HỌC Y Ở THẾ GIỚI SONG SONG

Tác Giả: Viễn Giả Lai Ni

(Truyện đã được tác giả biên tập lại vào ngày 21/08/2023)

 

Chương 4: Cá thật nhiều

 

Hiện tại trời trong nắng ấm, gió mát hiu hiu, trong gió còn mang theo hơi nước cùng hương mạ từ ngoài ruộng. Gió thổi làm lá cây trên cành reo xào xạc, còn có tiếng chim chóc hót ríu rít, tiếng nói cười của mấy đứa bé. Khung cảnh lúc này thực sự rất yên ả.

 

Tiểu Hàm híp mắt, hít một hơi thật sâu, cô rất hưởng thụ cái không khí yên bình này, nó làm tâm tình của cô thật thư thái. Tiểu Hàm nghĩ, có lẽ do đời trước cô không tiếc nguy hiểm mà lao ra cứu đứa bé kia, bởi vậy cũng xem như tích được công đức, cho nên ông trời mới ban cho cô cơ duyên tuyệt vời như thế này.

 

Đang lúc Tiểu Hàm hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, thì giọng của Tứ Tự chợt vang lớn ở bên tai.

 

“Út, út! Tiểu Hàm em nhanh giật cần câu kìa, cá cắn câu của em rồi kìa!”

 

Tiểu Hàm phục hồi tinh thần, đồng thời cũng cảm giác được cần câu trên tay mình bị kéo về phía trước, đây là cá đã cắn câu a. Tiểu Hàm vui vẻ nắm cần câu giật mạnh lên, một con cá rô to cỡ ba ngón tay theo dây câu bị kéo vụt lên khỏi mặt nước.

 

“Oa, cá rô to quá!” Mấy đứa nhỏ ngồi câu gần đó nhìn thấy con cá rô trên dây câu của Tiểu Hàm, lập tức há to miệng oa một tiếng, đầy hâm mộ mà nhìn Tiểu Hàm. Đối với bọn họ, câu được ba con cá nhỏ còn không bằng câu được một con cá to.

 

 

“Tiểu Hàm may thật!” Anh họ Tứ Tứ hâm mộ cảm thán một tiếng.

 

 

Tứ Tự cũng nhảy cẫng lên, hào hứng nói: “Đã thiệt! Cá thật lớn!” Nói xong liền buông cần câu trên tay xuống chạy đi qua giúp Tiểu Hàm gỡ cá khỏi dây câu.

 

 

Cá rô to có lực vùng vẫy rất mạnh, cộng thêm nhiều vây nhọn, nếu không cẩn thận sẽ bị nó đâm cho chảy máu. Nhưng Tứ Tự rất quen với việc này, bởi vậy động tác rất lưu loát, chẳng mất bao lâu con cá đã bị bỏ vào thùng nước.

 

Tứ Tự nói: “Mồi đã bị cá nuốt rồi, để anh móc mồi khác cho em.”

 

Mồi câu thời này có nhiều loại, như là con giun, con sâu trong lá cây, con ốc cắt thành từng miếng nhỏ, con tép, con cua ốm…

 

Mồi câu hôm nay của anh em bọn họ là từ con giun trong đất. Trong đất ở sau vườn có rất nhiều giun, anh hai Đại Hữu thường đi đào giun đất rồi để vào cái gáo dừa khô, sau đó cho vào một ít đất và lá cây để giun trú ngụ, rồi sẽ dùng bọc làm thành nắp che lại sau đó đặt nó ở chỗ râm mát phía sau vườn, người trong nhà muốn đi câu cá đều sẽ ra sau vườn lấy gáo dừa khô đựng giun này mang theo làm mồi câu cá.

 

Mà Tiểu Hàm, từ đời trước cho tới đời này, cô luôn chỉ là nhìn mà không dám động đối với mấy động vật thuộc kiểu lưỡng tính như con giun thế này, bởi vậy tự nhiên rất vui lòng ngồi yên để anh trai Tứ Tự móc mồi câu dùm.

 

Tứ Tự móc mồi xong, liền đi trở về vị trí câu cá của mình, Tiểu Hàm cũng tiếp tục quăng lưỡi câu câu cá. Nhưng không biết có phải do cô xuyên không rồi có bàn tay vàng, hay bởi vì cô đem mình hòa vào thiên nhiên khiến cho tình cảnh ứng với lời nói của người xưa, rằng “lúc câu cá phải tĩnh tâm là có thể câu được rất nhiều cá”, chỉ biết rằng kế tiếp đó, mỗi khi Tiểu Hàm “chìm đắm vào thiên nhiên” thì y như rằng sẽ có cá cắn câu.

Cứ cách năm ba phút, Tiểu Hàm sẽ câu được một con cá, Đều là những con cá rô to từ ba bốn ngón tay trở lên. Tứ Tự lúc này cũng chẳng thèm câu cá gì nữa, cậu ôm theo thùng nhỏ rồi ngồi xuống vị trí cách Tiểu Hàm mấy bước chân. Chỉ cần Tiểu Hàm câu dính cá, sẽ rê cần câu về phía Tứ Tự, Tứ Tự cứ ngồi một chỗ gỡ cá Tiểu Hàm câu được rồi bỏ vào thùng.

 

Nhìn một màng này, đám mấy thằng Tủn ở gần đó hâm mộ tới ánh mắt muốn tóe ra lửa.

“Tự, em mày có phải có phép thuật hay không? Sao em mày câu dính nhiều cá như vậy?” Thằng Tủn nhịn không được buộc miệng hỏi.

 

Tứ Tự không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi cho Tủn một ánh mắt xem thường.

 

Thằng Tủn sờ sờ mũi, trong đầu lại vẫn cảm thấy có lẽ đúng như hắn suy nghĩ, bằng không vì sao họ không có câu dính cá nhiều như vậy, mà có may mắn câu dính cá, cũng chỉ là mấy con cá nhỏ chứ không hề câu được một con cá nào to như em gái của Tứ Tự.

 

Mấy người Tí, Tèo lại không có suy nghĩ giống Tủn, mà cho rằng có lẽ do chỗ của Tiểu Hàm ngồi có một đàn cá đang kiếm ăn, nên Tiểu Hàm mới câu được nhiều như vậy. Vì thế một dám liền cầm theo cần câu đi qua ngồi sát gần chỗ Tiểu Hàm rồi thả câu.

 

Tứ Tự thấy vậy thì cau mày, có chút lo lắng sợ cá bị mấy người Tí và Tèo câu hết cá to. Nhưng Tứ Tự cũng không có ngăn lại bọn thằng Tí, tuy rằng chỗ này tuy rằng là hắn xí trước cho em gái, nhưng hắn cũng không phải kiểu người ngang ngược và ích kỷ như thằng Nhí ở xóm ngoài, rằng chỗ nào hắn câu dính cá là sẽ không cho người khác đứng gần câu chung.

 

Mà Tí và Tèo chuyển chỗ câu cá, đúng là có cá rô lớn cắn câu, nhưng lúc giật cần câu, cá lại bị trượt khỏi lưỡi câu rơi cáo tũm xuống nước, cứ vài lần đều là như vậy, khiến cho Tí và Tèo tức giận quá đỗi, nói rằng trở về sẽ kêu cha mẹ mua cho lưỡi câu mới, họ đều cho rằng lưỡi câu của bọn họ bị hư nên mới làm xổng mất cá.

 

Còn Tiểu Hàm ở bên này, sau khi câu được khoảng bốn mươi con cá rô thì không còn cá ăn mồi câu nữa. Tiểu Hàm ngồi chờ khoảng hơn nửa tiếng, thấy cá không còn ăn câu, mà cô cũng đã câu được rất nhiều rồi, liền muốn đi vào nhà.

 

Tứ Tự lúc này cũng muốn nhanh chóng về nhà. Hôm nay câu được nhiều cá như vậy, về nhà nhất định sẽ được cha mẹ khen cho mà xem. Bởi vậy khi nghe Tiểu Hàm nói muốn về nhà, liền không kỳ kèo mà nhanh chóng nhấc thùng đựng cá lên, một tay cầm thùng một tay cầm hai cây cần câu, sau đó nhấc cao chân hối Tiểu Hàm nhanh chóng chạy vào nhà.

 

Tiểu Hàm cũng có cùng suy nghĩ với Tứ Tự, đồng thời còn có một tia cảm thán, có thân nhân thật tốt, mấy lúc mình làm tốt hoặc có chuyện gì vui liền khoe khoang kể với họ, sau đó sẽ nhìn thấy họ vì mình mà vui vẻ, vì mình mà hãnh diện, cái cảm giác này thật sự rất tốt, đời trước cô chưa từng chân chính trải qua loại cảm giác như thế này.

 

Tứ Tự hí hửng chạy đi phía trước, Tiểu Hàm cũng vội vàng đuổi bước theo sau. Nhưng cô chỉ là bé gái sáu tuổi mà thôi, muốn chạy nhanh cũng không chạy nhanh hơn Tứ Tự. Bởi vậy chờ cô vào tới nhà, đã thấy mẹ Bao đang thò đầu nhìn vào thùng đựng cá, kế đó Tiểu Hàm liền thấy biểu cảm mẹ Bao thay đổi thành kinh ngạc và vui vẻ, rồi thốt lên hỏi:

“Trời, cá ở đâu mà nhiều dữ vậy Tự?”

 

Tứ Tự chạy mệt, lúc này vừa vuốt ngực thở dốc vừa cười toe toét nói: “Mẹ đoán xem, là em Tiểu Hàm câu đó mẹ, cá ở trong thùng này toàn bộ là của em Tiểu Hàm câu được đó mẹ. Em Tiểu Hàm giỏi lắm đó mẹ!”

 

Mẹ Bao kinh ngạc một chút, lúc này mới phát hiện không thấy con gái nhỏ, lập tức mở miệng hỏi Tứ Tự: “Rồi em đâu?”

 

Tứ Tự xoay đầu về phía cửa, định nó em chạy ở phía sau, mới chợt nhớ lời mẹ dặn lúc nãy là không được rời mắt khỏi em gái, không được để em gái một mình đi chơi, lúc này cậu mới vội vàng nói:

 

“Em.. em Tiểu Hàm đi ở phía sau con…”

 

Tiểu Hàm cũng vừa lúc đi vào, liền cười hì hì nhìn mẹ Bao kêu một tiếng: “Mẹ, con ở đây!”

 

Thấy con gái nhỏ, mẹ Bao mới thôi không trừng Tứ Tự, vẫy tay gọi Tiểu Hàm đi qua, thấy trên trán cô đều là mồ hôi, liền yêu thương mà kéo vạt áo lau mồ hôi giúp cô.

 

Đổi lại là đời trước, Tiểu Hàm nhất định sẽ ba bước né xa, ghét bỏ mà vội vàng dùng xà bông diệt trùng mà rửa mặt. Cô đời trước không đến mức bị bệnh khiết phích, nhưng lại có tính không thích tiếp xúc gần gũi với người khác. Cô thà để mồ hôi chảy thành dòng, chứ tuyệt đối không dùng khăn tay của người khác lau mồ hôi, chứ nói chi là vạt quá.

Nhưng hiện tại lại không giống nhau, mặc dù cô cũng vẫn còn giữ cái tính này, nhưng thân nhân trong nhà này là ngoại lệ.

 

Mùi mồ hôi, cùng với mùi đất sình ở trong vạt áo của mẹ không làm Tiểu Hàm cảm giác dơ và khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ hành động được mẹ chăm lo như thế này.

 

“Con làm cách nào câu được nhiều cá như vậy?” Lau mặt cho con gái xong, Bao Ngọc Thủy liền tò mò mở miệng hỏi.

 

Tứ Tự cũng đi theo vểnh tai nghe, lúc nãy thằng Tủn nói em gái có phép thuật cậu liền cho nó ánh mắt xem thường, chứ thật ra trong lòng cậu cũng có chút cùng suy nghĩ với thằng Tủn. Nhất là khi mấy thằng Tí đều dời qua chỗ em gái câu cá, cuối cùng không đứa nào câu được cá rô to như em gái, cậu càng nghĩ càng thấy em gái giống như biết phép thuật.

 

Tiểu Hàm nghe mẹ Bao hỏi thì ngay ra vẻ ngây ngô mà lắc lắc cái đầu. Bởi cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, vừa rồi cô cũng rất ngạc nhiên khi mình câu được nhiều cá như vậy. Bất quá.. xuyên không cô còn đã xuyên qua, vậy rất có thể cô xuyên qua xong liền có bàn tay vàng giống như các nữ chính trong tiểu thuyết. Tiểu Hàm nghĩ, chờ ngày mai cô nhất định sẽ đi câu cá tiếp, để xem thử có phải thật như vậy hay không.

 

 

Lúc này cha Liên vác củi về, ôm một bó củi to đi vào, đặt nó lên trên đất gần kệ bếp, rồi mới quay đầu nhìn qua mấy mẹ con.

 

“Ba mẹ con đang làm gì đó?” Cha Liên hỏi.

 

Thấy cha về, Tứ Tự lại hớn hở chạy tới níu tay ông, lôi kéo ông tới khoe cá.

 

Cha Liên thấy nhiều cá rô to như vậy cũng bị kinh ngạc, liếc nhìn mẹ Bao hỏi: “Nhà ai tát đìa mà cho cá nhiều quá vậy em?”

 

Mẹ Bao bật cười, lắc đầu đáp: “Không phải, là do hai đứa nhỏ Tứ Tự và Tiểu Hàm đi câu về đó, anh không thấy mấy con cá đều bị lưỡi câu móc chảy máu hết à?”

 

Cha Liên nghe vậy thì nhìn vào miệng mấy con cá vẫy lội ở trong thùng, phát hiện chúng đều bị xước chảy máu, biết là cá do hai đứa con của mình đi câu về, trong lòng càng thêm vui vẻ. Cha Liên khom người bế Tiểu Hàm lên, hôn cái chụt lên trán của cô, cười khen ngợi.

 

“Ôi chao, con gái út của cha giỏi quá, đi câu được nhiều cá như thế này cơ đấy!”

 

Tiểu Hàm được bế lên cao, vui vẻ ôm lấy cổ cha Liên, lắc lắc cái chân nhỏ, ngưỡng cao cái cổ đắc ý cười hắc hắc.

 

Cha Liên chơi đùa khen ngợi con gái một chút, mới quay sang nói với mẹ Bao.

 

“Cá đều bị lưỡi câu móc, sợ là rộng tới ngày mai cũng không sống được, không thể chờ đem đi chợ bán, bằng không tối nay cứ mần hết làm món ngon cho tụi nhỏ.”

 

Bao Ngọc Thủy gật đầu nói: “Em cũng tính vậy, nhưng cá nhiều như vậy, chúng ta trước bắt vài con đem qua cho ông bà nội và bác hai tụi nhỏ đi, còn lại thì kho lạt và nấu canh rau. Hay anh muốn làm món gì không?”

 

Cha Liên gật đầu: “Anh sao cũng được.” Cha Liên lại nhìn vào thùng cá, hỏi:

 

“Cá nhiều như vậy… chắc cũng tầm ba bốn chục con đi.”

 

Tứ Tự giành đáp lời: “Cha, là bốn mươi hai con đó cha.”

 

“Bốn mươi hai con ah…” Cha Liên nghĩ nghĩ, liền nói: “Cá này lớn, mỗi người ăn một con cũng đủ ăn, bên bển có bảy người, vậy em bắt bảy con đem qua biếu cho cha mẹ đi, còn lại đều nấu hết cho tụi nhỏ ăn..”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 19

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 16205

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!