Chương 8: Phát Hiện Không Gian
(Truyện được biên tập lại vào ngày 03/02/2024)
Tiểu Hàm vừa đi về phía gốc cây vừa khó xử gãi gãi đầu. Tới thế giới nơi này, mặc dù có rất nhiều thứ không quen, nhưng cô đều cố học cách để quen. Tựa như mới sáu giờ rưỡi đêm là chuẩn bị đi ngủ, sáng năm sáu giờ là dậy, hoặc là trời vừa sập tối liền cả trời đất trong ngoài nhà cửa đều tối mù tối mịt, đi mà không chú ý, sẽ va vào ghế, đá vào chân giường. Bởi vì hiện tại còn chưa có điện. Chỉ dùng đèn dầu. Mà để tiết kiệm tiền, chỉ đốt đèn ở nơi cần thiết, khi mà mọi người vào mùng hết, liền thổi tắt đèn
Mấy cái này Tiểu Hàm chỉ mất vài hôm là có thể thích ứng. Nhưng có vài vấn đề là luôn khiến cô không quen nổi. Đó là dù thể này chỉ mới sáu tuổi, nhưng tâm tính hiểu biết của cô là của một người trưởng thành. Tưởng tượng một người trưởng thành mà đứng ở trước mặt bàn quan thiên hạ thay quần áo, là cỡ nào đáng sợ?
Cô chính là sợ cái tình cảnh đó đấy.
Bởi vì nhỏ tuổi, mẹ Bao nói cô không tự tắm không sạch, vậy nên ngày nào bà cũng lật qua lật lại chà lau tắm rửa cho cô. Tắm xong cũng không để cô ở trong nhà tắm mặc quần áo, mà là bế cô ra ngoài, cứ thế cô trần như nhộng đứng trước “bàn dân thiên hạ” mặc đồ.
Tới đây hơn một tuần, cô nhiều lần phản kháng đòi tự mình tắm rửa, nhưng đều không thành công. Đó là một chuyện, còn có…
Lại tựa như lúc này, cô dám cá là sau khi cô đi xí xong gọi mẹ, mẹ tới tới giúp cô “rửa lại mông”. Mấy ngày qua đều là như vậy, thế nên mỗi lần cô mắc đi xí, đều là rối rắm khó xử không thôi.
Còn thêm một chuyện nữa đó chính là… không có giấy vệ sinh.
Hồi này ở mấy vùng quê nghèo này, sẽ không có nhà nào đem tiền mua giấy vệ sinh về đi đâu. Có nhà sẽ lấy tập sách của con mình học xong đem ra lau chùi mông. Nhưng ở Liên gia sẽ không bao giờ có chuyện này. Nói rằng làm như vậy tụi nhỏ sẽ học ngu. Chính là không có giấy chùi, mỗi lần đi xí sẽ lấy lá chuối khô, hoặc lá cây chùi. Chùi xong sẽ đi vào nhà tắm rửa sạch lại. Lại là một sự việc khiến cô bí bách.
Đời trước khi cô còn nhỏ, cũng đã từng trải qua như vậy. Nhưng khi đó còn nhỏ, thích ứng tốt, dần dần về sau, tận hưởng nhiều năm kinh tế và công nghệ phát triển, bây giờ trở về cái thời này, vẫn cảm thấy thật khó tiếp thu..
Điều nói, từ khổ tới xướng dễ thích ứng, từ xướng tới khổ không khác gì kêu người đi tự tử..
….
Tiểu Hàm đi tới gốc cây, vừa định tìm vị trí ngồi xuống, liền chợt nhớ cô còn chưa có “giấy” chùi, vì thế liền đảo mắt tìm kiếm “giấy” ở gần đó, sau đó cô đi về cây bình bác, cô muốn dùng “giấy” của cây này “lau” cho mình.
Tiểu Hàm bứt bứt một hơi, năm lá, mười lá, hai mươi lá. Tiểu Hàm cảm thấy hai mươi lá cũng đã đủ rồi, liền tính quay người đi trở về “vị trí”, nhưng vào lúc này, cô có cảm giác ngón tay của mình hơi ngứa ngứa, như có cái gì đó đang ngọ ngậy.
Ngắt một lá, hai lá, năm lá, mười lá, hai mươi lá. Lúc mà Tiểu Hàm cảm thấy sắp không nhịn được, muốn quay đầu đi trở về gốc cây để “xả” thì đột nhiên….
Tiểu Hàm cúi nhìn xuống nhìn, liền nhìn thấy ở trên một chiếc lá cô đang cầm có một vật thể lạ màu xanh vươn người ngọ ngậy muốn thoát ra khỏi chiếc lá và bò lên phía ngón tay của cô, mình của nó dẹp, đầu có hai cái ngạnh, còn có hai con mắt xanh giống như đang trừng cô.
Cảnh tượng này thực sự quá mức kinh tủng, Tiểu Hàm sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi xác. Cô muốn mở miệng hét to kêu cứu, nhưng sợ quá, miệng ú ớ không thốt ra lời. Tay cô bắt đầu run lẩy bẩy, ánh mắt trợn to nhìn chằm chằm con sâu, càng nhìn càng thêm khủng hoảng.
Tiểu Hàm sợ quá, sợ tới mức toàn thân căng cứng, nước mắt theo hốc mắt chảy ra, sợ tới mức trong đầu không ngừng kêu gào muốn chạy ra khỏi nơi này, muốn chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Ý niệm muốn thoát khỏi chỗ này càng lúc càng mãnh liệt, nhưng thân thể cứ không theo ý niệm mà đứng ở tại chỗ.
Tiểu Hàm hoàn toàn mất kiểm soát, tay run lợi hại, trong đầu càng lúc càng khiếp đảm, sau đó… đầu óc cô đột nhiên trống rỗng vài giây, kế đó rất nhanh, ánh sáng quen thuộc tựa đá dạ quang lần nữa hiện, sau đó, khung cảnh ở trước mặt đột ngột vặn vẹo rồi biến đổi.
Tiểu Hàm chết sững đứng lặng người, nhìn cảnh vật trước mặt đột nhiên biến đổi thành một nơi hoàn toàn khác. Tiểu Hàm chợt nghĩ, chẳng lẽ cô sợ quá nên đứng tim chết luôn rồi?
Nhưng dù có chết, cô vẫn muốn ném văng con sâu ra khỏi tay của mình. Vừa nghĩ như vậy, Tiểu Hàm dùng toàn lực hất cánh tay, con sâu và một đống lá theo lực mà bay xa vài mét, đồng thời Tiểu Hàm cũng theo bảng năng mà nhảy lùi về phía sau một mét.
Nhìn thấy con sâu bị ném ra xa, nhưng trên ngón tay vẫn còn lưu lại cái cảm giác nhúc nhúc ngứa ngứa, Tiểu Hàm ngồi thụp xuống đất, dùng ngón tay bị con sâu chạm vài kia trực tiếp chà xuống mặt đất, như thể cố gắng lau chùi loại bỏ thứ dơ bẩn nhất.
Cô lúc này vẫn còn sợ hãi, nhất thời còn chưa kịp hồi thần việc bản thân mình đang ở nơi nào, cô chỉ biết chà ngón tay qua lại trên mặt đất, miệng ấm ức khóc thút thít, nước mắt cũng sớm chảy tèm lem gương mặt nhỏ.
Cũng không biết Tiểu Hàm chà ngón tay bao lâu, cô chỉ cảm thấy ngón tay bắt đầu nóng và đau xót, lúc này Tiểu Hàm mới hồi thần, dần dần lấy lại bình tỉnh. Sau đó, cô mới ngơ ngác nhìn xung quanh. Sợ hãi cùng nghi hoặc không biết mình đang ở nơi nào.
Là cô chết thật rồi sao? Không thể nào?!
Không gian ở trước mắt Tiểu Hàm là thế này, giống như cô đang đứng ở một lối hành lang của một tòa khách sạn vậy, chỗ này không phải tối mịt nhưng cũng không sáng sủa, nó có chút âm u. Hành lang dài hun hút, không đo đếm được dài bao nhiêu bởi nhìn hút tầm mắt vẫn không nhìn thấy điểm cuối, hành lang dài như vậy, nhưng diện tích bề ngang lại chỉ tầm hai ba mét. Một bên ở trước mặt cô là một bức tường, nơi đó có hai cánh cửa, mà phía sau lưng là một màn sương khói trắng tựa cảnh tiên ở trong phim.
Tiểu Hàm nhìn trái, rồi nhìn phải, rồi nhìn trở lại con sâu bị núp trong đống lá ở trên mặt đất cách cô mấy mét. Nội tâm mơ hồ nghi hoặc.
Nơi này là đâu vậy?
Chợt, một vật quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện, nó bay bay lơ lửng ở tầm nhìn trước mắt Tiểu Hàm. Tiểu Hàm trừng mắt đảo con ngươi nhìn theo vật kia.
Một viên ngọc ngũ sắc, sáng lung linh.
Khi nhìn thấy rõ vật kia, Tiểu Hàm liền nhớ ngay tới mặt dây chuyền bằng ngọc của mình ở đời trước. Đúng vậy, từ lúc tới đây cô vẫn đã suy nghĩ tìm ra nguyên nhân mình tới nơi này, sau nhiều lần suy nghĩ, cô liền dựa vào hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy lấy đó làm nguyên nhân. Cô cho rằng nguyên nhân mình tới nơi này là nhờ vào mặc dây chuyền bằng ngọc ngũ sắc.
Chính là mặt dây chuyền ngũ sắc thần kỳ đó lúc này lại xuất hiện trước mặt cô!.
Tiểu Hàm vương tay lên, muốn nắm nó, tựa hồ mặc dây chuyền hiểu được cô, cho nên ngoan ngoãn dừng một chỗ cho Tiểu Hàm cầm.
“Mặc dây chuyền ngũ sắc?” Tiểu Hàm thì thào hỏi.
Ngay tức khắc, Tiểu Hàm cảm nhận được mặt dây chuyền trên bàn tay cô run lên, kế đó một luồng ánh sáng cùng với khói trắng từ mặt dây chuyền bay ra, khói trắng dần dần tụ lại một chỗ, rất nhanh liền hiện lên hình dáng của một người.
Tựa hồ là một bà cụ lớn tuổi. Bà mặc trang phục màu trắng giống người cổ xưa. Ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Hàm, rồi bà mỉm cười.
“Người có duyên, rốt cuộc cũng tìm được người có duyên với ta.” Người bằng khói trắng kia đột nhiên phát ra âm thanh.
Tiểu Hàm trân trân nhìn hình ảnh ở trước mắt, môi mấp máy muốn nói gì đó, trong đầu lại nghĩ, này là thần tiên? Rồi lại tưởng… này có phải là không gian trong truyền thuyết của những truyện ngôn tình ở hiện đại?
Lượt xem: 18
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 16241
Thanks ,nàng
THank….