Chương 9: Chuyện xưa của người khói.

03/02/24

 

 

Nếu là trước kia, Tiểu Hàm sẽ cho rằng mình đang mơ, nhưng hiện tại, xuyên cũng xuyên qua rồi, thoát hồn nhập xác gì đó tiểu thuyết giả tưởng cũng đều xảy ra. Cho nên không gian truyền thuyết này, nói có cũng không phải là không thể tin nổi…

 

“Cô bé, ngươi từ đâu có được viên ngọc ngũ sắc này?”

 

Người bằng khói ôn hòa nhìn Tiểu Hàm, ôn tồn mở miệng hỏi.

 

Dù lòng còn nhiều nghi vấn, Tiểu Hàm vẫn đè xuống tính nôn nóng gấp gáp mà lễ phép trả lời.

 

“Dạ, là cháu mua được!”

 

“Là mua sao? Giá bao nhiêu? Có phải rất quý?”

 

Tiểu Hàm nghe thế, cắn cắn môi suy nghĩ, những vẫn thành thật lắc đầu trả lời.

 

“Không có quý, chỉ tốn có ba trăm ngàn thôi.”

 

“Ba trăm ngàn? Đó là bao nhiêu bạc?”

 

“Dạ?” Tiểu Hàm hoang mang hỏi lại..

 

“Ba trăm ngàn mua được bao nhiêu cân gạo?” Bóng trắng đổi thành câu hỏi khác.

 

“A..” Tiểu Hàm a một tiếng, nghiêng đầu bắt đầu tính.

 

Ở chỗ của cô nơi đó, gạo có rất nhiều giá. Giá cả xê xích cũng khá nhiều a. Thôi thì tính theo giá bình quân vậy, mười sáu ngàn một ký. Vậy ba trăm ngàn có thể mua khoảng hai chục ký gạo. Tính xong liền thành thật trả lời.

 

“Dạ, nếu là gạo thơm dẻo đắc tiền thì tầm mười mười mấy ký, còn nếu gạo nở rẻ tiền thì tầm hai mươi mấy ký!”

 

“Hả? Hai mươi mấy ký gạo mà đã mua được Ngọc Ngũ Sắc của ta?” Bóng người giật mình. Chậm một chút tựa hồ suy nghĩ gì đó, rồi như hiểu rõ, thở dài gật đầu.

 

“Aizz.z.. là bảo vật đương thành đá mà đem bán! Kiến thức hạn hẹp!”

 

Tiểu Hàm lúc này cũng phần nào hiểu được. Đúng như cô đoán, cô xuyên qua là nhờ vào mặt ngọc ngũ sắc kia. Chỉ là.. cái người này là ai? Nơi này thật đúng là không gian? Nhưng trong này có người?

 

“Nhóc con, tới! Ta có lời muốn nói với ngươi.” Đột nhiên người khói trắng vẫy tay với Tiểu Hàm nói.

 

Tiểu Hàm nghe thế, vội gật đầu đi tới.

 

“Ta mặc kệ ngươi từ đâu có được đá ngũ sắc của ta, tiêu tốn bao nhiêu bạc thu mua nó. Chính là, ngươi có được nó, còn đi được vào nơi này, thì coi như là có duyên với ta, là người mà ta luôn chờ đợi.” Người khói thở dài một tiếng, mới nói tiếp:

 

“Ta là Ma y sư, biệt hiệu này là ta tự đặc cho mình, biệt hiệu cũng như tên, trước đó ta là y sư.”

 

“Thế giới của ta không giống thế giới nơi này của các ngươi. Ở thế giới của ta, mỗi người đều có dị năng, dị năng là thứ mà thế giới các ngươi gọi là phép màu đấy. Vừa lúc dị năng của ta là dị năng thời không, ta có thể mở ra được nhiều cánh cửa đi tới các thời không khác. Chắc ngươi lúc này cũng hiểu được thời không khác là như thế nào phải không?”

 

“Đúng vậy, vũ trụ to lớn như vậy, làm sao chỉ có một thế giới, một thời không cơ chứ. Thời không các loại thế giới khác nhau là có rất nhiều, rất rất nhiều…. Chỉ là mỗi thời không đều có một quy tắc, người ở thời không khác nhau sẽ không thể nào dịch chuyển qua lại được với nhau. Ngoại trừ những người có dị năng giống như chúng ta này, hoặc một trường hợp hy hữu đặc biệt nào đó cho phép thì mới được.”

 

“Chỉ là khi đó ta còn quá trẻ, thiếu suy nghĩ!”

 

“Sau khi biết được khả năng nghịch chuyển của mình, liền rêu rao ra bên ngoài. Kết quả, có rất nhiều người tìm tới ta, nhờ cậy ta dịch chuyển họ đi các thời không khác tham quan. Những người mới ban đầu đi thì chỉ là tâm lý tò mò muốn xem thử cách dịch chuyển là thế nào. Sau lại….”

 

“Ta khi đó không hề suy nghĩ nhiều, người khác nhờ vả nói ngọt, ta liền gật đầu giúp họ, kết quả đã mang tới bất hạnh cho các thế giới khác, đồng thời khiến nghiệp chướng quấn thân mình.”

 

“Người ở thế giới của ta có dị năng, họ tới thế giới của những người không có dị năng, quấy phá tự xưng vương, đàn áp người yếu kém.”

 

“Mãi tới vài năm sau ta mới phát hiện trên người mình chứa quá nhiều nghiệp chướng, ta hoảng hốt truy tìm nguyên do, sau đó mới biết được. Lúc ấy ta cường ngạnh đem những người đó kéo trở về, trả lại cuộc sống bình yên cho các thời không khác.”

 

“Chỉ là nghiệp chướng vẫn quấn lấy thân ta, khiến cho các tôn thần phát hiện.”

 

“Ta có dị năng, còn chưa được đi qua trường học đào tạo và huấn luyện để phân công vào vị trí công tác, thì ta lại tự mình sử dụng với mục đích riêng. Ta bị Tôn thần ở thời không của ta trừng phạt. Phong ấn dị năng của ta, đem ta luân phiên ném tới từng cái thế giới khác. Bảo rằng chỉ khi nào ta tiêu trừ hết nghiệp chướng, thì mới cho phép ta trở về.”

 

“Ở tại thời không mới, bởi vì nơi này không có người có dị năng, ta cũng bị phong bế dị năng, liền chỉ có thể làm một người bình thường mà sống. Lại bởi vì chuyện sai trong quá khứ, ta bắt đầu muốn sửa chữa sai lầm của mình. Cho nên khi nhìn thấy sự sống và cái chết của con người, ta bắt đầu học y.”

 

“Ta tìm tòi học hỏi về y học, chờ tinh thông, ta liền đi khắp nơi hành y tế thế, lấy danh hiệu là Ma y sư. Cũng là khoảng thời gian đó trong một lần tình cờ ta phát hiện ngọc ngũ sắc.”

 

“Tên cũng như thật, ngũ sắc, nằm màu tương đương với ngũ hành. Ta liền lấy nó tinh luyện, sau đó dung nhập với dị năng đã bị phong ấn của mình, tạo ra một không gian như hiện tại…”

 

“Qua hơn ngàn năm tu luyện, học hỏi, tích đức sửa sai, rốt cuộc nghiệp chứng tiêu tán, ta có thể lần nữa trở về thế giới của ta, một lần nữa bước trên con đường tu luyện dị năng, chấp chưởng quyền hành trong bộ phận cai quản các thời không dựa theo sự phân công của các tôn thần. Ta phải trở về.”

 

“Chỉ là.. ta không muốn sở học ngàn năm của mình bị thất truyền ở các thế giới nhỏ này, cho nên đem ngọc ngũ sắc lưu lại, cùng với một phần linh thức này. Là chờ gặp được người có duyên, tâm hướng thiện. Để người đó tiếp quản tinh hoa học hỏi một đời của ta.”

 

“Ngươi có được ngọc ngũ sắc, lại có thể mở ra nó mà đi được vào nơi này. Chứng tỏ ngươi chính là người có duyên mà ta đang chờ.” Người khói chậm rãi từ tốn kể, kể nói tới chỗ này, liền dừng lại mà nhìn Tiểu Hàm.

 

Tiểu Hàm nghe xong, vừa kinh ngạc đồng thời gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Cô đã rất tò mò về nguyên nhân vì sao cô được xuyên không, hiện tại xem ra, xuyên không cũng không phải là điều ngẫu nhiên, mà là có nguyên nhân.

 

“Người muốn cháu làm cái gì?” Tiểu Hàm nhìn người khói màu trắng, cẩn thận mở miệng hỏi.

 

Người khói mỉm cười, ôn hòa nói:

 

“Nếu là trước đây, có lẽ ta sẽ có rất nhiều yêu cầu đối với người tiếp quản không gian nơi này, nhưng hiện tại ta cũng dần thay đổi suy nghĩ rồi. Ta cũng không muốn ngươi làm cái gì cả, bưởi vì cuộc sống của con người nơi này không giống ta, tuổi thọ của các ngươi ngắn hạn, chỉ trên dưới một trăm năm. Chỉ có một trăm năm, với ta chỉ là vài giấc ngủ trưa, nhưng với các ngươi lại là một đời. Thế nên ta không thể ích kỷ bắt các ngươi phải sống cuộc sống theo ý của ta.” Nói một câu, người khói lại nói tiếp:

 

“Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là ngươi có thể học y từ không gian nơi này của ta, có thể sử dụng không gian nơi này của ta, nhưng không thể dùng thứ gì có liên quan tới không gian mà đi hại người. Bằng không đá ngũ sắc sẽ đổi màu, ta sẽ biết được. Tới lúc đó ta chẳng những sẽ thu hồi không gian, còn sẽ trừng phạt ngươi. Thậm chí có thể ngươi còn sẽ bị các tôn thần tìm tới và trừng phạt.

 

Còn nếu ngươi dựa vào không gian nơi này mà hành thiện tích đức, tuổi thọ của ngươi sẽ được tăng lên, công đức vô lượng, nói không chừng một ngày nào đó ngươi còn sẽ có cơ hội tới thế giới của ta cũng không chừng.”

Tiểu Hàm nghe xong, âm thầm thở phào một hơi. Kêu nàng làm cái gì đó thì sợ cô không đủ khả năng, chứ kêu cô đừng đi hại người, vậy thì dễ rồi. Tính của nàng cũng không phải kiểu người hung ác. Cho nên yêu cầu này không là vấn đề gì đối với cô.

 

Chỉ là… Thật sự chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy? Tiểu Hàm đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra.

 

Người khói mỉm cười trả lời.

“Đúng, chỉ có yêu cầu như vậy.”

 

Tiểu Hàm lại hỏi:

 

“Người thực sự tặng không gian này cho cháu?”

 

“Không phải, chỉ là cho mượn. Khi ngươi chết, không gian sẽ lần nữa trở về nguyên trạng của nó, chờ vào tay người có duyên khác.

Tiểu Hàm nghe vậy cũng không hụt hẫng, cô nghĩ được trùng sinh sống lại ở thế giới nơi này, có gia đình, có người thân yêu thương, bao nhiêu đó đã đủ khiến cho cô thấy mãn nguyện rồi. Còn không gian, có thì càng tuyệt, mà không có cũng chẳng sao.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 14

Số người xem: 12

Mã ID của bài viết này là: 16242

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!