CHƯƠNG 4

Ngày đó sau khi Tạ Hàm rời đi cũng không có quay trở lại..

Lam Tuyết cũng không ôm lòng chờ mong Tạ Hàm có thể mang đến thứ mà nàng muốn, dù sao hắn cũng là thế tử cao cao tại thượng, nàng chẳng qua cũng chỉ là một thứ nữ ngu ngốc tại phủ Thượng Thư.

Lúc đó nàng nói những lời kia cũng là muốn cho Tạ Hàm rời đi. Nàng cũng không muốn kết cục của mình cùng với nguyên chủ giống nhau, nếu đã muốn thoát ly ra khỏi cốt truyện, vậy thì không nên cùng những người có liên quan nhấc lên bất cứ quan hệ nào.

Hiện tại đang là giữa trưa, thời tiết đang chuyển biến sang mùa hè khí trời hơi nóng, Lam Tuyết dùng dây buộc tóc mà Tạ Hàm cho nàng hôm qua buộc thành cái đuôi ngựa phía sau mới miễn cưỡng cảm thấy mát mẻ.

Trong sân cỏ dại sinh trưởng cao vút, thời điểm gió nhẹ lướt qua có chút lay động, vẫn coi như là có một chút cảnh sắc.

Lam Tuyết nhàm chán ngồi chống cằm trên ngạch cửa, chờ nha hoàn đưa cơm tới, thuận tiện nhớ lại một chút nội dung trong sách xem tình huống hiện giờ của nguyên chủ

Phủ Lễ Bộ thượng thư có ba người con.

Đại công tử Lam Mộc, là do thiếp thất sinh ra, tân khoa trạng nguyên tính cách cô quạnh, hiện tại cũng chưa có chức quan, mọi chuyện đều cần có hoàng đế một tay phân định.

Nhị tiểu thư Lam Nhụy, ngang ngược kiêu căng, cuối cùng chính là kẻ ngu nàng đây Lam Tuyết.

Cha của nguyên chủ chính là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, chức quan tuy không lớn nhưng cũng rất béo bở, khí thế rất thịnh, thê tử của Lam Tông là Chân Mi, cha của Chân Mi là tể tướng đương triều, tỷ tỷ là quý phi trong hoàng cung.

Nội dung của cốt truyện bây giờ chỉ mới là bắt đầu. Nữ chính vừa mới đến kinh thành, không có tiền lại không biết đường, hiện còn đang đáng thương nghỉ ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Lam Tuyết thay đổi tay đang chống cằm, nguyên chủ cuối cùng chính là bị chết đói bên trong cái sân nhỏ này. Nàng thầm nghĩ liền phải tránh xa nội dung cốt truyện, đem mạng mạng nhỏ trấn trụ.

Trong sân rất yên tĩnh, chợt có một cơn gió thổi qua bụi cỏ phát ra tiếng xào xạc, chim non đứng trên cây líu ríu kêu.

Lam Tuyết nhàm chán nhìn mấy con chim đậu trên cây, đếm đếm xem trên đó có bao nhiêu con chim thi đột nhiên chúng vỗ cánh bay đi mất.

Có người đang đến đây.

Là Xuân Dạ, mỗi ngày nha hoàn này đều tới đưa cơm cho nguyên chủ.

Xuân Dạ đang mang theo hộp cơm đi tới, nàng có một khuôn mặt tròn vo, dáng người có chút mập.

Theo lí mà nói, một nha hoàn trong phủ Thượng Thư căn bản không có khả năng mập như vậy, Xuân Dạ này chắc chắn là ăn vụng đồ ăn của nguyên chủ mới có thể béo lên.

Lam Tuyết nhìn thoáng qua Xuân Dạ, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.

Xuân Dạ này ăn vụng đồ ăn của nguyên chủ nhiều năm như vậy, hiện tại có lẽ đã tráo cơm xong hết, giờ nàng ở đây cũng không muốn lại chịu cảnh bụng đói.

Xuân Dạ đem hộp cơm đặt trên mặt đất, vừa để xuống liền nhấc chân rời đi.

“Thật xúi quẩy, thế mà lại phái ta đi đưa cơm cho một kẻ ngu.” Xuân Dạ giống như mọi ngày phàn nàn vài câu liền vội vã bỏ đi.

“Xuân Dạ tỷ tỷ!” Lam Tuyết cười híp mắt nhìn Xuân Dạ, thấy Xuân Dạ vẫn tiếp tục đi lại nói:

“Xuân Dạ tỷ tỷ có phải đã ăn vụng cơm của ta hay không? Mẹ ta vừa nãy đều đã nói cho ta biết hết rồi!”

Lam Tuyết nhiệt tình diễn xuất, còn hướng Xuân Dạ làm ra một bộ mặt tươi cười.

Rõ ràng là một hài tử đáng yêu đang cười sáng lạng như ánh mặt trời, lại bởi vì những lời trong miệng thốt ra mà trở nên quỷ dị. Phối hợp với tiếng gió xào xạc thổi qua cỏ dại ở phía xa xa trong sân, làm cho người ta cảm giác chân sắp mềm nhũn.

“Ngươi, ngươi, ngươi_____” Xuân Dạ toàn thân run rẩy, một tay chỉ vào Lam Tuyết, cà lăm cả buổi.

Mẹ của Tam tiểu thư này không phải một tháng trước đã ngã xuống hồ nước chết đuối rồi sao!

Lam Tuyết lại nhìn Xuân Dạ cười cười, nụ cười kia còn hiện ra ý lạnh.

“Mẹ ta vẫn luôn một mực đi theo ngươi nha.” Lam Tuyết nhìn bóng lưng của Xuân Dạ cười nhẹ.

Nghe được lời của Lam Tuyết, Xuân Dạ lập tức cảm thấy không khí sau lưng có vẻ lành lạnh, giống như có người đang thổi khí vậy, còn mang theo hơi nước ẩm ướt.

Nàng có nghe một số nữ nhân bên trong thành nói luyên thuyên, kẻ ngốc có năng lực nhìn thấy một số thứ mà người bình thường bọn họ nhìn không được.

Tam tiểu thư này chính là vừa sinh ra đã ngu ngốc, chẳng lẽ có thể chứng kiến những thứ bẩn thiểu đó ư?

Xuân Dạ sau lưng lập tức đổ mồ lạnh.

“Mẹ, người còn nhớ rõ nàng ta ăn vụng món gì của ta không?” Lam Tuyết vì muốn tạo hiệu quả chân thật, cố ý nói chuyện với không khí bên cạnh, làm ra thủ thế cẩn thận lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu một tiếng trả lời.

Xuân Dạ cảm thấy da đầu đang run lên, cổ họng phát ra âm thanh, mồ hôi rất nhanh chảy ướt áo.

Trong sân nhỏ hoang vắng, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim vỗ cánh bay lên, tiểu cô nương dung mạo đáng yêu trong bộ quần áo cũ nát tóc tai toán loạn, nhìn trong khoảng không gọi mẹ.

“Xuân Dạ tỷ tỷ, ngươi có phải hay không ăn vụng chân gà cùng thịt viên của ta nha?”

“!”

Nó làm sao biết ta ăn vụng chân gà cùng thịt viên.

Chẳng lẽ mẹ của nó một thật sự vẫn luôn đi theo ta?!

Xuân Dạ sắp bị dọa sợ đến phát khóc.

“Xuân Dạ tỷ tỷ, ngươi mau trả lại cho ta.” Lam Tuyết nhìn Xuân Dạ một đầu đổ đầy mồ hôi, lại cấp thêm cho nàng một nụ cười tươi rói.

Trong sách từng đề cập qua sự tình Xuân Dạ ăn vụng đồ ăn của nguyên chủ, Lam Tuyết vẫn còn nhớ rõ.

Lam Tuyết cười càng thêm ngọt ngào, trong loại tình huống này lại trở nên vô cùng tà môn.

“!” Xuân Dạ bị dọa đến nói không ra lời, nàng trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất, rồi lại lảo đảo đứng dậy chạy mất. Bởi vì gấp rút chạy trốn mà còn vấp ngã thêm một lần.

Lối chạy trốn như vậy, theo cách gọi thông thường chính là “Té.”

“Ha ha ha ha ha!” Đợi đến lúc nha hoàn khuất bóng, Lam Tuyết không hề kiêng kỵ mà cười lớn.

Lam Tuyết một mình đứng trong sân, cười một cách vui vẻ đến càn rỡ.

Người này sao…, không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa. Xuân Dạ chính là ăn vụng đồ ăn của nguyên chủ, hiện tại đã gặp báo ứng.

Cười xem bộ đủ rồi, Lam Tuyết mới đem hộp cơm mở ra.

Chân gà không có, thịt viên cũng không, chỉ còn lại non nửa chén cơm, còn có thêm một dĩa cải trắng xào.

Lam Tuyết nhìn thoáng qua hộp cơm liền để sang một bên, cơm này chắc hẳn là Xuân Dạ đều đã chạm qua, nàng không muốn ăn. Đói bụng thì cứ đói bụng vậy.

“Ơ, muội muội, ăn cơm…”. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mùi thơm trí mạng đang lan tỏa, tiếp theo đó chính là thanh âm cà lơ phất phơ của Tạ Hàm vang lên.

Lam Tuyết xoay người, nghi ngờ nói: “Đệ đệ ngoan, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Nơi này là phủ Thượng Thư, hơn nữa cái tiểu viện này của nàng muốn đến cũng phải qua bảy lần quẹo lám lối rẽ, Tạ Hàm đi vào bằng cách nào?

“Muội muội ngày hôm qua không phải là muốn ăn thịt vịt nướng ư? Ca ca cố ý sai người mua tới cho muội đây.” Tạ Hàm tự động bỏ qua ba tiếng “đệ đệ ngoan” của Lam Tuyết.

Hắn liếc nhìn cái hộp chỉ còn nửa chén cơm cùng cải trắng xào bên trong, đem thịt vịt nướng của Túy Tiên lâu đưa cho Lam Tuyết, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hắn ngày hôm qua trước khi trở về liền đi nghe ngóng sự tình của Lam Tuyết tại phủ thượng thư, so với trong tưởng tượng của hắn còn thảm hơn.

Một kẻ ngốc bẩm sinh, mẹ chết, cha cũng bỏ mặc, tỷ tỷ khi dễ nàng, ăn cũng không được ăn đủ no, mặc cũng không được tốt. Kết hợp với nụ cười ngọt ngào trên yến hội hôm qua, làm cho nội tâm Tạ Hàm không khỏi có chút khó chịu.

Tạ Hàm là một người coi trọng lời hứa, nếu như đã từng nói mua đồ ăn cho Lam Tuyết, vậy thì nhất định sẽ đưa đến tay nàng.

Sáng nay Tạ Hàm sớm đã mua xong thịt vịt nướng, đang suy nghĩ phải như thế nào mới mang sang đây được thì bị mẹ hắn lôi đến phủ thượng thư để làm mai, Tạ Hàm không thích ở đại sảnh nghe những người kia nói chuyện dựa theo mặt mũi liền xách theo thịt vịt nướng đi hỏi tiểu viện của Lam Tuyết.

“Đệ đệ ngoan thật là đẹp trai.” Lam Tuyết nhìn Tạ Hàm, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào liền bắt đầu kéo xuống một cái chân vịt ăn.

Đem đồ ăn đến cho nàng, Tạ Hàm đúng là tốt đến bùng nổ!

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ đích thân tới đưa thịt vịt nướng cho nàng, dù sao một lời nói vui từ miệng kẻ đần thốt ra ai sẽ đi tin tưởng chứ?

Tạ Hàm đến, làm cho nàng nhớ tới đoạn mở đầu của truyện.

Tạ Hàm bị mẹ hắn xách đến phủ thượng thư hướng Lam Nhụy cầu hôn. Sau đó hắn cự tuyệt cầu hôn phóng ngựa thẳng ra ngoại ô, gặp được nữ chính.

Trong sách hiện tại chính là thời điểm Tạ Hàm gặp gỡ nữ chính, như thế nào lại chạy đến chỗ nàng ở đây? Vậy còn nữ chính làm sao bây giờ?

Lam Tuyết vừa nghĩ, vừa đem xương vịt đã ăn xong ném lại trong hộp. Nàng thò tay muốn cầm lấy cái chân vịt khác, những mà chân vịt đã sớm không còn.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy cái chân vịt còn lại nằm trong tay Tạ Hàm, hắn đang ngồi trên cái ghế duy trong sân gặm chân vịt.

Một tay phe phẩy quạt, những chữ rồng bay phượng múa bên trên dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, tay kia cầm lấy một cái chân vịt mà gặm.

Dầu mỡ bên trên chân vịt dính đầy tay của hắn, lộ ra một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng bóng loáng.

Như vậy tạm có thể hình dung là một nửa phong nhã, một nửa thô tục, tướng ăn này nếu để cho người khác đến làm chính là một bộ dáng chẳng ra cái giống gì, đến lượt hắn thực hiện lại tạo cảm giác phong lưu không ràng buộc.

“Muội muội, ngươi nhìn sắp xong chưa, có phải ca ca soái đến mê hoặc muội rồi?” Tạ Hàm thấy Lam Tuyết đang nhìn hắn, đem xương vịt ném vào trong hộp cơm, lại đưa tay ra kéo cánh vịt.

Hắn khí lực lớn, động tác lưu loát, rất nhanh đem hai cái cánh xé xuống, nửa cánh trên của con vịt đầy thịt, nửa còn lại rất ít. Tạ Hàm trong nhà đã quen ăn ngon, cái tay đầy mỡ đem nửa cái cánh vịt giật ra, lấy phần nhiều thịt ăn, còn lại nửa kia thả về chỗ cũ.

“Cái này muội muội sẽ không ăn, để ca ca ăn là được rồi.”

Lam Tuyết “……” Vậy là thế nào, thịt vịt nướng này không phải là mua cho ta ăn sao?

Tạ Hàm thấy Lam Tuyết có chút sửng sờ, nhanh chóng thò tay vào dưới bụng vịt móc ra một khối thịt lớn màu mỡ.

Khối thịt nướng kia bao phủ một tầng mỡ hơi mỏng, mỡ ở phía trên theo đầu ngón tay của Tạ Hàm chảy xuống.

Lam Tuyết vốn cho rằng Tạ Hàm muốn cho nàng ăn, kết quả trông thấy hắn trực tiếp bỏ thịt vào trong miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống, trên mặt còn mang nụ cười chưa được thỏa mãn.

Lam Tuyết: “?”

Mắt thấy Tạ Hàm còn muốn tiếp tục ăn thịt dưới bụng trước con vịt, Lam Tuyết cũng không tiếp tục ăn những thứ khác, lập tức cùng Tạ Hàm triển khai “ trận chiến tranh đoạt thịt vịt nướng”

Hai người ngươi tới ta đi, đại chiến qua vài hiệp, cuối cung thành công xé hết thịt trên con vịt ăn.

Tạ Hàm liếm liếm hương vị còn thừa trên ngón tay, nói: “Thịt vịt nướng của Túy Tiên lâu hôm nay có phải ăn rất ngon không?”

Hắn ngày thường cũng hay ghé Túy Tiên lâu ăn thịt vịt nướng. Ngồi ở trên lầu khách quý, còn có tỷ tỷ xinh đẹp xé sẵn đưa đến miệng. Nhưng hắn cũng chỉ ăn được hơn nửa con vịt.

Hôm nay cùng Lam Tuyết này ngồi ở trong sân hẻo lánh giành ăn, cảm giác còn ăn chưa đủ, vẫn còn có thể ăn thêm một con nữa.

“Đệ đệ ngoan, ngươi không biết sao, giành ăn mới sảng khoái.” Lam Tuyết vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm ngón tay.

Thịt vịt nướng Túy Tiên lâu nàng ăn hết, cũng coi như để cho tâm nguyện cùng tiếc nuối của nguyên chủ được viên mãn.

Ăn xong thịt vịt nướng, Lam Tuyết liền mang theo Tạ Hàm đi rửa tay.

“Tiểu thế tử!” Hai người vừa mới rửa tay sạch sẽ, gã sai vặt A Thất ngày hôm qua đi theo bên cạnh Tạ Hàm lập tức mặt mũi tràn đầy vui vẻ tiến tới.

“Phu nhân và đại phu nhân phủ thượng thư đã đàm phán xong rồi, Lam gia đích tiểu thư sẽ gả cho người!”

“……Thật_____sao!” Nghe được thanh âm vui sướng của gã sai vặt, Tạ Hàm trực tiếp choáng váng.

Cái hôn sự này hắn không đồng ý!

Tác giả bàn luận chuyện hậu trường:

Lam Tuyết: ngươi đẹp quá xuất sắc rồi!

Tạ Hàm: đương nhiên

Lam Tuyết: đệ đệ ngoan

Chương kế >>>

Lượt xem: 17

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 29766

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!