Chương 35: A Chiêu đi bên ngoài
Người dịch: Viễn Giả lai Ni
A Chiêu rót gần nửa ống trúc Hồi Xuân Đan đã vào miệng đại ca ca đang hôn mê bất tỉnh. Thấy hắn hô hấp đều đều, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy vai thiếu niên kia máu chảy đầm đìa, A Chiêu tiến lên xé mở quần áo nơi có vết thương.
Nàng lấy ra cao cầm máu do chính mình nấu, thuần thục bôi lên vết thương trông có vẻ đáng sợ kia. Máu từ từ ngưng lại, chẳng mấy chốc đã cầm máu được.
Xử lý xong vết thương, A Chiêu tiếp kiểm tra những chỗ khác. Trên lưng, trên đùi thiếu niên đầy những vết đao kiếm, khiến tiểu cô nương càng ngày càng đồng cảm với đại ca ca. Những vết thương này nhìn thôi đã thấy đau.
Ống trúc cao cầm máu nàng mang theo chẳng mấy chốc đã dùng hết. A Chiêu lại lấy từ trong sọt ra một nắm nguyệt kiến thảo còn tươi, nghiền nát rồi đắp lên các vết thương.
Xử lý xong một đống lớn vết thương, nàng nhẹ nhõm thở ra, lau mồ hôi trên trán.
Nghỉ ngơi một lát, ánh mắt A Chiêu không tự chủ được nhìn về hai cái xác bên cạnh. Nàng nhìn chằm chằm một lúc lâu, siết chặt nắm tay, như đang tự cổ vũ bản thân: “Không sợ, không sợ.”
Nàng cẩn thận bước tới gần một thi thể, chỉ liếc một cái đã vội dời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt kia. A Chiêu cúi người nhặt lên vũ khí của người đó, một thanh đao dài.
Cây đao này nhìn rất sắc bén, có thể đưa cho Diệp thúc thúc mang đi đốn củi. Còn nàng thì cầm Tiểu Hắc đi hái thuốc.
Thanh kiếm dài này cũng không tệ, thu luôn!
A Chiêu ôm hai thanh vũ khí nặng trĩu, rất hài lòng. Nàng định nhét chúng vào cái sọt nhỏ của mình, nhưng tiếc là sọt quá nhỏ, không nhét vừa.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng.
…
Bầu trời xám xịt, rừng khô không thấy cuối, vài con quạ đen đậu trên cành cây nhìn xuống bóng người đang di chuyển bên dưới.
Một tiểu cô nương mang theo cái sọt đầy thảo dược, hai tay kéo một thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh lê bước về phía trước.
Trên người thiếu niên có hai sợi dây bằng vải buộc vào, một đầu buộc ở eo hắn, đầu còn lại buộc vào một thanh đao và một thanh kiếm.
A Chiêu vừa kéo thiếu niên, thiếu niên kéo theo hai thanh đao kiếm. Cứ thế, đao kiếm được kéo lê theo phía sau thiếu niên.
Nghỉ ngơi một lúc, A Chiêu tiếp tục kéo thiếu niên rời đi. Nàng lo nếu còn ở lại chỗ cũ, sẽ lại gặp người xấu, nên quyết định vừa đi vừa tìm Tiểu Bạch và Diệp thúc thúc.
Ba tuổi A Chiêu hoàn toàn không nhận ra rằng, người đi lạc thật ra là chính nàng.
Nàng chỉ biết, mình là người dẫn đoàn đi hái thuốc, dù là Tiểu Bạch hay Diệp thúc thúc đều nên đi theo sau nàng. Quả nhiên, nàng chỉ mới đi được vài bước, quay đầu lại đã chẳng thấy hai người đâu.
“Phải tìm được họ a” A Chiêu nghĩ vậy, thở dài, nhìn quanh rồi cất giọng gọi khẽ: “Tiểu Bạch? Diệp thúc thúc?”
Nàng không biết rằng, phía sau mình là một màn sương trắng đang dần phủ kín. Trong lúc bất tri bất giác, tầm nhìn của A Chiêu bị sương che khuất.
Đột nhiên, A Chiêu tinh mắt nhìn thấy phía trước sương trắng lờ mờ có bóng dáng lay động, giống như là Tiểu Bạch.
Nàng vui mừng, vội kéo thiếu niên chạy tới: “Tiểu Bạch!”
Vì phải kéo theo thiếu niên và hai thanh vũ khí, nàng không thể chạy nhanh. Nhưng nàng vẫn cố bước nhanh, cuối cùng thoát ra khỏi vùng sương mù, tầm nhìn trở nên rõ ràng.
A Chiêu dừng lại, nhìn quanh. Phía sau cây xanh là vách đá đen tuyền. A Chiêu chớp mắt, lạ thật, lúc nãy hình như chưa thấy vách đá này?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng nghe tiếng Tiểu Bạch cấp bách gọi: “A Chiêu! A Chiêu!!!”
“Ta ở đây, Tiểu Bạch!” A Chiêu lớn tiếng đáp lại.
Tiểu Bạch nghe tiếng nàng, lập tức chạy tới. Chưa kịp đến gần, nó đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngươi bị thương?”
“Không phải ta.” A Chiêu vội vàng lắc đầu, chỉ thiếu niên đang nằm trên đất, “Là ca ca này bị thương.”
Tiểu Bạch nhìn kỹ thiếu niên: “Di?” Lại nhìn lần nữa: “Ân?”
Nó nhíu mày, ngạc nhiên, hắn lại không nhìn ra lai lịch của người này. Không phải người bình thường a.
Ngay lúc Tiểu Bạch đang định dùng năng lực để tra lai lịch thiếu niên, giọng Diệp Phong vang lên: “A Chiêu!”
Hắn vừa nghe thấy tiếng A Chiêu liền vội chạy tới. Thấy nàng bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi lại gần hơn, hắn cũng ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt khẽ biến: “Ngươi bị thương?”
“Không phải, là ca ca này bị thương.” A Chiêu chỉ vào thiếu niên.
Diệp Phong nhìn thấy thiếu niên toàn thân là máu thì sững sờ, từ đâu ra vậy?
“Ngươi không sao là tốt rồi.” Tiểu Bạch cũng phục hồi tinh thần, quay sang nhắc nhở: “Bên này rất nguy hiểm, ngươi không được chạy loạn một mình.”
A Chiêu lập tức phản bác: “Rõ ràng người chạy loạn là Tiểu Bạch và Diệp thúc thúc. Ta chỉ đi vài bước, quay đầu lại đã không thấy hai người.”
Tiểu Bạch trợn mắt: “Ha?”
Nó rõ ràng chỉ đi hái linh chi thôi mà, cái gì mà chạy loạn? A Chiêu là đang trả đũa!
Thấy hai người sắp cãi nhau, Diệp Phong vội lên tiếng: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau trở về, nếu không Lý đạo hữu sẽ lo lắng.”
…
“Mẹ, người đi lạc không phải con.” A Chiêu ủy khuất nói, “Con chỉ đi vài bước, quay đầu lại đã không thấy Tiểu Bạch với Diệp thúc thúc đâu.”
“Là họ đi lạc, con còn đi tìm họ nữa, trên đường thì gặp phải ca ca bị người xấu đuổi giết.”
A Chiêu kể lại sự việc, tuy mới ba tuổi nhưng khả năng diễn đạt cũng tạm ổn. Lý Kinh Tuyết xoa đầu nàng, hỏi:
“Lúc ấy, xung quanh con có đột nhiên thay đổi không?”
“Có, trời xám xịt, cây cối trọc lóc.” A Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Tiểu Bạch cau mày: “Gần Thiên Bích còn có nơi như vậy sao?”
Lý Kinh Tuyết lắc đầu: “Không phải Thiên Bích.”
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn nàng: “Vậy là nơi nào?”
Lý Kinh Tuyết đáp: “A Chiêu có thể đã đi ra bên ngoài rồi.”
Tiểu Bạch lập tức phản bác: “Không thể nào!”
“Sao lại không thể?” Lý Kinh Tuyết hỏi lại.
“Chúng ta tìm lối ra bao lâu còn chưa thấy, A Chiêu sao có thể dễ dàng ra ngoài được?”
Lý Kinh Tuyết phân tích: “Có lẽ A Chiêu dẫm trúng một trận pháp truyền tống nào đó và bị đưa ra ngoài.”
Diệp Phong trầm ngâm rồi gật đầu đồng tình: “Nói cũng có lý. Nếu không phải truyền tống trận, A Chiêu sao đột ngột biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện?”
Tiểu Bạch nghẹn lời. Đúng là lúc đó nó đang leo vách đá hái linh chi, Diệp Phong thì đào nhân sâm. A Chiêu rõ ràng vẫn ở sau lưng, phát ra tiếng động, nhưng tiếng động đột nhiên biến mất.
“Thiếu niên kia chính là bằng chứng A Chiêu đã ra bên ngoài.” Lý Kinh Tuyết liếc nhìn thiếu niên đang hôn mê bên kia.
Tiểu Bạch nhớ ra mình chưa kiểm tra lai lịch thiếu niên, lắc lắc đuôi: “Hắn đúng là không bình thường, chảy nhiều máu vậy còn chưa chết.”
Lý Kinh Tuyết nói: “Dù toàn thân đầy thương tích, nhưng nặng nhất là vai. Những vết còn lại đều không nguy hiểm đến tính mạng. Có vẻ kẻ đánh hắn đang đùa cợt, giống như mèo vờn chuột.”
Nàng cau mày: “Ta không thích kiểu hành hạ như vậy. Có thù thì trả, giết dứt khoát là xong.”
“Còn đao kiếm A Chiêu mang về,” Lý Kinh Tuyết nói tiếp, “đều là vũ khí hạ phẩm. Trong Thiên Bích không có loại này.”
Tiểu Bạch nhìn thiếu niên đang hôn mê, trầm ngâm một lúc rồi quyết định dùng năng lực nhìn thử lai lịch hắn.
Đôi mắt thú lóe lên ánh vàng, rồi ánh sáng tan đi.
…
Hảo thảm.
Thiếu niên này xuất thân từ đại gia tộc tu chân, được kỳ vọng rất cao từ khi còn trong bụng mẹ, còn đính hôn với tiểu thư một gia tộc khác. Nhưng khi sinh ra lại bị phát hiện là phế linh căn, hoàn toàn vô pháp tu luyện.
Cha mẹ hắn giao hắn cho trưởng bối nuôi dưỡng, còn bản thân đi khắp nơi tìm linh đan dị bảo chữa trị cho con. Nhưng tất cả đều vô dụng.
Năm hắn năm tuổi, mẫu thân mất tích. Cha hắn sau đó cũng biệt tăm.
Không có chỗ dựa, hắn bị đồng lứa bắt nạt. Nhờ trưởng bối giúp thì bị lạnh nhạt, sau đó còn bị đuổi khỏi chỗ ở, phải sống trong một tiểu viện cũ nát.
Năm mười lăm tuổi, vị hôn thê từ nhỏ cầm tín vật đến tận cửa để hủy hôn trước mặt mọi người.
Bị từ hôn xong, hắn bị trục xuất khỏi gia tộc, còn bị gia tộc hôn thê thuê sát thủ truy sát. Trong lúc chạy trốn, hắn gặp được A Chiêu.
…
Lý Kinh Tuyết cùng mọi người thương lượng, quyết định quay lại nơi A Chiêu từng biến mất xem có tìm được lối ra hay không.
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong ra ngoài. A Chiêu và Tiểu Bạch ở lại trông nhà.
A Chiêu nhìn Lý Kinh Tuyết đầy mong đợi: “Con không được đi cùng mẹ sao?”
Lý Kinh Tuyết suýt nữa mềm lòng, nhưng nghĩ đến truyền tống trận nguy hiểm, nàng nghiêm mặt nói:
“Con không thể đi. Con còn có việc quan trọng hơn.”
“Việc quan trọng hơn?” A Chiêu chớp mắt.
“Ca ca con nhặt về bị thương rất nặng. Cao cầm máu chúng ta gần hết rồi, con phải nấu thêm. Còn nữa…”
Lý Kinh Tuyết dừng lại: “Hôm nay mẹ vẫn chưa được uống nước thuốc Hồi Xuân Đan con nấu. Con giúp mẹ nấu một chén nhé? Mẹ về sẽ uống.”
“Dạ được ạ!” A Chiêu lập tức bị dời sự chú ý, lớn tiếng đáp. Cô bé hứa sẽ nấu cao cầm máu thật tốt, rồi nấu cả nước thuốc Hồi Xuân Đan chờ mẹ về nhà.
Tiểu Bạch: Hống trẻ con giỏi thật.
Chương 36: A Chiêu muốn cho đại ca ca làm a cha
Phương Đông Mặc ngủ cũng không yên, hắn mơ thấy thời thơ ấu của mình. Khi ấy, cha mẹ còn chưa mất tích, hắn vẫn là một đứa trẻ được cưng chiều. Nhưng rồi, một ngày nọ, cha mẹ hắn biến mất, và thái độ của những trưởng bối từng yêu thương hắn cũng thay đổi hoàn toàn.
Hắn bị các đường huynh đệ bắt nạt, trưởng bối làm ngơ, còn nói nếu không phải do hắn gây chuyện, người khác đã không bắt nạt hắn.
Có một lần, Phương Đông Mặc suýt nữa bị đánh đến chết. Hắn sốt cao suốt một ngày một đêm, thiếu chút nữa trở thành ngốc tử. Từ lần đó, hắn hiểu rằng trưởng bối trong tộc không đáng tin. Một phế vật không có linh căn như hắn, bọn họ sẽ không vì hắn mà đứng ra bảo vệ.
Các đường huynh đệ cũng không hòa thuận, nên hắn bắt đầu dùng mưu kế chia rẽ bọn họ. Cách đó rất hiệu quả, sau này hắn bị đánh ít đi nhiều.
Hắn lại mơ thấy vị hôn thê từng chơi đùa vui vẻ với mình thuở nhỏ, vào sinh nhật mười lăm tuổi của hắn đến trước mặt bao người từ hôn, còn nhục nhã hắn, nói rằng từng có hôn ước với hắn là vết nhơ không thể xóa trong đời nàng.
Sau khi bị từ hôn, hắn không còn giá trị với gia tộc, bị trục xuất…
Hắn hận, rõ ràng hắn chẳng làm gì sai, chỉ vì không có linh căn mà bị ức hiếp như vậy. Đáng giận, thật sự quá đáng giận…
“Đại ca ca sao vậy?” Một giọng nói mềm mại vang lên, một bàn tay nhỏ ấm áp xoa lên đầu Phương Đông Mặc. “Có phải gặp ác mộng không?”
“Chắc là vậy.”
Giọng nói ấy có chút tò mò: “Là mơ thấy có người cướp đồ ăn của huynh ấy sao?”
“Cũng có thể.”
“Hay là bị người khác đánh?”
“Chắc vậy.”
“Giống ta rồi, đáng thương giống nhau,” Giọng nói mềm mại dường như có chút vui vẻ.
Một giọng khác trầm mặc: “Ngươi vui à?”
“Vì đây là lần đầu tiên ta gặp người cũng bị bắt nạt giống mình.”
“… Như vậy thì có gì đáng để vui?”
“Tất nhiên là đáng rồi. Hiện giờ ta có mẹ, có Tiểu Bạch, người khác không bắt nạt được ta nữa. Ta cũng muốn giúp đại ca ca này.”
“…”
Ý thức căng thẳng của Phương Đông Mặc dần thả lỏng. Trong giọng nói ngây thơ ấy, hắn lại ngủ thiếp đi. Khi mở mắt lần nữa, hắn nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Trên cao là vài cụm mây trắng trôi lơ lửng.
Phương Đông Mặc sửng sốt: Ủa?
Hình như không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Tiểu cô nương kia đáng lẽ đưa hắn về nhà, sao giờ hắn lại đang nằm giữa đồng hoang?
Phương Đông Mặc chống tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía. Hắn lập tức thấy vách đá đen nhánh cao vút không thấy đỉnh ở gần đó.
Hắn: …
“Đại ca ca, huynh tỉnh rồi à?” Giọng nói mềm mại trong mơ vang lên bên tai.
Phương Đông Mặc quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu cô nương búi hai búi tóc, mặc y phục vá chằng vá đụp, đứng cạnh hắn.
“Vết thương còn đau không?” A Chiêu hỏi.
Phương Đông Mặc lắc đầu: “Cũng ổn, không đau lắm.”
Do trước đó vẫn luôn chạy trốn và mất máu quá nhiều nên giọng hắn khàn đặc.
A Chiêu đưa cho hắn một chén thuốc từ vỏ trai: “Đại ca ca, uống thuốc nào.”
Phương Đông Mặc cúi đầu ngửi thấy mùi thuốc Hồi Xuân Đan, nhận lấy chén, một hơi uống cạn.
Thuốc vào miệng, hắn cảm thấy cơn đau trên người dịu đi đáng kể. Đặc biệt là bụng vốn co rút liên tục cũng đã nhẹ nhõm hơn.
Một chén thuốc xong, sắc mặt Phương Đông Mặc thay đổi, hiệu quả thật lợi hại.
Thấy hắn uống nhanh gọn, A Chiêu vỗ tay khen ngợi: “Đại ca ca ngoan ghê, không giống Tiểu Bạch, uống thuốc là cứ càu nhàu.”
Tiểu Bạch hừ lạnh: “Ta đã khỏe rồi, không cần uống thuốc.”
Nó vừa lên tiếng đã khiến Phương Đông Mặc giật mình. Hắn cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bên cạnh A Chiêu, lông bù xù, bốn chân đen bóng, trông hơi giống chó.
Đây là linh thú gì vậy?
Tiểu Bạch nhận ra ánh mắt dò xét, kiêu ngạo ngẩng cằm: “Sao thế, bị khí chất cao quý của bổn tọa hấp dẫn à?”
Phương Đông Mặc nhìn về phía A Chiêu: “Đây là…?”
“Đây là Tiểu Bạch, còn ta là A Chiêu.” A Chiêu hỏi hắn: “Ca ca tên gì vậy?”
“Ta tên là Đông… Tây Môn Mặc.” Phương Đông Mặc ngập ngừng, rồi đổi họ.
Đông Phương gia đã trục xuất hắn, vị hôn thê kia còn sai người truy sát, nên đổi họ thì hơn.
Còn tên gọi…
Tiểu Mặc, đến với mẫu thân nào.
A Mặc, xem a cha làm cho con thanh mộc kiếm này…
Phương Đông Mặc sững người, lông mi khẽ rủ xuống. Hắn không muốn thay đổi cái tên do cha mẹ đặt cho.
“Tây Môn Mặc? Tên nghe lạ ghê.” A Chiêu lặp lại tên hắn.
Phương Đông Mặc cười cười: “Ta cũng thấy lạ thật.”
Hắn nhìn quanh, thấy không xa có một bếp lò bằng đá, trên đó là một cái nồi gốm đang bốc khói. Cạnh bếp lò có đống củi gọn gàng, vài chiếc ghế gỗ thô sơ và một cái bàn vuông thấp.
Ngoài ra… chẳng có gì khác.
Phương Đông Mặc trầm tư. Chẳng lẽ đứa nhỏ này cùng người nhà lên núi hái thuốc? Nhưng mà…
Nhìn cỏ cây xanh tốt xung quanh, hắn thầm nghĩ: Hóa ra gần Diệt Tiên Nhai còn có nơi thế này, mình cứ tưởng bốn phía nơi đó không có lấy một cọng cỏ.
“A Chiêu, cha mẹ muội đâu?” Phương Đông Mặc hỏi.
A Chiêu: “Mẹ ta lên Thiên Bích tìm đường ra rồi.”
“Thiên Bích?” Ánh mắt Phương Đông Mặc dừng ở vách đá đen gần đó. “Là cái kia à?”
“Đúng rồi!” A Chiêu gật đầu.
Phương Đông Mặc nhíu mày. Gần Diệt Tiên Nhai lại có vách đá thế này sao? Sao hắn chưa từng nghe nói?
“A Chiêu~” Giọng nói dịu dàng vang lên.
Mắt A Chiêu sáng rỡ, cô bé hí hửng chạy về hướng phát ra tiếng: “Mẹ~~~”
Phương Đông Mặc nhìn tiểu cô nương vui vẻ nhào vào lòng nữ nhân, nàng cúi người bế tiểu cô nương lên, hôn vào má bé: “Mẹ về rồi, có chuyện gì không?”
“Không ạ!” A Chiêu ôm cổ mẹ, nói lớn: “Con nhớ mẹ nhiều lắm!”
Nữ nhân mỉm cười: “Mẹ cũng nhớ A Chiêu.”
Lúc này, nam nhân lạnh lùng đứng bên cạnh mở miệng: “A Chiêu, để ta ôm con cho. Mẹ con vẫn còn bị thương.”
Nam nhân cao lớn đón lấy A Chiêu từ tay nữ nhân.
Phương Đông Mặc lặng người nhìn gia đình ba người hạnh phúc trước mắt, trong mắt ánh lên nét ngưỡng mộ.
“Mẹ ơi, đại ca ca tỉnh rồi.” A Chiêu nhớ ra gì đó, nói.
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong lúc này mới chú ý đến thiếu niên đang ngồi trên bãi cỏ. Lý Kinh Tuyết bước tới, mỉm cười: “Ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?”
Ánh mắt ôn hòa của nàng khiến Phương Đông Mặc bất giác nhớ đến dáng vẻ không rõ ràng lắm của mẫu thân trong ký ức.
“Ta rất ổn. Cảm ơn dược của các ngươi.” Phương Đông Mặc lễ phép cúi đầu. “Cho hỏi… đây là đâu vậy?”
Lý Kinh Tuyết nhìn hắn, không trả lời ngay.
Phương Đông Mặc tưởng nàng khó xử, vội nói: “Tiền bối yên tâm, sau khi rời khỏi đây, vãn bối tuyệt đối sẽ không tiết lộ gì với người ngoài.”
Hắn tưởng đây là nơi ẩn cư của gia đình A Chiêu.
Dù sao, hiện tại hắn vẫn còn bị thương, cần lưu lại đây để dưỡng thương trước.
“Ta không lo chuyện đó.” Lý Kinh Tuyết mỉm cười. “Chỉ đang nghĩ nên giải thích thế nào để ngươi hiểu rõ đây là nơi nào.”
“A?” Phương Đông Mặc mờ mịt.
“Ngươi biết Diệt Tiên Nhai chứ?”
Phương Đông Mặc gật đầu: “Biết, là cấm địa lớn nhất tu chân giới. Trước khi ngất xỉu ta còn ở gần đó.”
“Nơi này chính là đáy vực của Diệt Tiên Nhai.”
Phương Đông Mặc ngẩn ra, rồi chấn động, đồng tử co rút: “Là… đáy vực Diệt Tiên Nhai?”
Tim hắn đập nhanh hơn. Là thật sao?
“Đúng thế, ngươi cùng con gái ta bị truyền tống trận pháp đưa vào đây ngoài ý muốn.”
“Vậy… tiền bối.” Giọng Phương Đông Mặc mang theo khẩn thiết. “Ngài đã ở đây từ lâu rồi sao? Mười năm trước… có người nào khác từng vào đây không?”
Lý Kinh Tuyết lắc đầu: “Ta mới rơi từ trên nhai xuống, ở đây chưa tới nửa tháng nên cũng không rõ.”
Phương Đông Mặc ánh mắt thoáng ảm đạm.
“Ngươi đang tìm người sao?”
Phương Đông Mặc khẽ gật đầu, mím môi: “Vâng. Ta tìm người.”
Hắn muốn tìm cha mẹ. Hắn nhớ trưởng bối từng nói, hành tung cuối cùng của họ là quanh khu vực Diệt Tiên Nhai. Sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, hắn đã lần theo đó mà đi.
Hy vọng có thể tìm thấy cha mẹ mình.
“Vậy trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt đã.” Lý Kinh Tuyết nói. “Diệt Tiên Nhai rất lớn. Đợi khi khỏe hẳn, ngươi hãy tiếp tục tìm người.”
A Chiêu lặng lẽ liếc nhìn thiếu niên đang ngồi ngây ra bên bãi cỏ, quay đầu ghé tai Tiểu Bạch thì thầm: “Đại ca ca sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Tiểu Bạch: “Ai biết được.”
Nó nhìn sang A Chiêu, thấy vẻ mặt tiểu cô nương mang theo chút hưng phấn, lập tức cảnh giác: “Ngươi lại muốn làm gì?”
A Chiêu nhỏ giọng: “Ta muốn hỏi đại ca ca có chịu làm a cha của ta không.”
Tiểu Bạch: …
Nó nhìn A Chiêu bằng ánh mắt khó diễn tả: Ngươi còn chưa quên vụ tìm a cha à?
“Đại ca ca trông đẹp trai, có thể làm a cha của ta.” A Chiêu phân tích với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch liền, đây vẫn là nhìn mặt a.
“Hai đứa đang nói gì vậy?” Một cái bóng bao phủ lấy A Chiêu và Tiểu Bạch.
A Chiêu và Tiểu Bạch quay đầu, thấy Diệp Phong đứng phía sau.
A Chiêu cười híp mắt: “Ta đang nghĩ không biết đại ca ca kia có thể làm a cha của ta không.”
Diệp Phong: ??!
Cái gì cơ?
Tại sao? Tại sao A Chiêu lại muốn hắn làm a cha? Vậy hắn thì sao?
“Ngươi… hắn…” Diệp Phong nhìn A Chiêu, lại nhìn thiếu niên kia, hoang mang hỏi: “Tại sao lại là hắn?”
A Chiêu: “Vì A Chiêu muốn có một a cha mà ~”
Diệp Phong im lặng, rồi cắn răng: “Ta cảm thấy hắn không thích hợp.”
“Sao vậy? Nhưng ta thấy rất hợp.” A Chiêu nhìn về phía Phương Đông Mặc, lý do là: “Đại ca ca rất đẹp trai.”
Lượt xem: 30
Số người xem: 26
Mã ID của bài viết này là: 36795