Chương 21: Chỗ ngồi phong ba
Sáng ngày hôm sau, đúng năm giờ ba mươi, Mẹ Bao đi vào phòng gọi mấy người Tiểu Hàm thức dậy, tắm rửa ăn uống chuẩn bị đi học.
Tiểu Hàm dậy, đầu tiên là đi ra sân hoạt động thể dục một hồi, sau đó mới chậm rãi chờ khô mồ hôi rồi mới tắm rửa rồi ăn uống.
Mà Nhị Hương thức dậy liền đi phụ giúp mẹ Mẹ Bao việc trong bếp.
Tam Xạ thì đi ra sau vườn ôm củi hôm qua mới chặt xong đem đi phơi trước sân.
Chỉ có Tiểu Hàm và Tứ Tự là không giúp được việc gì. Tứ Tự là lười không thích làm việc, còn Tiểu Hàm thì có muốn làm phụ cũng không ai cho. Cho nên cô mới có thời gian ra sân tập thể dục.
Đúng bảy giờ, mấy anh em Tiểu Hàm liền ôm theo cặp sách ra cửa đi học. Vừa ra khỏi cửa nhà, Tam Xạ liền đi qua giúp Tiểu Hàm xách cặp sách. Tiểu Hàm vui vẻ đưa cặp sách cho anh mình xách phụ, thoải mái hưởng thụ cảm giác làm em út nhỏ được cưng chiều.
Bảy giờ ra khỏi cửa, tới bảy giờ bốn mươi mấy anh em mới tới trường.
Vừa vào cổng trường, Tứ Tự giống như con ngựa thoát cương, thoắt một cái ôm theo cặp sách chạy đi tìm đám bạn, Nhị Hương và Tam Xạ cũng không kêu cậu lại, mà nắm tay dẫn Tiểu Hàm vào lớp một.
Trong lớp học lúc này đã có rất nhiều người, bên trong có bạn học nhỏ, có phụ huynh của các bạn học nhỏ ấy. Thấy có người vào lớp, những phụ huynh học sinh cùng các bạn nhỏ ngửa đầu nhìn qua.
Nhị Hương thấy có nhiều người nhìn về phía mấy chị em, có chút lúng túng. Tam Xạ thì phản ứng bình thường, biểu cảm vẫn nhàn nhạt như cũ. Tầm mắt của anh đảo một vòng trong lớp học, sau đó chỉ vào vị trí bàn đầu tiên bên dãi bàn nữ, nói:
“Em ngồi bàn nhất đi, ngồi ở đây nhìn thấy rõ, ngồi gần thầy, có gì không hiểu có thể hỏi thầy!”
Tiểu Hàm nhìn vị trí anh chỉ, nhíu mày lắc lắc đầu.
“Em không thích chỗ này, em thích ngồi bàn gần cuối!”
Nhị Hương vội nói: “Đừng ngồi bàn cuối, ngồi bàn cuối thường đều học hạng bét đó.”
Tiểu Hàm nghe vậy thì ngẩng ra một chút, nghĩ nghĩ, cô liền hiểu vì sao chị Nhị Hương có suy nghĩ như thế này. Cái này cũng là do tâm lý tạo thành mà thôi.
Thường thì người nhút nhát, hoặc không thích học, hoặc học không giỏi, thiếu tự tin… thì đều sẽ lựa chọn vị trí xa với bụt giảng của giáo viên một chút, là vì sợ bị thầy chú ý, bị thầy nhìn thấy sẽ gọi trả bài, một phần cũng là vì ngồi ở xa thầy thì có thể lôi kéo bạn bè nhỏ giọng nói chuyện trong giờ học mà không sợ bị thầy phát hiện. Cứ thế vô tình chung mà hình thành một quy luật tự nhiên, rằng những người ngồi bàn bét thường là học sinh có thành tích kém.
Nhưng dù vậy, Tiểu Hàm vẫn thích ngồi bàn gần cuối. Bởi cảm giác chỉ cần nhấc đầu là có thể quan sát được mọi người tốt hơn loại cảm giác đưa lưng cho mọi người quan sát.
Tam Xạ và Nhị Hương thấy Tiểu Hàm nhất quyết muốn ngồi bàn kế cuối, dù bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chiều theo ý của cô, để Tiểu Hàm tự chọn vị trí cho mình. Đó là vị trí đầu bên phải bàn kế cuối.
Ở trường này học sinh có quyền tự chọn chỗ ngồi của mình. Chỉ cần không vượt quá quy định số học sinh ngồi trong một bàn, và không có mâu thuẫn tranh dành chỗ, thì học sinh chọn ngồi chỗ nào, thì từ đó tới hết năm học, chỗ ngồi đó sẽ là của học sinh đó.
Cái này cũng là do các anh chị kể lại Tiểu Hàm mới biết, nó cũng gần giống với ký ức thời điểm học hồi đời trước của cô.
Tiểu Hàm ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn không tính qua được thầy Tài giáo viên chủ nhiệm mới của mình.
Thời điểm thầy Tài bước vào cửa, ánh mắt đảo qua các bạn nhỏ trong lớp một cái, sau đó tầm mắt dừng ở vị trí của Tiểu Hàm đang ngồi. Ông có ấn tượng rất tốt với Tiểu Hàm, bởi vậy vừa nhìn thấy cô, ông liền nhận ra cô ngay. Thầy Tài nhìn vị trí Tiểu Hàm ngồi, lại đảo mắt nhìn mấy vị trí ở mấy bàn đầu bên dãi bàn nữ. Nhìn thấy có một bạn học nữ to con lại ngồi vị trí bàn đầu, thầy hơi nhíu nhíu mày.
Thầy Tài dừng một chút, liền đem cặp da của mình để vào bàn giáo viên ở bụt giảng, rồi cầm theo cây thước đi xuống vị trí bạn học nhỏ to con kia, cầm cây thước gõ nhẹ vào bàn, nói: “Bạn học, em đổi vị trí xuống bàn cuối ngồi nhé. Đổi cho bạn học Tiểu Hàm lên đây ngồi có được không?”
Thầy Tài hỏi cũng không đợi bạn học nhỏ lớn con kia trả lời, đã tự quyết định mà giơ cây thước chỉ chỉ về phía Tiểu Hàm, kêu cả họ và tên của cô lên nói:
“Liên Tiểu Hàm, cầm tập sách đi lên đây ngồi!”
Ngày đầu đi học đã bị thầy điểm danh kêu họ tên, Tiểu Hàm rất là “…”. Cô rất muốn nói với thầy cô muốn ngồi ở vị trí này, nhưng còn chưa mở miệng, thầy đã dành nói trước:
“Thân hình có một nắm hà, ngồi tuốt ở dưới đó sao nhìn thấy bảng mà học hả?”
Tiểu Hàm chỉ có thể ủ rũ ôm theo cặp sách, dưới ánh nhìn tò mò hóng hớt của các bạn mà đi lên. Mà ở bàn nhất chỗ này, bạn học nữ to con dù không tình nguyện nhưng cũng không dám cãi lời thầy, mò tay vào hộc bàn lấy cặp da rồi ôm theo cặp da đi xuống vị trí bàn cuối. Nhưng dù không nói, vẫn có thể nhìn ra được cô bạn học này rất là không vui rất là bực bội. Bởi vì lúc đi ngang qua Tiểu Hàm, cô nàng cố ý dùng bả vai hất vào cái đầu nhỏ của Tiểu Hàm nữa mà, nếu không phải Tiểu Hàm né kịp, chỉ sợ bị hất ngã xuống đất.
Thầy Tài nhìn thấy thế, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có mở miệng nói cái gì.
Tiểu Hàm nhìn thầy Tài, lại quay đầu nhìn về phía bạn học nữ vừa nãy, cô không trách cô bé kia, đổi lại nếu thời điểm tuổi của cô bằng tuổi cô bé đó, lại bị giáo viên của mình đổi chỗ kiểu như vậy, cô cũng sẽ tức giận.
Nhưng cô cũng không dám nói thầy làm sai, bởi… bạn học kia đúng là hơi to con, ngồi ở đó thực sự là đã chắn tầm nhìn của các bạn ngồi bên dưới. Dù không có cô, thầy cũng sẽ điểm danh một bạn học khác nào đó tới đổi chỗ ngồi mà thôi.
Tiểu Hàm có thể hiểu và thông cảm hành động của thầy giáo và của bạn học, nhưng mẹ của cô bạn học to con kia lại không thông cảm được việc đổi chỗ này của giáo viên. Lúc này bên chỗ cửa sổ còn có rất nhiều phụ huynh không yên tâm con của mình lần đầu đi học cho nên vẫn còn đứng nán lại ở đó trông chừng. Vừa lúc thấy hết tình huống vừa rồi. Mẹ của bạn học lớn con lập tức bất mãn. Vừa rồi bà và con gái đã giành giật với một phụ huynh khác mới giành được vị trí bàn nhất cho con gái nhỏ, sao có thể chấp nhận bị đổi chỗ như thế này. Vì thế bà chạy tới chỗ cửa ra vào đứng nói vọng vô.
“Thầy ơi, chỗ ngồi đó là tôi xí chỗ trước cho con gái tôi, thầy đừng có đổi vị trí của con bé thầy ơi, tôi đưa con tôi đi học, thầy cho con bé ngồi ở bàn chót rồi con bé học dốt thì sao hả thầy?”
Thầy Tài đi dạy đã nhiều năm, kiểu phụ huynh nào cũng đã gặp qua. Cho nên ông cũng không hoang mang sợ hãi, mà bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ kia, ôn hòa lễ độ đáp lời.
“Chị thông cảm, con bé hơi to con, ngồi phía trước sẽ chắn tầm mắt của các bạn học nhỏ phía sau, cho nên tôi buộc phải dời bé xuống bàn dưới.”
“Sao được thầy? Thầy như vậy là không công bằng a, có nhiều đứa cũng lớn con như con gái của tôi ngồi ở mấy bàn đầu sao thầy không kêu chúng đổi chỗ, mà chỉ kêu một mình con tôi đổi chỗ vậy? Làm vậy là không công bằng đâu thầy.” Bà vừa nói xong, những phụ huynh có con lớn khác liền bất mãn nhìn bà. Mà thầy Văn Tài cũng thu hồi nụ cười trên mặt lại, sắc mặt nghiêm nghị nói:
“Tôi còn sắp xếp vị trí của các cháu, tôi đối đãi với các học sinh đều công bằng, chị yên tâm đi.” Nói xong liền xoay người không nhìn người phụ nữ nữa, mà bắt đầu đi trở về bàn giáo viên của mình.
Ngồi vào ghế, cầm cây thước gõ lên bàn ba cái, mới nghiêm giọng nói lớn.
“Các em học sinh nữ cầm theo tập sách của mình rời chỗ ngồi đi lên trên đây để tôi sắp xếp vị trí chỗ ngồi.”
Thấy thầy có hành động này, các phụ huynh đứng ở bên ngoài cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Ngoài một số người vì đưa con tới trễ không thể lựa chọn chỗ ngồi theo ý cho con của mình, còn lại đa số mọi người đều là tự mình chọn chỗ tốt cho con. Có người thì xem hướng gió để con ngồi vị trí có gió cho mát, có người thì chọn vị trí không bị nắng chiếu vào… Đều là các vị trí được họ kỳ công lựa chọn. Hiện tại chỉ vì một người mà làm con của họ phải thay đổi chỗ ngồi, có vài người rất là bực mình. Vì thế ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bắt đầu trở nên không có thiện ý.
Thậm chí Tiểu Hàm bên này cũng có chút bị ghét lây.
Nhưng thầy Tài lại giống như không nhìn ra cảm xúc của các phụ huynh bên ngoài, ông là giáo viên lớp này, ông có quyền quản lý lớp học của mình, còn chưa có phụ huynh nào có thể làm ảnh hưởng tới quyền uy của ông.
Lúc này, Tiểu Hàm đã lần nữa lôi cặp sách của mình ra rồi ôm theo cặp sách đi lên trên bụt giảng. Mấy bạn học nữ khác cũng lo sợ ôm theo cặp từ từ rời vị trí, vừa đi vừa dùng ánh mắt bất an mà nhìn về phía cửa sổ tìm kiếm bóng dáng người thân của mình.
Chờ các bạn học nữ đều cùng nhau đi lên bụt giảng, phía dưới dãi bàn học bên nữ đã trống không, thầy Tài mới cầm thước đứng lên, tầm mắt đảo qua mấy cái đầu nhỏ, sau đó chỉ cây thước vào Tiểu Hàm và hai bạn học nữ nhỏ con khác, nói.
“Ba người các em đi xuống ngồi ở bàn nhất.”
Tiểu Hàm “dạ” một tiếng, ôm theo cặp da đi trở về vị trí đầu bàn nhất lúc nãy. Hai bạn học nhỏ kia cũng lí nhí dạ một tiếng, rồi co rụt ôm cặp đi theo phía sau Tiểu Hàm, ngồi vào vị trí bàn nhất.
Thầy lại tiếp tục chỉ cây thước vào ba bạn học nữ khác có vóc dáng hơn so với nhóm người, nói: “Ba em xuống ngồi bàn nhì.”
Cứ thế rất nhanh thầy đã sắp xếp chỗ ngồi của các bạn học nữ xong, thầy Tài cũng không để yên cho bên bạn học nam. Ông gõ thước vào bảng kêu các bạn nam ôm theo cặp sách lên bụt giảng chờ sắp chỗ ngồi mới.
Lúc này ngoài cửa có phụ huynh nhịn không được, mở miệng nói:
“Thầy ơi, bên con gái bên này có người có ý kiến, chứ bên con trai chúng tôi không ai có ý kiến gì, hay là thầy đừng đổi chỗ của mấy đứa nhỏ được không thầy?”
Thầy Tài sao có thể nghe lời nói của phụ huynh kia. Nếu đã đổi chỗ, phải đổi hết cả lớp, bằng không bọn họ lại nói ông bất công. Nếu từ đầu có người nghĩ ông bất công, vậy ông liền xử lý công bằng để khỏi ai phải nói.
Cứ thế thầy Tài giống như không nghe được lời nói của phụ huynh kia, tiếp tục xếp chỗ bên học sinh nam. Lúc này rất nhiều phụ huynh đều bất mãn rồi. Nhưng không ai dám ở trước mặt nói thầy giáo cái gì, bởi vì con của họ còn phải đi học. Cuối cùng mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt trách cứ nhìn mẹ của bạn học nữ lớn con lúc nãy. Họ nghĩ, nếu vừa rồi người này không nói nhao nhao, thì thầy giáo cũng đâu có sắp xếp chỗ ngồi lại đâu.
Có người nói: “Chời ơi cái chỗ ngồi đó của thằng con tui bị nắng á, ngồi ở đó xong trở về nó bệnh rồi sao chời.”
Tiểu Hàm nhìn rõ hết mọi thứ, nhưng cô cũng không có tỏ thái độ gì. Tóm lại hiện tại cô cũng đang rất không vui mà. Cô vẫn thích ngồi bàn áp chót a.
Còn thầy Tài, lúc nãy đúng là có chút bực mình mới đi sắp xếp toàn bộ chỗ ngồi cho các học sinh, làm việc mà trước giờ chưa từng làm. Nhưng hiện tại sắp xếp xong, đột nhiên cảm thấy học sinh ngồi như vậy nhìn rất là thuận mắt. Ông nghĩ, xem ra về sau sẽ khôgn để học sinh tự chọn chỗ ngồi nữa, ông sẽ tự mình sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh.
03/03/24 (tháng 3 a, mấy bữa trước tưởng tháng 2 nên để ngày chỉnh sửa là tháng hai. Thực tế là tháng 3 mới biên tập lại nha các tình yêu.:
(Truyện được cắt ghép biên tập lại, sẽ có thêm nhiều tình tiết và nhân vật mới, nội dung có lẽ cũng sẽ có chút thay đổi để hợp nhãn hơn đối với góc nhìn của các bạn đọc bây giờ. Nhưng Ni cũng chỉ chỉnh sơ sơ mà thôi, không có thời gian chỉnh sửa toàn bộ, nên có chi sơ sót, mong các bạn mạnh dạng góp ý để Ni hoàn thiện tác phẩm hơn nhé.
À, năm 2024, có bạn nào đang đọc bộ truyện này không? Nếu có thì hãy để lại bình luận để Ni biết rằng vẫn còn có bạn đọc theo dõi Tiểu Hàm nhà của chúng ta nhé.
Cảm ơn và yêu các bạn.)
Lượt xem: 21
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 16791
Thanks, truyện hay lắm
THank.