Chương 33: Gánh nặng ngọt ngào
Người dịch: Viễn Giả Lai Ni
Lý Kinh Tuyết: “Là đan tu.”
Tiểu Bạch lại hỏi: “Vậy ngươi thiên phú thế nào? Không phải là loại kém cỏi đấy chứ, ngay cả một tiểu cô nương cũng không bằng.”
Lý Kinh Tuyết hơi chần chừ: “Sư phụ ta nói, ta là hạt giống luyện đan khó gặp. Các sư huynh sư tỷ của ta đều kém ta.”
Tiểu Bạch: “…Ngươi sư phụ chắc không phải đang lừa ngươi đấy chứ?”
Lý Kinh Tuyết cũng không dám chắc: “Chắc là không đâu.”
Tiểu Bạch: …
Lý Kinh Tuyết: …
Tiểu Bạch suy nghĩ rồi nói với A Chiêu: “A Chiêu, ngươi luyện thêm lần nữa đi.”
A Chiêu không hiểu được suy nghĩ của mẹ và Tiểu Bạch, nhưng nàng rất thích cảm giác luyện đan, nên hào hứng đáp ứng.
Rất nhanh, một nồi Hồi Xuân Đan nước thuốc có hiệu quả cực tốt được luyện xong, đặt trước mặt A Chiêu.
Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch cùng xác định, dược liệu không phải mấu chốt, người luyện mới là điều quan trọng nhất.
Lúc này, Diệp Phong chặt cây trở về.
Vừa vào cửa, hắn liền cảm nhận được bầu không khí vi diệu và phức tạp giữa Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch. Hắn nhìn Lý Kinh Tuyết hai cái, rồi lại quay sang nhìn A Chiêu. Cả người nàng giống như bông hoa đang phát sáng.
Hắn hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Diệp thúc thúc!” A Chiêu thấy hắn, lập tức dúi vào tay hắn một chén nước thuốc đen sì, “Cho ngươi uống nè!”
Diệp Phong cầm lấy chén nước ấm áp, hơi mơ màng: “???”
Hắn cúi đầu ngửi, chỉ ngửi thấy hương dược thảo nhàn nhạt. Hắn khó hiểu nhìn A Chiêu. Tuy mất trí nhớ, nhưng thân thể hắn vẫn bình thường, chắc không cần uống thuốc đâu.
A Chiêu không biết hắn đang nghĩ gì, ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Đây là ta luyện đó! Mẹ với Tiểu Bạch uống xong đều khen tốt lắm.”
Diệp Phong nghi ngờ về hiệu quả của chén thuốc này. Phải biết, trong mắt hắn, Lý đạo hữu và Tiểu Bạch là hai kẻ cực kỳ cưng chiều tiểu cô nương này.
Dĩ nhiên, hắn không nghi ngờ A Chiêu có vấn đề, chỉ là một đứa nhỏ luyện ra thuốc thì… vẫn khiến người ta lo lắng.
Hắn đang định tìm cớ từ chối thì thấy A Chiêu ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn hắn,
“Diệp thúc thúc… Ngươi không uống sao?”
“…” Diệp Phong nhìn vào đôi mắt ấy, im lặng một lát, rồi nói: “Uống, đương nhiên uống.”
Nói rồi, hắn uống cạn sạch chén thuốc.
Ngoài dự đoán của hắn, chén thuốc không hề có vị chua hay khó uống. Mùi dược thảo nhàn nhạt, vào bụng lại khiến toàn thân ấm áp.
Cảm giác mệt mỏi do một ngày chặt cây lập tức tan biến.
Diệp Phong kinh ngạc nhìn thân thể mình: “Sao lại thế này?”
“Đây là nước thuốc Hồi Xuân Đan, có thể bổ sung linh lực tiêu hao của người tu chân,” Lý Kinh Tuyết giải thích.
“Linh lực?” Diệp Phong nắm chặt rồi lại buông tay, “Nhưng ta không cảm nhận được cái gọi là linh lực đó.”
Lý Kinh Tuyết: “Chắc là vì kinh mạch của ngươi đang bị phong ấn.”
Diệp Phong lúc trước không có linh lực, kinh mạch cũng bình thường, Lý Kinh Tuyết còn tưởng hắn là kiếm khách phàm nhân. Cho đến khi Tiểu Hắc đột nhiên nhận chủ, nàng mới biết hắn cũng là một kiếm tu.
Kinh mạch bị phong ấn, nhưng thân thể hắn vẫn là người tu chân. Vậy nên chén thuốc này vẫn có tác dụng.
Diệp Phong gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Người phong ấn kinh mạch ngươi, chắc không phải muốn giết ngươi, mà lo lắng ngươi nhập ma sẽ gây hại cho người khác,” Lý Kinh Tuyết suy đoán.
Diệp Phong sững sờ, không ngờ là vậy.
Lúc này, có người kéo kéo vạt áo hắn. Diệp Phong cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của A Chiêu: “Diệp thúc thúc, uống thêm một chén nữa không?”
Diệp Phong bật cười, ngồi xuống xoa đầu nàng: “Cảm ơn A Chiêu, một chén là đủ rồi.”
Hắn duỗi tay, cảm nhận sức mạnh tràn đầy: “Ta hiện giờ toàn thân tràn đầy sức lực.”
A Chiêu cười tít mắt: “Tốt quá rồi!”
Thấy hiệu quả của thuốc, A Chiêu càng thêm tin tưởng. Vài ngày kế tiếp, nàng mỗi ngày đều luyện nước thuốc Hồi Xuân Đan. Ngoài ăn ngủ, thời gian còn lại đều dành để luyện thuốc.
Chiều về, A Chiêu vừa quấy nước thuốc vừa ngân nga hát khúc ca không rõ lời.
Tiểu Bạch lông mượt nằm ủ rũ một bên: “Ta không muốn uống Hồi Xuân Đan nữa…”
Sáng uống, trưa uống, tối lại uống… Nó cảm thấy mình sắp phun ra đến nơi.
Dược của A Chiêu rất hiệu quả. Nhờ linh lực dồi dào, cái đầu trọc của nó cũng đã mọc lại lông.
Không muốn uống nữa, Diệp Phong nhìn sang Lý Kinh Tuyết: “Hay là… chúng ta khuyên A Chiêu đi?”
Lý Kinh Tuyết do dự: “Dược A Chiêu luyện… rất tốt mà.”
Nàng cũng không muốn uống tiếp, nhưng mỗi khi đối mặt với đôi mắt long lanh kia, nàng lại không nói nổi lời từ chối.
Huống chi…
“A Chiêu nỗ lực luyện đan là vì chúng ta,” Lý Kinh Tuyết thở dài, “Nhiều người tu chân muốn uống đan dược còn không có linh thạch để mua.”
Bản thân nàng thương chưa lành, Tiểu Bạch yếu ớt, Diệp Phong thì…
Theo lời A Chiêu, vì không đủ mạnh mà bị người xấu trong cơ thể chiếm đoạt, nên ai cũng phải uống thuốc nhiều mới được.
Nghe vậy, Tiểu Bạch và Diệp Phong đều thở dài. Biết A Chiêu suy nghĩ cho họ, nên dù không muốn cũng chẳng nỡ từ chối.
“Luyện xong rồi ~” Giọng A Chiêu mềm mại vang lên, khiến ba người giật mình.
Nàng vui vẻ đưa chén thuốc đến trước mặt mẹ: “Mẹ, ta luyện xong rồi, mời mẹ ~”
Lý Kinh Tuyết nhận lấy, cố gắng nở nụ cười vui vẻ: “Cảm ơn A Chiêu.”
A Chiêu: “Không cần khách sáo ~”
Sau đó lại đưa cho Tiểu Bạch một chén.
Tiểu Bạch: “Ta không muốn—”
Chưa kịp nói hết, nó cảm nhận được ánh mắt của Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong dừng lại trên người mình, đành nuốt nước miếng, đổi giọng: “Ta rất muốn uống! Cảm ơn A Chiêu.”
A Chiêu càng vui vẻ: “Muốn uống thì uống nhiều vào! Hôm nay ta nấu rất nhiều ~”
Tiểu Bạch: “…Thật ra mẹ ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, nàng nên uống nhiều hơn.”
A Chiêu vỗ ngực: “Yên tâm, phần của mẹ ta đã đặc biệt để riêng ra rồi, nhìn nè ~”
Mọi người nhìn theo hướng tay nàng chỉ, là một thùng lớn đầy nước thuốc.
Thùng này là thùng nước mà Lý Kinh Tuyết làm cho A Chiêu ngâm mình tắm, to đến mức nàng có thể ngồi lọt trong đó.
Lý Kinh Tuyết: Con gái… thương quá thành ra quá đà rồi.
Tiểu Bạch nhìn thùng thuốc to tướng kia, cười khẩy: ha, đáng đời, ai bảo dùng ánh mắt uy hiếp ta.
Diệp Phong cũng không thoát được, A Chiêu dúi cho hắn một chén.
Một tay chống nạnh, một tay cầm muỗng quấy thuốc, A Chiêu nghiêm túc nói với hai người một thú trước mặt: “Phải uống hết nha, như vậy mới không bị bệnh, thân thể mới khỏe mạnh đát ~”
Hai người một thú: …
Thật sự là gánh nặng ngọt ngào a.
Sáng hôm sau, A Chiêu phấn khởi định đi nấu thuốc, Tiểu Bạch nghiêm túc ngăn nàng: “Không phải ngươi muốn học kiếm với mẹ sao? Mẹ ngươi đã khỏi rồi, có thể dạy ngươi luyện kiếm đó.”
A Chiêu luôn muốn học kiếm. Dù Diệp thúc thúc hơi không đáng tin, nhưng dáng vẻ hắn vung kiếm chém cây cực kỳ oai phong, nàng rất ngưỡng mộ.
Nhưng vì mẹ còn chưa khỏi, nàng chưa dám nhắc.
Nghe Tiểu Bạch nói, nàng nhanh chóng nhìn sang mẹ mình.
Lý Kinh Tuyết cười dịu dàng: “Ừ, ta sẽ dạy ngươi căn bản trước.”
Nàng nói, luyện kiếm cần thể lực tốt. Vậy nên mỗi sáng, A Chiêu sẽ đứng tấn, sau đó vung kiếm một trăm lần.
Lý Kinh Tuyết đưa cho A Chiêu một thanh tiểu mộc kiếm: “Đây là kiếm tập luyện cho ngươi.”
A Chiêu nhận lấy, múa vài đường, rồi hỏi: “Mẹ, con không thể dùng Tiểu Hắc luyện tập sao?”
Lý Kinh Tuyết giải thích: “Tiểu Hắc quá sắc bén. Ngươi mới học, dễ làm mình bị thương. Dùng mộc kiếm trước đi.”
A Chiêu lập tức: “Con không sợ bị thương.”
Lý Kinh Tuyết hơi khựng lại, rồi cười bất đắc dĩ, xoa đầu con: “Nhưng nếu con bị thương, mẹ sẽ đau lòng. Cho nên, cố gắng đừng làm mình bị thương, được không?”
A Chiêu không từ chối nổi sự dịu dàng đó, ngoan ngoãn gật đầu.
Vì A Chiêu còn nhỏ, Lý Kinh Tuyết dạy nàng đứng tấn nửa canh giờ, rồi hướng dẫn cách cầm kiếm và vung kiếm.
Lần đầu học, A Chiêu thấy rất mới lạ. Dưới sự hướng dẫn của mẹ, nàng nhanh chóng nắm được kỹ thuật, hì hì ha ha vung kiếm hăng say.
Tiểu Bạch nhìn tiểu cô nương nghiêm túc luyện kiếm, lắc đuôi than: “Hy vọng sau khi luyện xong, nàng sẽ quên chuyện nấu thuốc.”
Lý Kinh Tuyết im lặng xem như đồng ý.
Không phải nàng không hiểu lòng tốt, nhưng mỗi ngày uống cả vại nước thuốc… thật sự rất ngán. Hôm nay tạm nghỉ một ngày, mai uống tiếp.
Nhưng…
A Chiêu vừa hoàn thành bài học luyện kiếm, trán lấm tấm mồ hôi, tinh thần vẫn phơi phới. Nàng đặt mộc kiếm xuống, quay sang nói với mẹ và Tiểu Bạch: “Giờ con đi luyện thuốc, mẹ với Tiểu Bạch chờ chút nha, xong ngay!”
Lý Kinh Tuyết: …
Tiểu Bạch: …
Tiểu hài tử đúng là có quá nhiều năng lượng.
Lý Kinh Tuyết nhìn bóng dáng nhảy nhót của con, cười nhẹ. Nhiều tinh thần như vậy cũng tốt.
Tiểu Bạch thì ỉu xìu: “Ta cứ tưởng hôm nay có thể trốn được…”
Tiểu hài tử chẳng phải nên bị chuyện mới thu hút rồi quên mất chuyện cũ sao?
Nó đâu cần A Chiêu quên hẳn việc luyện thuốc, chỉ cần nàng quên một ngày thôi là đủ…
“Tiểu Bạch!” A Chiêu gọi rồi lạch cạch chạy tới, “Thảo dược lấy xong rồi! Đi cùng ta hái thêm nha!”
Nói xong, nàng quay người đi lấy tiểu sọt.
Tiểu Bạch nghe vậy lập tức tỉnh táo, nghiêm nghị nói với Lý Kinh Tuyết: “Yên tâm, hôm nay ta tuyệt đối không để nàng hái thêm một gốc thảo dược nào!”
Lý Kinh Tuyết nhìn nó, tỏ vẻ không tin. Tiểu Bạch là miệng cứng lòng mềm, A Chiêu chỉ cần nói vài câu là nó lại theo ngay.
Vì A Chiêu muốn lên Thiên Bích hái thuốc, Lý Kinh Tuyết gọi Diệp Phong đang xử lý gỗ về để đi cùng nàng. Dù kinh mạch bị phong ấn, Diệp Phong vẫn rất lợi hại. Có hắn đi theo, nàng yên tâm hơn.
“Mẹ, ngươi không đi sao?” A Chiêu nghiêng đầu hỏi.
Nàng nhớ mẹ từng nói, chờ vết thương khỏi sẽ đi hái thuốc cùng nàng, thậm chí còn đan sẵn một cái sọt lớn…
Chương 34: Thất lạc, gặp thiếu niên bị đuổi giết
Lý Kinh Tuyết cười cười: “Lần sau đi, lần sau mẹ sẽ cùng con đi.”
Vì thế, A Chiêu mang theo Tiểu Bạch và Diệp Phong cùng nhau vào Thiên Bích hái thuốc.
A Chiêu thu được không ít thảo dược, cõng sọt nhỏ vui vẻ chạy khắp nơi tìm cây thuốc.
Diệp Phong nhìn quanh khung cảnh không hề có linh khí mà lại mọc đầy linh thảo, nghi hoặc nói: “Nơi này thật kỳ quái. Mấy cây linh thực này rốt cuộc mọc từ đâu ra chứ?”
Hắn thử đào xuống ba thước đất quanh gốc cây cũng không phát hiện ra linh khí.
Tiểu Bạch không trả lời, chẳng buồn đáp lại hắn.
Diệp Phong nhíu mày. Hắn vốn định moi chút thông tin từ miệng Tiểu Bạch, dù không biết nó là loại linh thú gì, nhưng nó rõ ràng biết rất nhiều chuyện.
Lúc này, A Chiêu ở phía trước đột nhiên gọi: “Tiểu Bạch, mau tới giúp ta!”
Tiểu Bạch lập tức nhấc đuôi chạy tới: “Tới đây~”
Diệp Phong: ……
Là ai vừa nãy còn bảo sẽ tuyệt đối không để A Chiêu hái nổi một gốc thảo dược nào thế?
A Chiêu lại gọi: “Diệp thúc thúc, ngươi giúp ta đào cây này lên đi~”
Diệp Phong bước đến: “Được.”
Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn hắn. Diệp Phong và nó chạm mắt nhau giữa không trung, rồi lại làm lơ đi, tiếp tục nghe lời A Chiêu chỉ huy mà hái thuốc, đào cây.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhanh chóng nhét đầy hơn nửa sọt thảo dược.
Sau khi hái xong chỗ này, hai người một thú tiếp tục đi về một hướng khác.
Đột nhiên, A Chiêu ngẩng đầu nhìn lên vách đá, chỉ tay: “Tiểu Bạch, cái kia là cái gì?”
Tiểu Bạch và Diệp Phong nhìn theo, thấy một ụ đá nhô ra trên vách núi đen, phía trên đó mọc một cây linh chi màu tím to bằng lòng bàn tay.
Tiểu Bạch nói: “Linh chi tím, thứ tốt đấy.”
Nó đánh giá ụ đá kia rồi quay đầu dặn A Chiêu: “Ta lên hái, ngươi ở đây ngoan ngoãn, không được chạy lung tung.”
A Chiêu: “Dạ~”
Tiểu Bạch lại bảo Diệp Phong: “Trông A Chiêu giúp ta.”
Diệp Phong: “Yên tâm.”
Chú tiểu bạch nhẹ nhàng nhảy lên vách núi đen, móng vuốt sắc bén cắm vào vách đá, từ từ leo lên.
A Chiêu ngẩng đầu lo lắng dặn dò: “Tiểu Bạch, cẩn thận a.”
Tiểu Bạch quay đầu liếc nàng, hừ lạnh: “Yên tâm đi, độ cao này có là gì với bổn tọa~”
A Chiêu thấy nó leo lên rất ổn định thì cũng yên tâm phần nào.
Diệp Phong thấy nàng lo lắng thì an ủi: “Đừng lo, Tiểu Bạch rất thông minh, nếu làm không được, nó sẽ không làm.”
A Chiêu chu môi: “Ta biết nó thông minh, cũng lợi hại chút chút, nhưng leo cao vậy vẫn thấy lo mà.”
Diệp Phong khựng lại. Ý nghĩ của tiểu hài tử đúng là đơn thuần.
A Chiêu cõng sọt, cầm cuốc nhỏ, nhìn quanh mảnh rừng cây khô héo. Cây cối trụi lá, cành khô quắt queo, trên cành còn có vài con quạ đen đậu nhìn chằm chằm nàng.
Nàng nhỏ giọng gọi: “Tiểu Bạch?”
“Diệp thúc thúc?”
Không có hồi âm.
A Chiêu bắt đầu sợ, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh.
Vừa rồi nàng chỉ hơi tiến lên vài bước để nhìn rõ Tiểu Bạch trên vách đá, vậy mà cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, đến khi phản ứng lại thì nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trời xám xịt, không khí đục ngầu.
A Chiêu siết chặt quai sọt, đi về phía trước theo cảm giác.
Không biết đi bao lâu, phía trước vang lên tiếng quạ bay tán loạn như bị kinh động.
A Chiêu dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Phanh!”
A Chiêu va phải một người. Nàng lùi lại hai bước, người kia thì ngã ngồi trên đất.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc lên. A Chiêu nhìn kỹ thì thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc đồ đỏ trắng xen lẫn, ôm vết thương ở vai, ngã trên mặt đất.
Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, cảnh giác.
A Chiêu bị ánh mắt lạnh toát đó làm giật mình.
Thiếu niên cũng khựng lại, khi thấy rõ trước mặt chỉ là một tiểu cô nương. “Tiểu hài tử?”
A Chiêu nhìn người rồi nhìn mình, dè dặt hỏi: “Đại ca ca, ngươi không sao chứ?”
Nàng ngập ngừng: “Là ngươi tự đụng phải ta té ngã đó, không phải ta đẩy đâu nha.”
Thiếu niên hít sâu, ánh mắt lạnh như băng: “Lăn.”
A Chiêu nhìn thiếu niên tỏa ra khí tức “đừng tới gần ta”, do dự nói: “Ngươi đang chảy máu. Ta có mang theo…” dược.
Lý Kinh Tuyết luôn để nàng mang theo cao cầm máu và nước thuốc Hồi Xuân Đan để phòng ngừa bất trắc.
“Cút ngay!” Thiếu niên bực bội cắt lời nàng.
A Chiêu bị quát, mũi cay cay, vành mắt đỏ lên, suýt khóc.
Thiếu niên bối rối. Hắn lảo đảo đứng dậy, định rời đi.
Chưa đi được bao xa, hắn lảo đảo dựa vào thân cây, ánh mắt vô thức chạm phải đôi mắt phiếm hồng của A Chiêu đang lo lắng nhìn hắn.
Cô bé lùi lại hai bước.
“Truy!” Một tiếng hét vang lên từ xa, tiếng bước chân đang đến gần.
Thiếu niên nhìn thoáng qua sọt thảo dược sau lưng A Chiêu, chửi thầm: “Đáng chết.”
“Không muốn chết thì chạy đi, càng xa càng tốt.” Hắn nói, khuôn mặt dính máu không biểu lộ gì nhiều.
A Chiêu chạy thật nhanh. Chạy một đoạn thì nàng dừng lại, quay đầu lại nhìn thiếu niên và thanh đoản kiếm trên tay hắn.
“Ở đó!” Một tiếng hét nữa vang lên.
A Chiêu vội trốn sau một gốc cây to. Nếu đối phương không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được nàng.
Thiếu niên chú ý đến cử động của nàng, thấy một góc áo lộ ra sau thân cây thì nhíu mày thu hồi ánh mắt.
Hai kẻ đuổi giết hắn cuối cùng cũng xuất hiện, một cao một thấp, cầm đao và kiếm, lưỡi vũ khí còn vương máu tươi.
Tên cao lên tiếng trước: “Ồ, đại thiếu gia, sao không chạy nữa?”
Tên thấp chống đại đao lên vai, hừ lạnh: “Ngươi không muốn sống à? Chúng ta nói rồi, nếu ngươi chạy thoát được khỏi tay hai huynh đệ ta, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
“Đúng đấy, không phải ngươi rất muốn sống sao? Mau chạy đi!” Tên cao nói giọng giễu cợt.
Thiếu niên biết hai tên này chỉ đang đùa giỡn. Chạy khỏi tay tu sĩ? Chuyện hoang đường.
Hắn lạnh giọng hỏi: “Tô gia trả cho các ngươi bao nhiêu để bán mạng giết ta?”
Hai tên nhìn nhau rồi cười ầm lên.
“Ngươi cũng muốn mua mạng mình hả? Đưa giá đi?”
“Vô luận Tô gia trả bao nhiêu, ta đều có thể trả cao hơn.”
Tên cao cười to: “Ngươi? Một tên phế vật không có linh căn, sống như chó ở Đông Phương gia, lấy đâu ra tiền mà hối lộ?”
Tên thấp hất cằm: “Lừa người không vui đâu. Thôi giết luôn đi. Nhưng ta với huynh trưởng lòng tốt, ngươi có di ngôn gì không?”
“Có,” thiếu niên đáp gọn lỏn.
“Ồ? Nói đi.”
Thiếu niên bỗng quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái, rồi ngẩng đầu hét lớn: “Ta muốn sống! Không muốn chết!”
Hai kẻ kia ngớ người.
Tên cao táo bạo: “Mẹ nó, còn bày trò! Không đưa tiền thì sống cái gì!”
Hắn rút kiếm bước tới.
“Ta có tiền!” Thiếu niên hét lên “Cha ta để lại cho ta một bảo vật.”
Tên cao khựng lại. Nếu hắn nhớ không lầm, cha của tên này…
“Cha ta để lại một tấm bản đồ kho báu. Ta đã lần theo bản đồ tìm đến đây. Không tin, ta có thể đưa các ngươi xem.”
Nói rồi hắn lục trong áo.
Tên cao hưng phấn bước tới gần: “Đâu? Đưa ta xem!”
Hắn thầm tính: chỉ cần cầm được bản đồ, sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Thiếu niên đưa ra một cuộn da dê: “Đây… khụ khụ…”
Hắn còn chưa nói xong thì ho sặc sụa.
Tên cao mất kiên nhẫn, định đoạt lấy cuộn da thì…
“Phập!”
Một chủy thủ sắc bén cắm thẳng vào ngực hắn.
Đôi mắt hắn trợn trừng, không cam lòng hộc máu ngã xuống.
Thiếu niên thở dốc, thầm nghĩ: quả nhiên là thuốc mua giá cao có khác.
“Huynh trưởng!” Tên thấp gào lên, vung đao xông tới.
Thiếu niên rút chủy thủ, ném thẳng vào ngực hắn.
Tên còn lại cũng gục xuống, chết không nhắm mắt.
Thiếu niên ôm vai bị thương, lảo đảo đi về phía A Chiêu.
A Chiêu vẫn luôn dựng tai nghe ngóng. Nghe thấy tiếng vật nặng rơi, nàng ló đầu ra thì thấy thiếu niên toàn thân đẫm máu gục xuống đất.
Thiếu niên khó nhọc ngẩng đầu, vươn tay về phía nàng, thì thào: “Cứu… cứu ta… cầu xin…”
Chưa kịp nói xong, hắn ngất lịm đi.
Lượt xem: 28
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 36794