều lời đồn không thật, nhưng có một điều là thật, đáy vực không có lấy một tia linh lực, hoàn toàn không thích hợp để người tu tiên sinh sống. Bởi vì tại đây, nàng không cảm nhận được chút linh khí nào.

Ban đầu nàng cũng cho là như vậy, nhưng Tiểu Bạch là linh thú, thảo dược A Chiêu hái là linh thực. Điều này có phải chứng minh nơi này vẫn có khu vực linh khí dư thừa?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 40

Số người xem: 38

Mã ID của bài viết này là: 36458

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!