Chương 20: Thầy Tài
Từ lúc tới sân trường, chị ba, anh tư, anh năm đều tự mình tách ra đi tìm bạn học năm ngoái của mình chơi, chỉ có Tiểu Hàm đi theo cùng cha. Hiện tại thầy giáo vào lớp. Trước tiên sẽ đi đóng tiền học cho ba người chị ba, anh tư, anh năm…. Rồi mới tới ghi danh đi học cho Tiểu Hàm.
Thầy giáo dạy lớp một là thầy Văn Tài, thầy độ chừng trên dưới ba mươi tuổi. Mặc áo sơ mi màu xanh thúc lưng, trông trang trọng và lịch thiệp. Thầy ngồi ở chỗ bàn của mình, tay cầm viết, lật sổ ghi tên danh sách, đồng thời thu tiền học phí của học sinh. Có học sinh nhà quá nghèo, chỉ ghi danh, rồi thì hẹn lại một vài ngày sẽ đóng.
Tới phiên cha Liên, ông liền lấy trong cặp của Tiểu Hàm ra một bộ hồ sơ rồi đưa tới cho thầy giáo. “Thưa thầy, cho tôi ghi danh cho con gái út của tôi đi học ạ.”
Thầy Tài vừa ngẩn đầu liền nhận ra cha Liên. Cũng phải thôi, trong nhà có năm người con, mỗi khi mấy anh chị của Tiểu Hàm tới tuổi đi học, đều là cha Liên đưa tới đây ghi danh, năm nào cũng gặp, chưa kể còn gặp nhau ở bên ngoài vài lần, cho nên quen biết lẫn nhau cũng là bình thường.
“Anh Liên tới ghi danh cho con đi học hả?” Thầy Tài cười nói một tiếng, tầm mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Tiểu Hàm. Nhìn thấy Tiểu Hàm ngoan ngoãn đứng ở phía sau cha Liên, ông thoáng hài lòng gật gật đầu. Nghĩ thầm, cô nhóc này trông có vẻ ngoan ngoãn, không giống thằng nhóc Tứ Tự kia.
“Em là Liên Tiểu Hàm?” Thầy Tài nhìn Tiểu Hàm hỏi.
Tiểu Hàm bước lên một chút, mới ngoan ngoãn gật đầu với thầy Tài, nói: “Dạ thưa thầy, em là Tiểu Hàm, em chào thầy ạ!”
Rất nhiều đứa nhỏ khi học cấp một đều là xưng hô thầy/ cô và con, nhưng do ký ước của kiếp trước, tiếng con có chút khó mở miệng, nên từ lúc bắt đầu cô cứ xưng bằng em. Bất quá cũng có không ít người xưng hô như vậy, cho nên kiểu xưng hô của Tiểu Hàm cũng không làm cho người ta thấy lạ.
Mà thầy Tài thấy Tiểu Hàm không có sợ sệt hay lóc chóc như những đứa bé khác, thầy Tài càng thêm hài lòng về cô, nghĩ rằng, có lẽ thầy chọn được lớp trưởng cho năm học mới này rồi. Thầy Tài gật đầu, hơi mỉm cười, giọng ôn hòa nói:
“Ừ, tốt! Về sau ráng đi học đều nha em!”
“Dạ!” Tiểu Hàm đáp.
Ở phía sau còn nhiều người chờ đợi, cho nên thầy Tài cũng không nhiều lời, ông cúi đầu viết viết vài chữ, xong mới ngẩng đầu nhìn về phía cha Liên, hỏi:
“Tiền học phí cho bé là bốn mươi ba ngàn. Anh Liên đóng hôm nay luôn hay chờ thêm vài hôm?”
Cha Liên vội móc tiền trong túi ra, thưa dạ nói: “Dạ tôi đóng luôn thầy ơi!” Rồi đếm tiền đưa qua cho thầy Tài.
Thầy Tài nhận lấy tiền, đếm đủ rồi thì kẹp vào sấp tiền trong tập hồ sơ bên cạnh, mới gật đầu nói với cha Liên.
“Xong rồi đó anh Liên. Anh dẫn con bé về được rồi, ngày mai tám giờ sáng anh đưa con bé tới lớp học nhen. Giống mấy năm trước, vào học lúc tám giờ, học tới mười một giờ rưỡi thì ra về. Một tuần được nghỉ ngày thứ năm và ngày chủ nhật.”
“Dạ tôi biết rồi, tôi cảm ơn thầy, thưa thầy tôi về.” Cha Liên khép nép thưa dạ với thầy Tài, xong thì đẩy đẩy hai cái, nói: “Thưa thầy về đi con.”
Tiểu Hàm hơi có chút buồn cười vì sự khép nép của cha Liên, nhưng cũng không lấy làm lạ. Thời này hầu như đa số các phụ huynh đều là có dáng vẻ khép nép nịnh bợ lấy lòng đối với các giáo viên như vầy, cho nên hành động của cha cô cũng không xem là kỳ quái. Lúc này bị cha Liên đẩy đẩy nhắc nhở, Tiểu Hàm vội khoanh tay về phía thầy Tài, cười ngọt ngòa thưa một tiếng.
“Thưa thầy em về!”
Thầy Tài cười gật đầu với hai cha con một cái, rồi quay vẫy tay gọi phụ huynh kế tiếp.
Hai cha con cùng nhau ra khỏi lớp, lúc này bên ngoài trời đã lên nắng, cha Liên liền lấy áo khoác che nắng ra giúp Tiểu Hàm mặc vào. Cha Liên nói: “Vừa rồi con đã nghe lời thầy dặn rồi chưa? Về sau buổi sáng phải dậy sớm để đi học nghe chưa? Một tuần được nghỉ hai ngày, thứ năm và chủ nhật. Ngày nghỉ cha mẹ cho phép con ngủ nướng, còn bình thường là phải dậy sớm đi học đấy.”
Tiểu Hàm ngoan ngoãn gật đầu dạ một tiếng. Nghĩ tới một tuần nghỉ hai ngày là thứ năm và chủ nhật, cô liền nhớ hồi tiểu học vào đời trước của cô. Khi đó lịch nghỉ trong tuần đúng là như vậy. Về sau mới đổi thành nghỉ thứ bảy và chủ nhật. Nhưng cô cũng không nhớ rõ ngày thay đổi kia là ngày nào, chỉ biết hình như cuối năm lớp một hai là cuối năm lớp hai lớp ba gì đó. Cô thực sự không nhớ lắm.
“Hù!” Tứ Tự cùng mấy người Nhị Hương lúc này cũng ôm cặp chạy tới, Tứ Tự cười hì hì hù Tiểu Hàm một tiếng.
………
Chờ năm cha con về tới nhà đã là hơn nửa tiếng sau đó. Mẹ Bao đang quét sân dọn dẹp nhà cửa, thấy mấy cha con đi về, liền hỏi:
“Ủa sao anh và các con về sớm vậy? Hôm nay chưa đi học hả?”
Cha Liên gật đầu: “Ừ, anh nói mà em không chịu tin. Hôm nay chỉ ghi danh đóng học phí thôi, còn chưa có đi học. Đã mấy năm rồi bộ không nhớ sao? Còn bắt các con mang tập sách theo nặng nhọc.”
Thật lòng cha Liên không sợ các con nặng nhọc, mà là ông xấu hổ thôi. Tuy rằng cũng có nhiều người mang cặp sách theo cho con của họ, rồi thì mang về, nhưng mà khi nhìn thấy những người đi tay không tới đăng ký rồi về, ông cảm thấy có chút xấu hổ. Người ta lần đầu không biết mới đem cặp theo, còn ông, có tận năm đứa con, mà năm nào cũng tay xách nách mang ngày khai giảng, thật sự là…
Mẹ Bao lại không hiểu chồng mình nghĩ cái gì, nghe nói như thế, còn thật thản nhiên mà nói.
“Nặng cái gì mà nặng, nặng cũng phải ráng mang, mai mốt mỗi ngày đi học đều mang cặp, hôm nay mang cũng là mang, nặng mang riết thì quen. Tụi nhỏ cũng đi học mấy năm rồi, anh lo dư thừa.”
Tiểu Hàm thấy cha mẹ mỗi người một lý, chỉ có thể nhúng vai cười lắc lắc đầu rồi xoay người đi vào nhà. Cô cần thay quần áo a.
Đồ đi học là đồ mới, cho nên phải giữ kỹ không thể mặc ở nhà.
Vừa thay quần áo xong, Mẹ Bao đã đi vào phòng lôi kéo tay Tiểu Hàm hỏi.
“Tiểu Hàm, hôm nay tới trường thấy vui không con?”
Tiểu Hàm ngoan ngoãn trả lời. “Dạ vui, con gặp thật nhiều bạn, cha còn dẫn con đi tham quan trường nữa. Trường lớn và đẹp lắm mẹ, lớp học cũng đẹp.”
“Ừa, vui là được rồi. Vậy về sau con có thể một mình ngồi trong lớp với các bạn học được không?”
“Dạ được ạ!”
Mẹ Bao vẫn là còn lo lắng chuyện con gái mất trí nhớ, tuy bình thường bà đối xử với con gái út giống với những đứa khác, nhưng thật lòng bà vẫn còn lo lắm. Mất trí nhớ ah, nếu không nhắc, không kể không giải thích, trong con mắt và suy nghĩ của con gái nhỏ, bà cũng chẳng khác gì người xa lạ. Bà thì không sao, bà chỉ lo cho con gái,cảm thấy xa lạ rồi sống không vui vẻ. Cũng may, thời gian qua con gái không có gì khác lạ, tuy rằng ít hoạt bát hơn so với trước kia một chút, nhưng lại có vẻ càng hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
04/02/24
Lượt xem: 20
Số người xem: 20
Mã ID của bài viết này là: 16790
Thank